Edit: Andrew Pastel Lúc Tư Đồ giao xong công việc của mình cho các nhà nghiên cứu khác, anh ta sực nhớ ra tên bạn hiền của mình đã phá kỷ lục trong khoang mô phỏng hôm nay, áp lực lên chân hẳn là không nhỏ, cần chia buồn đồng cảm sâu sắc.
Còn chưa bước đến ghế sô pha, Tư Đồ phát hiện ra người trợ lý thường mát xa cho Bạch Lịch đang thập thò trốn trong một góc nhỏ trìm mò cái gì đó.
Tư Đồ gọi cậu ta: "Này, này, cậu đang làm gì vậy?"
Trợ lý nhỏ đưa ngón tay lên môi: "Suỵt!" một tiếng rồi hếch cằm về phía sô pha, "Nhỏ tiếng thôi!"
Nhìn từ góc độ này có thể thấy Bạch Lịch đang ngồi ngả lưng trên ghế sô pha, còn Lục Triệu thì ngiêng người sang xoa bóp chân.
"Vãi xoài." Tư Đồ dụi mắt.
"Anh xem kỹ vào," Trợ lý hạ giọng, "Nhìn nhiều một chút để tình yêu của người khác nuôi dưỡng trái tim độc thân khô khan bao nhiêu năm của anh."
Nếu ngày thường mà kết nối chuyện tình yêu tình ang với Bạch Lịch, Tư Đồ sẽ nghĩ là đang xem hài.
Người khác có thể không biết rõ Bạch Lịch, nhưng sao anh ta không biết được? Tư Đồ quen biết Bạch Lịch bao nhiêu năm, Bạch Lịch thanh tâm quả dục nhiều ít năm anh ta rõ như lòng bàn tay.
Lúc còn trong học viện quân sự, có người mang tạp chí 18+ khác giới, có người mang tạp chí 18+ đồng giới, chỉ có Bạch Lịch, ai cũng cho rằng hắn chỉ có thể ôm tạp chí cơ giáp 18+.
Tên này vài ngày trước khi kết hôn còn hăng say đánh Phỏng Chiến với các anh em, hoàn toàn không hề có sự hào hứng căng thẳng như một thằng Alpha bình thường nên có, bao nhiêu năm Tư Đồ cũng chưa thấy hắn có ý tứ hay hứng thú với ai.
Quân sư già vừa hao tâm tổn tứ lo lắng xem thằng bạn của mình có phải chưa dậy thì hay không, vừa vui mừng vì có người cùng phất cao ngọn cờ quý tộc độc thân với mình, nhưng vui mừng chưa được bao lâu bạn hiền cùng phất cờ đã bỏ đi kết hôn.
Bạn hiền của hắn giờ đang duỗi chân, để cho thiếu tướng trẻ tuổi nhất của Đế quốc mấy chục năm gần đây xoa chân, gục đầu không biết đang suy nghĩ gì.
Một bàn tay của Bạch Lịch che non nửa khuôn mặt, Tư Đồ bắt chước trợ lý nhỏ vươn cổ như ngỗng, thấy một vết ửng hồng trên má Bạch Lịch, tai hắn cũng ửng hồng cả lên.
Tư Đồ: "Má!"
Bạch Lịch, là Bạch Lịch đó à?
Tư Đồ không thể tin nổi: "Lúc hắn chơi game đẩy tôi ra làm mồi nhử 7749 lần cũng chưa lần nào đỏ mặt!"
"Game có thể so sánh với tình yêu à?" Trợ lý nhỏ trợn trắng mắt.
Tư Đồ nói: "Có chứ."
Có người độc thân vì nghèo, cũng có người độc thân vì ngoại hình không đẹp, Tư Đồ từ nhỏ đã theo trường phái thực lực, nên anh ta độc thân cũng bằng thực lực.
Trợ lý nhỏ: "..."
Trợ lý nói: "Anh so nổi với Thiếu tướng Lục Triệu à?"
Tư Đồ không nói được chữ nào.
Đây không phải là một câu hỏi so sánh, mà hoàn toàn là một câu hỏi tu từ.
Tư Đồ xắn tay áo xăm xăm bước lên.
"Này, anh làm gì vậy?" Trợ lý nhỏ là kiểu người rất chú trọng bảo vệ sự phát triển tình cảm của người khác.
"Đã tám trăm năm rồi không thấy Bạch Lịch đỏ mặt," Tư Đồ thì thào đáp lại, nghiến răng trèo trẹo, "Tôi đi ra cười vô mặt hắn ta một chút!"
