Chương 23: Mua thêm cá khô

Edit: Andrew Pastel

Vòng một đoạn đường dài, Bạch Lịch mới vào viện nghiên cứu từ cửa hông.

Kể từ khi Bạch Lịch đầu tư tiền thành lập viện nghiên cứu cho Tư Đồ này, rồi được giới truyền thông mệnh danh là "cơ sở tái tạo việc làm cho những người lao động tàn tật và sa thải", Tư Đồ đã cài đặt một hệ thống bảo mật cấp cao cho viện nghiên cứu, còn lượm lại các robot bảo vệ cũ của quân đoàn rồi cải tiến sửa chữa cho đứng canh trước cổng.

Hai năm đầu thành lập, còn có một phóng viên báo lá cải không có mắt muốn tìm hiểu một số tin tức về cuộc sống sa đọa của Bạch Lịch sau khi giải ngũ, định lẻn vào viện nghiên cứu hóng tin nhưng còn cách cổng 3m đã bị robot đánh sưng cả mặt mũi, tin này Bạch Lịch vậy mà đọc được trên trang web của nhà báo khác.

Phóng viên nọ đến chụp lén, ai dè bị đánh đập không thương tiếc, còn bị phóng viên nhà khác chộp được ảnh lại, 'xì bùm' thành một bài báo mạng.

Bạch Lịch lúc đọc được tin này cười sặc sụa mấy ngày liền, mỗi khi nhớ đến cái mặt bị đánh sưng vù như đầu heo trong ảnh có thể vui đến ăn năm bát cơm.

Vì vậy, Bạch Lịch mặc dù đang đi qua lối vào cửa hông viện nghiên cứu, nhưng hắn vẫn vênh váo kiêu ngạo, chiếc xe thể thao bay phô trương lẳиɠ ɭơ của hắn đậu ngay ngắn trước cửa hông, không sợ bị bao vây chụp ảnh, dù sao ai tới gần đều phải chết.

Vừa bước vào phòng nghiên cứu số 6 của viện đã tình cờ gặp Tư Đồ đang cầm một cốc nước lọc rất lành mạnh.

"Ui, mày còn sống à?" Tư Đồ vừa nhìn thấy Bạch Lịch đã nhớ tới mình bị trừ nửa năm tiền thưởng, mặt mày sưng sỉa nói: "Tao còn tưởng Bạch đại thiếu gia đến tuổi dậy thì của chúng ta không xử lý được kích động sinh lý nên trốn trong nhà xóc... giả chết chứ."

Nửa câu cuối đang nói lại có một trợ lý omega đi ngang qua, Tư Đồ giật mình như bị bỏng lưỡi, nháy mắt đổi câu nói.

Bạch Lịch khoác tay lên vai Tư Đồ: "Dù tao kích động sinh lý tuổi dậy thì thế nào thì cũng chỉ là một con nai vàng ngơ ngác, nào có giống mày, một omega đi ngang mày cũng cắn phải đầu lưỡi. Với cả, nai vàng nhà ai đến cái chỗ này của mày cũng không đứng dậy nổi, tình cảm rạo rực tuột xuống mức âm."

Cụm từ so sánh "nai vàng ngơ ngác" làm Tư Đồ ghê tởm, "Mày nói mày là chó điên tao còn tin một chút, ngoại trừ cùng chạy bằng bốn chân thì mày chả có gì giống con nai sất."

Hai người vừa hục hặc nhau vừa đi đến phòng nghiên cứu thứ sáu.

Bạch Lịch hỏi: "Sao tao không thấy robot bảo vệ ở cửa vậy? Lúc vào tao còn ngó xem một vòng."

"Cải tiến lâu rồi. Trừ quân đội như muốn xiên chết người đột nhập thì còn ai dùng loại robot đứng nữa đâu, mấy đồng nghiệp trong viện nghiên cứu đã đổi thành loại treo lơ lửng, phạm vi giám sát lớn hơn, hành động linh hoạt hơn nhiều." Tư Đồ đυ.ng đến đề tài này thì cằn nhằn không ngừng. Nói đã một hồi mới quay đầu lại nhìn Bạch Lịch, "Sao hôm nay lại hỏi tao cái này?"