Trợ lý nhỏ nhìn người lãnh đạo trưởng thành của mình rảo bước đi về phía Bạch Lịch với tốc độ rất nhanh.
Bạch Lịch và Lục Triệu đều là loại có trí lực cao, ngũ quan nhạy bén, chân Tư Đồ giẫm ầm ầm như động đất, còn cách một quãng xa cả hai đều đã nghe thấy được.
Tư Đồ đi được nửa đường, cảm thấy bầu không khí này không thích hợp bị quấy rầy lắm, liền bấm bụng hắng giọng: "Khụ, khụ, khụ, khụ!"
Lục Triệu thẳng lưng, tưởng có chuyện gì quan trọng cũng nhanh chóng thu tay về.
Hơi ấm trên chân vừa biến mất, hơi nóng trên mặt Bạch Lịch cũng hạ nhiệt, hắn nhìn Tư Đồ cười giả tạo: "Bị đau họng à? Tao giúp mày cắt amidan nhé, chỗ bạn bè với nhau tao cắt luôn dây thanh quản của mày cũng được."
Tư Đồ nhìn khuôn mặt mới giây trước còn đang đỏ bừng của Bạch Lịch: "Mặt mày trở cũng nhanh nhỉ?"
Bạch Lịch lặp lại lần nữa: "Tao giúp mày cắt dây thanh quản nhé?"
Lần này, ngay cả amidan cũng bị lược bỏ.
Lục Triệu không biết hai người thế nào mà lại tiếp tục hục hặc nhau, nhưng chỉ cần nghe Tư Đồ nói chuyện với Bạch Lịch đã thấy buồn cười.
"Tao tìm Thiếu tướng, mày thái độ gì đấy?" Tư Đồ rất ngang ngược, nói chuyện với Lục Triệu, anh ta trưng ra một bộ mặt khác hẳn. "Thiếu tướng Lục Triệu, cuộc đối kháng mô phỏng vừa rồi rất xuất sắc. Các nghiên cứu viên đang phân tích dữ liệu. Trước cho tôi hỏi ngài cảm thấy thế nào về cỗ cơ giáp mà thằng chết dẫm này lái trong trận chiến vừa rồi."
"Thằng chết dẫm" đang nhún vai kéo ống quần xuống.
"Bắt đầu tốt, cũng không khác gì đối kháng mô phỏng thông thường," Lục Triệu nói bằng một giọng bình tĩnh, từ từ nhớ lại, "Tôi cảm thấy có một số vấn đề với tốc độ trong hiệp hai, cảm giác cân bằng..."
Tư Đồ ghi lại một vài điểm chính, về cơ bản giống như câu trả lời thông thường của Bạch Lịch, cũng có một số chi tiết lúc Bạch Lịch lái không tự nhận ra, Tư Đồ hỏi kỹ vào những điểm đó.
Lục Triệu trả lời từng câu hỏi một, Tư Đồ rất hài lòng, nói với Lục Triệu nếu vài ngày này nếu không có việc gì thì có thể đến viện nghiên cứu dùng khoang mô phỏng.
Đúng là chuyện rối loạn trong quân đoàn càng ngày càng lớn, Lục Triệu hai ngày nay thật sự không có dự định đi quân đoàn, vừa định đồng ý, lại vô thức liếc mắt nhìn Bạch Lịch một cái.
"Đừng lo lắng cho anh ta," Tư Đồ lúc này khá thông minh, biết Lục Triệu muốn nói cái gì, "Anh ta không thể ngày nào cũng ở trong khoang mô phỏng đâu, chúng ta nhập số liệu, ngài có thể đấu cơ giáp, thử các mô hình cơ giáp thử nghiệm khác của chúng tôi, cũng thuận tiện cho chúng tôi nghiên cứu."
Lục Triệu không nói gì, gật gật đầu.
Đây là cuộc đối kháng mô phỏng người thật đầu tiên, các nghiên cứu viên phải dành thời gian phân tích, nghiên cứu và đặc biệt dành riêng một khoang mô phỏng để Lục Triệu sử dụng cho việc huấn luyện riêng của mình.
Sau khi Lục Triệu bước vào khoang mô phỏng, Tư Đồ mới thò đầu sang nói chuyện riêng với Bạch Lịch: "Ê thằng chó, chân của mày giờ đang rất sướиɠ đúng không?"
Bạch Lịch liếc nhìn Tư Đồ, "Mày không mò đến tao sẽ còn sướиɠ hơn."
"Đi chết đi." Tư Đồ giáng một cú đấm vào Bạch Lịch.