Bạch Lịch không giấu Tư Đồ, nói, "Vừa nãy có mấy người ngồi canh trước cửa nhà tao chụp hình đăng báo, nên không biết có ai rình mò tao ở đây không."

Giọng điệu hắn khá bình tĩnh như chẳng có chuyện gì, nhưng vẫn làm Tư Đồ choáng váng: "Chụp mày? Mày phản ứng thế nào?" Chắc sẽ không đánh người ta đâu nhỉ?

"Tao chỉ làm vậy thôi." Bạch Lịch lập tức giơ tay tạo thành chữ V, còn chớp chớp mắt với Tư Đồ.

Tư Đồ đang uống nước lọc cũng tự nhiên cảm thấy mắc nghẹn.

Bạch Lịch rất buồn bực: "Cái tên đó không chụp nữa, còn hỏi tao có phải xem thường hắn ta không."

"Tên đó cũng khéo ăn khéo nói đó." Tư Đồ rất thành thật, "Nếu là tao tao sẽ hỏi có phải mày bị khùng không?"

Bạch Lịch: "... Mày đúng là bạn hiền của tao." Người bạn hiền không coi hắn ra gì.

Chèn ép thì chèn ép, Tư Đồ vẫn quan tâm đến ông chủ kiêm bạn tốt của mình. Hắn chui vào phòng nghiên cứu cũng như chuột chui vào hang, không biết bên ngoài bát nháo cái gì, nên dĩ nhiên cũng không biết tại sao Bạch Lịch lại gặp tình trạng như vậy: "Sao mấy chuyện này lại bắt đầu nữa vậy, yên ổn được vài năm rồi mà?"

Kể từ khi Bạch Lịch lọt lòng, thân phận của hắn đã rất đặc thù. Vì thái độ giữa hai nhà họ Bạch và nhà họ Đường, Bạch Lịch gần như hoàn toàn vẽ ra ranh giới với cha mẹ ruột, xem như không có cha mẹ, chỉ có ông ngoại, vừa đẻ ra là thiếu gia họ Bạch kế thừa gia nghiệp. Mỗi lần hắn tham gia mấy bữa tiệc dành cho quý tộc, luôn có khá nhiều người đã để mắt tới.

Khi Bạch Lịch đến tuổi trưởng thành, ngoại hình và sức mạnh đều là hạng nhất, ngược lại, đứa em trai Alpha sau đó của nhà Đường thì lại hơi xoàng xĩnh, bề ngoài thì không ai nhắc tới nhưng sau lưng luôn ngầm so sánh hai anh em. Đây có thể coi là câu chuyện phiếm ưa thích trong giới quý tộc, thỉnh thoảng cũng được truyền thông nhắc đến vài lần, người dân Đế quốc cũng thích nghe loại tin tức này, nếu không thể sống một cuộc sống quý tộc thì hóng hớt những vụ bê bối của giới quý tộc cũng không tồi.

Nhưng Bạch Lịch là người không biết kiềm chế, nếu bắt hắn có chừng mực thì cũng không khác mấy cho chó điên đeo vòng cổ. Đoạn thời gian sung sướиɠ mấy năm đầu, hắn vào quân đội hô mưa gọi gió, trên tiền tuyến lập nhiều thành tích xuất sắc, thực lực tương xứng với gia tộc, nên cái tên này rất rất kiêu ngạo, mắng chửi những phóng viên báo chí với paparazzi nước bọt văng đầy đầu, làm họ tức giận dốc hết sức đào bới đơm đặt mấy tin tình ái của Bạch Lịch.