Trợ lý bên cạnh cũng xen vào: "Ông chủ, anh và Thiếu tướng Lục Triệu hẳn là cặp đôi Quang não chọn ra có quan hệ tốt nhất đấy! Nghe nói Quang não chỉ chọn đúng người phù hợp nhất với mình phải không?"
Bạch Lịch nghe thấy hai chữ "quan hệ tốt nhất", cũng không biết tại sao, con chó con vẫn chạy quanh trong lòng hắn lúc này hoàn toàn im lặng.
Bạch Lịch cười cười: "Nếu chọn đúng, lúc này gạch lát nền trong đại sảnh Quang não đã nứt ra hết rồi."
Trợ lý nhỏ bị chọc cười.
Nhưng chưa cười được bao nhiêu đã thấy Bạch Lịch đứng dậy đi ra ngoài: "Ông chủ, đi đâu đấy?"
"Ruộng rau." Bạch Lịch đi một quãng xa, giọng nói lười biếng mới vang lên.
* Lúc Lục Triệu từ khoang mô phỏng đi xuống trời đã gần tối.
Mọi người trong viện vẫn rất bận rộn, Lục Triệu quay lại thì không thấy Bạch Lịch và Tư Đồ, hỏi một lúc mới biết Tư Đồ đã trở lại phòng nghiên cứu của mình. Không ai biết Bạch Lịch đang ở đâu, chỉ chỉ đại khái chắc là hắn đi loanh quanh trong ruộng rau.
Cũng may Lục Triệu ra khỏi Phòng nghiên cứu số sáu, đi về hướng đó không bao lâu đã nhìn thấy Bạch Lịch, hắn đang dựa vào vách tường cầm thiết bị đầu cuối lướt web, tay còn ôm thêm một cái túi.
Mặt hắn không có biểu cảm gì, nụ cười cợt nhả bị tắt đi, các đường nét trên khuôn mặt lộ ra sự kiên cường.
Bạch Lịch nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Lục Triệu, lập tức cười rộ lên: "Hoa tươi, đến đúng lúc đấy. Nếu em còn chưa ra hai chúng ta sẽ không kịp chạy trốn mất."
Lục Triệu vừa đi tới đã nghe thấy hai từ chạy trốn: "Cái gì?"
"Đồng chí, đi trước rồi nói!" Bạch đại thiếu gia cất thiết bị đầu cuối cá nhân, đè lên vai Lục Triệu, hai người bắt đầu bước ra ngoài, "Anh hái sạch cà chua Tư Đồ định hái."
Lục Triệu lúc này mới hiểu ra: "Anh..." là đồ chết dẫm.
Bạch Lịch mở túi trên tay ra cho Lục Triệu xem: "Hái xong anh mới phát hiện ra mà, không biết không có tội. Xem nè, mấy quả cà chua này thật đáng yêu!"
Những trái cà chua bự bự trong túi hật sự rất đáng yêu.
Bạch Lịch nói: "Anh hai Thiếu tướng không muốn ăn món ngon mọng nước này sao?"
Lục Triệu lần đầu tiên trong đời cảm nhận được tiếng thì thầm của ma quỷ.
Đại bàng Đế quốc im lặng, dù gì cũng hái xuống rồi, đâu thể gắn lại lên cây được, đúng không?
Bước nhanh ra đến bên ngoài viện, bên ngoài trời đã xế chiều đổ ánh vàng nhạt, nhìn thời tiết thế này thì đêm nay khá là chắc kèo lại mưa.
Bạch Lịch đang định mở cửa ghế lái thì nghe thấy Lục Triệu gọi một tiếng: "Bạch Lịch."
Ngẩng đầu, Lục Triệu chỉ vào vị trí ghế phó lái: "Anh ngồi chỗ này."
Bạch Lịch sửng sốt hai giây: "Ơ, thật sự không cần..."
"Ngồi chỗ này."
Bạch Lịch cạch một tiếng đóng cửa ghế lại, "Ừm." sau đó ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ.
Chờ Lục Triệu ngồi vào ghế lái, Bạch Lịch đặt cà chua vào hàng ghế sau, thấp giọng nói với Lục Triệu: "Thiếu tướng, em có khi rất giống ông ngoại của anh."
Ông cụ Bạch lúc nói chuyện cũng giọng điệu này, bình tĩnh bình thản, nhưng nếu hắn không nghe lời, ông sẽ cho hắn nếm trải đỉnh cao giáo dục của mình.
Lục Triệu không nói lời nào, liếc hắn một cái, một lúc sau mới bực dọc: "Rốt cuộc là anh thích làm em trai hay làm cháu trai của em vậy?"
Bạch Lịch cứng họng, "..." Hình như không có lựa chọn thích hợp.