Nhưng những ngày tháng tốt đẹp không kéo được bao nhiêu năm, Bạch đại thiếu gia chợt ngã khỏi tháp cao. Đám truyền thông bị hắn xúc phạm lúc trước chỉ ước chạy đến đạp chết hắn, đông đến nỗi hắn phải chuyển lên sống ở các tầng nhà thật cao, tránh camera và chụp lén.

Con người luôn như thế, trên cao rơi xuống té ra máu tanh, phản ứng đầu tiên của đám người đứng bên dưới từng ngẩng đầu nhìn hắn chắc chắn không phải là muốn đỡ hắn lên, mà là xông lên lên hút máu hắn, gặm thịt hắn, cười nhạo hắn mặt mũi bầm dập.

Bởi vì những người này không phải là người, họ chỉ là một bầy ruồi. Chỉ có ruồi mới vui mừng với thối rữa và máu thịt.

Những năm mới giải ngũ, Bạch Lịch có một cuộc sống không mấy thoải mái, tuy không nói ra nhưng Tư Đồ cũng cảm nhận được.

Trước kia phong lưu ăn chơi bao nhiêu, những năm đó hắn không hề bước ra khỏi bốn bức tường nhà.

May là Bạch Lịch cũng đã chịu đựng được, khoảng thời gian trước khi kết hôn với Lục Triệu hắn sống rất khép kín, cuộc sống cũng trở nên bình lặng hơn, sống dựa vào khối tài sản của nhà họ Bạch quả thật không tồi, truyền thông cũng không thể tìm kiếm thêm thông tin được nữa mới quay đầu lại đi bới móc đời tư của các ngôi sao giải trí.

Sau khi kết hôn với Lục Triệu, vì Đại bàng Đế quốc đυ.ng phải bê tông Bạch Lịch, bê tông lại phải trở về trong tầm ngắm của công chúng, nhưng sau bao nhiêu năm rèn luyện, Bạch đại thiếu gia đã quá quen với cái đám truyền thông chỉ ước gì có thể cắt đi vào miếng thịt của hắn này từ lâu. Thành cả thói quen rồi thì còn cảm thấy tồi tệ ở đâu nữa?

Có thể là bởi vì Lục Triệu là người của quân đội, lần này truyền thông tin tức cũng không dám đi quá xa, Bạch Lịch cũng được thơm lây, tuy rằng trên diễn đàn chỉ trích hắn vô giá trị, không đáng một đồng, nhưng cuộc sống của hắn vẫn rất thanh tịnh, không ai dám tới cửa làm phiền hắn. Hôm nay bị chặn đường chụp ảnh vẫn là lần đầu tiên Bạch Lịch gặp phải trong suốt một quãng thời gian dài, rất gợi cho hắn một chút cảm giác ồn ào náo nhiệt những ngày xưa khi hắn vừa rơi xuống tháp.

Bạch Lịch vuốt vuốt tóc mái nói chuyện với Tư Đồ: "Sao tao biết mấy tên đó nghĩ cái gì? Lúc bị chặn tao chỉ lo tạo dáng". Nghĩ một lúc, hắn tiếp, "Tám chín phần không phải vì tao, có thể là Lục Triệu đã xảy ra chuyện gì rồi."

"Bây giờ hai người đã ràng buộc với nhau," Tư Đồ cũng nói, "Ai có tin đồn nhảm gì đó, người kia cũng phải vào nồi cùng."

Bạch Lịch cười cười, hắn cảm thấy cụm từ 'ràng buộc' của Tư Đồ rất thú vị.

Trợ lý nhỏ đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện, chợt ngẩng đầu lên: "Hai anh không biết à? Bây giờ trên mạng nhốn nháo hết cả lên kìa, nói vì Thiếu tướng Lục Triệu đột nhiên tiến vào thời kỳ nhạy cảm, khiến quân đoàn hỗn loạn, rồi tranh cãi vụ Omega có nên ở tiền tuyến, nắm giữ những vị trí quan trọng trong quân đoàn hay không."

Bạch Lịch và Tư Đồ đều sững người một lúc.

"Anh Bạch không biết thật sao?" Trợ lý cũng kinh ngạc. "Thiếu tướng Lục Triệu không nói cho anh à? Sao lại thế được, quân đoàn tuyến một cũng đã lên tiếng thanh minh, anh ấy hẳn là biết, sao không nói cho anh nhỉ?"

Giọng nói của trợ lý to đến mức khiến các nghiên cứu viên khác trong Phòng nghiên cứu số 6 phải nhìn sang hướng này, nghe thấy chủ đề cũng mồm năm miệng mười bàn tán xôn xao.

Nhóm người này rất quen thuộc với Bạch Lịch, Bạch Lịch mỗi tuần đều đến phòng nghiên cứu bốn năm lần, không kiêu căng ngạo mạn gì, nói chuyện rất thoải mái, nên lúc này mọi người bàn tán chỉ là tranh nhau kể sơ cho Bạch Lịch mấy thứ trên diễn đàn ra mà thôi.

Tư Đồ nghe mấy nghiên cứu viên cấp dưới của mình tôi một câu anh một câu bô lô ba la liên tục, cũng đã hiểu được đại khái, vỗ vỗ tay bảo các nghiên cứu viên tiếp tục làm việc: "Được rồi được rồi, quay về công việc đi. "

Quay sang nhìn Bạch Lịch, thấy nụ cười trên mặt của hắn, Tư Đồ thật sự không đoán được hắn đang nghĩ cái gì trong đầu.

"Hay là tao cho mày một robot bảo vệ nha?" Tư Đồ, một tên cuồng kỹ thuật, quân sư quạt mo hàng thật giá thật, kỹ thuật an ủi cấp bậc LV1 phế thải, đi an ủi mà người ta không khóc không lấy tiền, nhỏ giọng tâm sự, "Be bé thôi nhưng rất xịn, có thể mang theo bên cạnh, người lạ đến gần đảm bảo bị đánh thành từ 3D xuống bẹp dúm thành 2D."

Bạch Lịch vừa nghe xong chuyện này, chính hắn còn chưa tỏ thái độ thế nào, Tư Đồ ngay lập tức đề cập đến chuyện an toàn cá nhân, như chắc như đinh đóng cột là Bạch Lịch sẽ không được ngày nào tốt đẹp.

Bạch Lịch dở khóc dở cười: "Có phải mày đang muốn tao bị truyền thông làm phiền đến chết không vậy?"

"Vậy mày muốn sao bây giờ." Tư Đồ khó chịu nhất loại chuyện này, chân mày nhăn chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi. "Hay là mày nói chuyện với Lục Triệu đi?"

Bạch Lịch cười nói: "Nói cái gì? Chuyện Quân đoàn đó tao biết, xong chuyện tao cũng biết tám chín phần sẽ bị truyền ra ngoài. Không phải lỗi của Lục Triệu, là một tân binh khác trong Quân đoàn tiến vào thời kỳ phân hóa."

Lúc nãy Tư Đồ chỉ nghe mấy nghiên cứu viên đồn thổi, không hiểu lắm hình hình nên không hiểu thái độ của Bạch Lịch lúc nãy, nhưng giờ nghe đến "thời kỳ phân hóa" thì mới biết là chẳng có gì hay ho: "Làm thế quái nào mà chưa đủ tuổi đã vào được quân đoàn vậy? Truyền thông bị điên hết rồi à, sơ hở quân đoàn như thế mà mặc kệ, chỉ muốn công kích cá nhân Lục Triệu?"

"Nếu mày bay cao như Lục Triệu, sẽ luôn có người muốn bắn mày rơi xuống." Bạch Lịch vỗ vỗ vai Tư Đồ, "Mày tức giận cái gì, vậy mà cũng giận."

Tư Đồ mặt mày đen kịt: "Mày không giận là do mày có vấn đề, chuyện như thế này alpha nào cũng không chịu nổi."