Lục Triệu cũng nghĩ hai phương án này không ổn lắm, liền liếc nhìn Bạch Lịch, thấy Bạch đại thiếu gia vẻ mặt quay cuồng trong mơ hồ, Thiếu tướng Lục cũng không nhịn được cười ra tiếng.
Bạch Lịch bất lực: "Hoa tươi, em học hư rồi..."
Hắn còn chưa kịp nói xong, đã nghe thấy bên ngoài xe có người hét lớn: "Bạch Lịch!"
Tư Đồ mặc nguyên áo blouse của nghiên cứu viên, chạy ra khỏi tòa nhà, cầm trên tay một quả bóng nhỏ màu trắng.
Trên ghế sau xe vẫn còn "tang vật", Lục Triệu cảm thấy Bạch Lịch lập tức cứng đờ người, nhưng ngay sau đó lại giả bộ bình tĩnh, làm bộ làm tịch hạ cửa kính xe xuống.
"Tối qua tao thức làm cái này, suýt nữa quên mất." Tư Đồ luồn quả bóng nhỏ qua cửa kính xe, "Này là robot bảo an mini, có thiết bị cảnh báo tự động bên trong, nến phát hiện đối thủ có xu hướng tấn công có thể phun ra khí gây mê, chạm vào có thể bị giật... "
Bô lô ba la giới thiệu chức năng công dụng cả buổi.
Bạch Lịch cầm quả cầu nhỏ trong tay, không hiểu: "Đưa tao cái này làm gì?"
"Mấy ngày trước mày bị chặn đường chụp ảnh đó còn gì?" Tư Đồ chỉ vào con robot bảo an nhỏ. "Con robot phản công thụ động này có thể giúp mày tự vệ, chứ mày tự tay đánh thì không hay đâu. Hồi đó còn có một alpha bị paparazzi vây quanh, không kiểm soát được việc làm tràn pheromone nên bị nhiều người cho là vô đạo đức á."
Bạch Lịch vừa muốn nói: "Mày nhìn mặt tao có thấy giống người nói chuyện đạo đức không không?" lại nghe Tư Đồ nói: "Đưa cho Thiếu tướng cầm trước đi. Do một đêm nên chỉ kịp làm một cái, mai lại làm tiếp thêm cái nữa."
Nghĩ đến đôi mắt đỏ ngầu của Tư Đồ vì thức trắng đêm, Bạch Lịch nuốt ngược câu nói vào bụng, hắn siết chặt quả bóng nhỏ trong tay, mỉm cười: "Cảm ơn tiến sĩ Tư."
Lục Triệu cũng cảm ơn Tư Đồ: "Cảm ơn anh."
Được Lục Triệu nói lời cảm ơn, Tư Đồ lắp bắp: "À..ờ..... chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi! À đúng rồi, cái này tôi chưa kiểm tra thực tế, có thể không ổn định, hai người tự chú ý nha."
Nào giờ Tư Đồ chế robot linh tinh luôn thử nghiệm trực tiếp trên Bạch Lịch mà không cần chào hỏi câu nào. Hôm nay lại dặn dò tận tình đột ngột như vậy, Bạch Lịch không ngờ lại cảm nhận được tình bạn diệu kỳ đã mất từ
lâu, xúc động hỏi: "Vậy.. Tư Đồ, mày chưa ăn đồ ăn vặt tao đưa mày à?"
"À," Tư Đồ thò tay vào túi áo khoác trắng lấy ra một gói cá khô cay nóng.
"Không có gì, rất ngon, mày ăn thử đi. Tao đi trước, cảm ơn tiến sĩ Tư." Bạch Lịch trên mặt tươi cười nói, vẫy tay chào tạm biệt Tư Đồ, quay đầu lại nói nhỏ vào tai Lục Triệu, "Anh biết cậu ta vẫn chưa ăn, đã ăn rồi thì không tử tế với anh vậy đâu."
Lục Triệu cười khởi động xe, "Thiếu đạo đức."
"Này, sao đột nhiên lại khen anh thế?" Bạch Lịch ôm ngực làm bộ dạng ngượng ngùng nói.
Xe chạy ra chưa được bao lâu, tiếng gầm kinh thiên động địa của Tư Đồ từ đằng xa vọng đến: "Đờ cờ mờ!"
"Cậu ta ăn rồi." Bạch Lịch cười ngả cười nghiêng. "Thấy không, anh đặt tên cá khô đờ cờ mờ cấm có sai."
Lục Triệu cạn lời, vừa cạn lời vừa buồn cười, thuận tay đẩy cái đầu xù của Bạch Lịch ra.