Alpha nào có thể chấp nhận việc bạn đời hợp pháp của mình bị ảnh hưởng rồi tiến vào thời kỳ động dục ở nơi công cộng cơ chứ.

"Cho nên chỉ có tao mới có thể tư hữu hợp pháp Thiếu tướng Lục Triệu." Bạch Lịch vuốt tóc mái, cười khà khà tự đắc.

Những lời này dường như đã được cân nhắc kỹ lưỡng, cũng là lý do rất chính đáng. Tư Đồ thừa nhận Quang não kết hợp với Bạch Lịch và Lục Triệu thực sự rất hợp lý.

Nhưng Tư Đồ nhìn Bạch Lịch khoe khoang cũng ngứa con mắt, anh ta uống cạn cốc nước của mình, đập cốc xuống bàn: "Mày cứ đợi đấy, sớm muộn gì cũng có người đội nồi mày."

Bạch Lịch vui vẻ cười mấy tiếng, đổi chủ đề: "Hôm nay có thể đến khoang mô phỏng không?"

"Khoang mô phỏng dùng lúc nào cũng được," Tư Đồ liếc nhìn chân Bạch Lịch, "Vấn đề là chân của mày chịu nổi không?"

Cũng chỉ có ông bạn già Tư Đồ chơi với Bạch Lịch nhiều năm mới có thể hỏi thẳng chuyện chân hắn như vậy.

Bạch Lịch gật gật đầu, bật ngón tay cái lên tỏ vẻ hôm nay mình rất tốt.

"Vậy thì đợi một lát, chờ tao kiểm tra dữ liệu." Tư Đồ cử động vai gáy, thả lỏng cơ bắp lấy lại tinh thần. Số lần Bạch Lịch có thể vào khoang mô phỏng có giới hạn, anh ta phải tranh thủ mọi cơ hội để ghi lại kết quả số liệu nghiên cứu.

Chờ Tư Đồ đi khuất, Bạch Lịch mới vào khu vực nghỉ ngơi nhóm nghiên cứu thường sử dụng, tìm một góc ngồi xuống.

Mở thiết bị đầu cuối cá nhân, trang bật lên vẫn còn dừng ở giao diện liên lạc với Lục Triệu.

Bạch Lịch di chuyển ngón tay, gõ một vài từ vào khung đánh chữ, nhưng ngẫm nghĩ một hồi lại xóa đi mất.

Lại gõ thêm một vài từ, suy nghĩ một lúc rồi lại xóa.

Cứ viết rồi xóa như vậy mấy lần, Bạch đại thiếu gia ngồi ở trên sô pha lúc thì bắt chéo chân, lúc thì ngồi ngả dài, nghiêng trái nghiêng phải, vặn vẹo 7749 tư thế cuối cùng cũng không viết xong nổi một tin nhắn ngắn.

Bạch Lịch ngửa đầu dựa vào lưng ghế sô pha, cảm thấy cốt truyện không nên đi theo hướng này. Bạch đại thiếu gia kinh qua rất nhiều sóng to gió lớn, vậy mà bây giờ lại bối rối đến mức không biết phải gửi tin nhắn như thế nào.

Hắn muốn hỏi Lục Triệu có biết tin tức sáng nay không, và nếu biết thì tại sao anh lại không muốn nói cho hắn biết.

Đương nhiên, có thể Lục Triệu cảm thấy không cần phải nói.

Nói cũng vô ích, người lớn phải tự mình giải quyết vấn đề.

Bạch Lịch cảm thấy mình phải tuân thủ thỏa thuận trước hôn nhân, không được can thiệp vào mọi việc của Lục Triệu. Trước đây đã làm khá tốt rồi, hắn muốn làm cho sự thoải mái này kéo dài hơn.

Có thể là do đánh dấu thiết lập mối liên hệ quá rõ rệt, hoặc cũng có thể là do sống chung một nhà đã lâu, gần đây Bạch Lịch cảm thấy bắt đầu bối rối về sự cân bằng giữa hắn và Lục Triệu.

*

Ngay khi những bức ảnh của Bạch Lịch được diễn đàn đăng tải lúc sáng, đã có rất nhiều người tìm ra địa chỉ căn hộ của Bạch Lịch.

Chung cư này là nhà ở cao cấp trong khu đô thị chính, an ninh rất đảm bảo, không phải cư dân trong khu này thì đừng hòng đi vào, nhưng bên ngoài chung cư là nơi công cộng, chỉ cần không phóng hỏa gϊếŧ người thì cũng không ai nói gì được.

Trời dần sụp tối, chiếc xe bay của Bạch Lịch mới dừng ở tầng dưới chung cư.

Còn chưa kịp bước ra khỏi xe, vài robot bay nhỏ dùng để chụp ảnh đã bao vây chiếc xe của hắn, liên tục chụp hình xuyên qua cửa kính xe.

Bạch Lịch nheo mắt lại bởi ánh đèn flash tanh tách, cảm giác này khá quen thuộc, hai năm khi chân vừa mới bị chấn thương, đi đâu cũng hắn cũng mang theo ánh đèn flash này, mẹ nó sáng choang như đèn pha, ra ngoài nửa đêm cũng không sợ không thấy đường về.

Đi theo phía sau robot còn thêm một đám người chen chúc. Có người đập rầm rầm cửa kính xe hắn hỏi: "Anh Bạch, anh nghĩ gì về tin tức buổi sáng?"

Bạch Lịch ngồi trong xe, sờ sờ cằm, tự hỏi có nên đạp văng cửa xe cho cái tên chết dẫm này bay đi đo đất hay không.

Tên bên ngoài vẫn đang kêu to: "Anh Bạch, là một alpha, anh làm sao có thể chịu được omega của anh động dục nơi công cộng?"

Câu nói rất trực tiếp vào vấn đề, cũng rất khó nghe. Một vài khía cạnh của Đế quốc vẫn còn khá bảo thủ, thời kỳ động dục của omega thường được gọi thay thế bằng thời kỳ nhạy cảm, không ngờ gã lại thiếu đạo đức đến mức ngay cả "kỳ" cũng bỏ đi mất, chỉ nói thẳng hai từ động dục.

Sự ác ý của ngôn ngữ luôn nằm ngoài sức tưởng tượng của con người.

Nụ cười trên mặt Bạch Lịch hơi nhạt đi, hắn mở cửa sổ xe.

Pheromone mang tính áp chế cực cao của Alpha tràn khỏi cửa kính xe, người vừa mới vỗ cửa kính kêu gào lập tức đông cứng lại. Có lẽ những đàm tiếu bên ngoài đã đúc kết Bạch Lịch thành hình tượng phế thải, nên nhiều người đã quên mất Bạch đại thiếu gia hiển hách uy danh năm nào, quên mất rằng đây là một alpha có trí lực rất cao.

Bạch Lịch nghiêng người về phía trước, khuôn mặt điển trai mang theo ý cười, để cho robot chụp ảnh gần như chen vào cửa kính xe, môi mỏng tạo thành hình vòng cung, nhẹ nhàng mở ra khép vào: "Đánh anh bầm dập thì bồi thường thuốc men bao nhiêu đồng ý nhờ?"

Khuôn mặt này mê hoặc đến nỗi đám đông bên ngoài cửa kính xe thậm chí đơ người mấy giây không phản ứng.

Loại pheromone vốn chỉ có alpha có trí lực cao này khiến người ta khó thở, bắp chân mềm nhũn. Có vài người không thể chịu đựng được phải lùi lại vài bước, cố gắng thoát khỏi sự đe dọa của Bạch Lịch.

Gã alpha chặn xe đập cửa sổ cũng không tệ, cố gắng đứng vững nói: "Anh Bạch, anh cố ý tràn pheromone nơi công cộng à, anh không nghĩ hành vi của mình rất đáng xấu hổ sao?"