Xe chạy ra khỏi khu vực giám sát hệ thống an ninh của tòa nhà viện nghiên cứu, định tăng tốc chuẩn bị bay lên đường trên cao, Lục Triệu đang định đạp ga, một bóng đen nhỏ đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, lao thẳng vào kính chắn gió trước xe.
"Đạ mấu, cái quái gì vậy!" Bạch Lịch mắng một câu.
Lục Triệu không hề hoảng sợ, kịp thời phanh xe dừng lại, cảm giác tiếng động vừa rồi khá kỳ lạ: "Hình như không phải vật sống."
"Anh xuống xe xem thử." Bạch Lịch đẩy cửa bước ra, quay sang Lục Triệu đang chuẩn bị xuống xe nói: "Hoa tươi, khoan đừng đi ra ngoài, thời gian này em ít thích hợp xuất hiện trước công chúng hơn anh."
Lục Triệu do dự một chút, vẫn gật đầu ngồi trở lại.
Xuống xe, Bạch Lịch đầu tiên theo tiềm thức liếc nhìn kính xe, sau đó mới nhớ ra vật liệu làm hệ thống xe bây giờ có khả năng chống va đập, tốt hơn nhiều so với kính chắn gió hở cái là vỡ thời địa cầu.
Tìm kiếm một lúc, hắn phát hiện có một con robot camera bay đã bị tông thành nhiều mảnh nằm trên mặt đất.
Bạch Lịch bật cười, đám phóng viên thực sự không coi trọng tính mạng con người, họ làm đủ mọi thủ đoạn để dừng xe, thậm chí dùng cả robot đâm vào.
Lấy mũi chân khảy khảy, hắn chợt nhìn thấy một hình tam giác màu đỏ được vẽ trên mảnh vỡ của robot.
Đầu Bạch Lịch 'ong' lên một tiếng.
Từng phóng viên thở hổn hển chạy đến, vừa chạy vừa giơ máy ảnh chụp tới tấp Bạch Lịch.
Bạch Lịch không kịp đề phòng ánh đèn nhấp nháy, giơ cánh tay lên che, robot bảo an của Tư Đồ trong tay rơi xuống đất, lộc cộc lăn sang một góc.
Người chạy tới có mái tóc ngắn màu đỏ rực lửa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bằng lòng bàn tay có một đôi mắt to lanh lợi, nhìn Bạch Lịch, cậu ta vừa chạy vừa hỏi bằng một âm thanh run rẩy do quá phấn khích: "Ngài Bạch! Tôi muốn hỏi suy nghĩ của anh về những tin tức gần đây— "
Tóc đỏ, vẻ ngoài nhỏ xinh, biểu tượng cá nhân được vẽ bằng sơn đỏ trên robot, và mùi pheromone omega hơi bị rò rỉ do vận động...
Trong đầu Bạch Lịch hiện lên một cái tên, hắn nheo mắt, buột miệng: "Khoái Nhạc?"
Tóc đỏ sững sờ: "Sao anh biết tên tôi?"
Lục Triệu vừa ngạc nhiên vì Bạch Lịch giơ cánh tay chặn bảo anh đừng xuống xe, lại thấy Bạch Lịch quay đầu lại nhìn anh.
Đôi mắt Bạch Lịch không rõ trong ánh sáng mờ ảo chiều chạng vạng, chỉ có thể nhìn thấy hắn mím mím môi.
Trong nguyên tác "Alpha số một các vì sao", sau khi trở lại hành tinh chính, nam chính gặp một phóng viên tin tức giải trí cũng vừa được chuyển lên hành tinh chính không bao lâu, theo miêu tả trong truyện, omega có màu tóc đỏ này thích vẽ lên thiết bị của mình một logo hình tam giác trùng màu với màu tóc, và vì màu tóc hiếm gặp trên hành tinh này mà nam chính đã hôn lên tóc cậu ta nhiều lần.
Thời gian dài làm vai phụ đạn lép pháo hôi không dính dáng gì đến cốt truyện, Bạch Lịch đã nghĩ rằng mình thậm chí sẽ không thể nhớ nổi nguyên tác, nhưng lúc này, hắn vẫn nhớ đến cái tên tóc đỏ, Khoái Nhạc.
Nếu Khoái Nhạc đã lên hành tinh chính, thì còn bao lâu nữa nam chính trở sẽ lại?
Trời tiếp tục tối dần.
Bạch Lịch ngửi thấy mùi mưa trong không khí.
- Spoil tý, các bạn đừng quá lo vụ nam chính tiểu thuyết, phản diện trong bộ này gà mờ lắm, được cái mác cun ngầu nguy hiểm chứ đánh phát chết luôn à:) ./.