May quá trong từ điển của gã còn hai từ "xấu hổ".

Bạch Lịch đang định mở cửa xe thì thấy trên vai người đàn ông có thêm một bàn tay.

Bàn tay đó bóp chặt vai người đàn ông, gã đau đớn hét lên, còn chưa kịp chửi mắng thì giọng nói của Lục Triệu đã vang lên: "Nhường đường một chút."

Nói xong, anh bóp vai người đàn ông đẩy gã sang một bên.

Nếu Lục Triệu nói với mi "nhường đường một chút" mà mi cho rằng anh lịch sự, thì mi là một thằng đần. Câu đó của Lục Triệu chỉ tương đương với một chữ: phắn.

Người trước xe bị đẩy ra, lộ ra gương mặt của Lục Triệu.

Anh đang mặc một bộ quần áo thể thao, có vẻ như vừa mới tập thể dục xong, sắc mặt rất tốt, tóc mái ướt đẫm mồ hôi, anh lấy tay vuốt nó sang một bên, lộ ra cái trán trơn bóng.

Bạch Lịch ngồi trong xe nhìn Lục Triệu cúi xuống, một tay túm lấy con rô bốt chụp ảnh vẫn đang vắt trước cửa kính xe, ném đi như ném bóng chày.

Mùi cỏ xanh quen thuộc xộc vào khoang mũi Bạch Lịch, lấp đầy các mạch máu của hắn.

Lục Triệu cúi xuống nhìn Bạch Lịch: "Mình đi siêu thị đi?"

"Hở," não Bạch Lịch trống rỗng, chỉ có ánh mắt vẫn nhìn chăm chú Lục Triệu, "Hoa tươi, em muốn mua cái gì?"

Lục Triệu suy nghĩ một chút: "... Cá khô đờ cờ mờ?"

Này là chỉ vừa nổi hứng nghĩ đến, tên cá khô nhớ mãi không ra, trước công chúng mà đờ mờ đờ cờ mờ, thật không biết xấu hổ.

Bạch Lịch nhịn cười muốn nội thương, gần như dựa vào tay lái: "Nghiện rồi phải không?"

"Ừm." Lục Triệu gật đầu không ngại ngùng.

"Mua! Nhất định phải mua!" Bạch Lịch mở cửa bước ra khỏi ghế lái. "Anh hai Thiếu tướng muốn ăn gì anh mua hết."

Lúc xuống xe, pheromone áp chế trên người Bạch Lịch vẫn chưa hoàn toàn biến mất, mũi Lục Triệu hơi giật giật, nhưng cũng không lên tiếng, chỉ đứng bên cạnh nhìn hắn dùng thiết bị đầu cuối chuyển xe vào ga ra.

Sự xuất hiện của Lục Triệu quá đột ngột, các phóng viên báo lá cải vốn vẫn đang vây quanh Bạch Lịch cũng phải sững người không biết làm sao. Phá rối Bạch Lịch cùng lắm chỉ bị đánh, nhưng nếu xúc phạm Lục Triệu, thì phải nói chuyện với quân đội. Một vài người lỏ mắt nhìn nhau, không ai dám xông lên đặt câu hỏi đầu tiên.

Lại nhìn hai người này, kiêu ngạo như nhau, cứ như vậy không coi ai ra gì, dưới ánh đèn flash và những con mắt nhìn chòng chọc, bước thẳng đến hướng siêu thị.

Đi một đoạn thật xa mới nghe Bạch Lịch mở miệng hỏi, "Hoa tươi, em không nhớ tên món cá khô kia là gì không?"

Lục Triệu đáp: "Cá khô đờ cờ mờ?"

Bạch Lịch: "... Ừm, tin tức ngày mai chắc là vui lắm."

Hai người sánh bước bên nhau, càng lúc càng xa.

./.