Chương 14: Sau cánh cửa

Edit: Andrew Pastel

Cánh cửa nhỏ dành riêng cho đội ngũ y tế trong tòa nhà sân huấn luyện khu A rất hẹp, chỉ đủ cho một người trưởng thành đi qua. Đi qua xong cánh cửa cách ly đặc biệt sẽ tự động khóa, chỉ có thể mở bằng cách nhập mật khẩu một lần nữa.

Bạch Lịch vừa mới đẩy cánh cửa nhỏ ra, đã có ai đó từ phía sau nắm lấy cánh tay Bạch Lịch, đưa cho một cái mặt nạ cách ly pheromone, là Hoắc Tồn: "Mang cái này đi vào đi."

Chiếc mặt nạ cách ly khá xấu xí, Bạch Lịch nhìn một cái rồi đẩy ra ngay: "Không mang." Xấu quá, không thể bị mất hình tượng ở đây được.

"Không được." Hoắc Tồn mồ hôi nhễ nhại, "Thiếu tướng Lục Triệu đang cảm xúc không ổn định, nhỡ đánh nhau thì làm sao?"

Bạch Lịch khó hiểu nhìn Hoắc Tồn: "Đó là Lục Triệu, làm sao tôi đánh em ấy được."

Hoắc Tồn tận tình khuyên bảo: "Đó là Lục Triệu đấy, em sợ anh ấy đánh chết anh."

Bạch Lịch: "..." Cái thằng nhóc này thật sự là không nói được tiếng người mà.

Có lẽ toàn bộ hành tinh chính không tìm được omega thứ hai có thể khiến người ta lo lắng không biết có đánh chết một alpha hay không, Bạch Lịch cầm mặt nạ trong tay không đeo trên đầu, hỏi Hoắc Tồn nhập mật khẩu cho mình, cuối cùng cũng vào được tòa nhà A.

Hành lang vẫn còn mùi pheromone chồng chéo các giai đoạn động dục và phân hóa vừa rồi của tân binh, vị ngọt lịm này có thể khiến các alpha bồn chồn. Bạch Lịch nhăn mũi. Cấp bậc của tân binh chắc phải thấp hơn hắn rất nhiều, mùi vị không làm hắn dao động nổi.

Bạch Lịch chưa nhìn thấy omega trong thời kỳ động dục lần nào, trong thời kỳ mong manh này, các omega rất cẩn thận bảo vệ mình. Mặc dù Bạch Lịch đã nghe từ quân đoàn và các alpha xung quanh kháo nhau vô số lần rằng mùi vị của omega trong kỳ động dục ngọt ngào thế nào, nhưng đây là lần tiếp xúc gần đầu tiên của Bạch Lịch.

Mùi còn vương trong hành lang đã nồng như thế, Bạch Lịch không thể tưởng tượng được một lát nhìn thấy Lục Triệu sẽ như thế nào.

Không có gì nghiêm trọng cả. Bạch đại thiếu gia lại bắt đầu hít sâu một hơi, đây là tình anh em mà, anh em đang gặp khó khăn, hắn phải đến giúp.

Thương lượng với Lục Triệu, sau đó đánh dấu tạm thời mà thôi, Bạch Lịch cảm thấy nhất định sẽ không thành vấn đề, năng lực quản lý hạ bộ của hắn tuyệt đối đạt tiêu chuẩn.

Nghĩ đến "năng lực quản lý hạ bộ", Bạch Lịch như trở lại thời điểm lần đầu tiên ngửi thấy mùi pheromone của Lục Triệu hai ngày trước, đêm đó, Bạch đại thiếu gia nhìn lên trần nhà đầy sao trên đầu nghiêm túc suy nghĩ xem mình có phải là cầm thú hay không.

"Má." Bạch Lịch vừa nhanh về phía phòng thay đồ vừa chửi một câu, nửa lo lắng nửa xấu hổ.

Hai vị quân y bước tới chào hỏi đều giật mình: "Sao đến nhanh thế, nóng lòng như vậy sao?"

Bạch Lịch hai giây sau mới phải ứng: "Không phải, sao hai người lại đùa như vậy?"

"Tình trạng của Thiếu tướng Lục Triệu tương đối nghiêm trọng, là lạm dụng thuốc ức chế, sinh ra kháng thể. Thuốc ức chế vừa rồi chúng tôi đưa vào không có tác dụng gì", một quân y dùng tốc độ nói chuyện rất nhanh giải thích, "Thời kỳ động dục sẽ khiến Omega không thể kiểm soát, nhưng sử dụng quá mức sẽ làm cho cơ thể của omega rất đau, cảm giác này alpha không thể hiểu được đâu."

Vấn đề lạm dụng thuốc Bạch Lịch đã để ý đến, không ngờ Lục Triệu đã đến mức sinh ra kháng thể rồi, cau mày nói: "Rất đau sao?"

"Có thể hiểu đó là đau đớn về thể xác, mệt mỏi tột độ, cảm xúc không ổn định và suy nhược tinh thần", một quân y khác có tổng kết. "Cũng có những omega bị trầm cảm vì tình trạng này, nhưng tôi nghĩ omega như Thiếu tá Lục Triệu thì chắc không có vấn đề gì đâu."

Bạch Lịch không nói lời nào.

Người mà bạn nghĩ luôn chịu đựng được có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Vì ai cũng nghĩ người đó cầm cự được nên chẳng ai đến giúp đỡ cả.

Khi người đó tắt thở, những người khác sẽ phát hiện hóa ra người đó đã có rất nhiều gạch đập vào người, cũng không biết mảnh gạch nào đã gϊếŧ chết người đó.

Bạch Lịch đứng trước cửa phòng thay đồ, cửa đóng rất chặt, hoàn toàn không nghe được mùi vị bên trong.

"Sau khi đưa thuốc ức chế vào, Thiếu tướng Lục Triệu không cho người vào nữa", một quân y giải thích, sự bất lực trên gương mặt có thể nhìn thấy rõ ràng qua chiếc mặt nạ trong suốt anh ta đang đeo. "Trường hợp này đến bệnh viện cách ly ngâm thuốc cũng có thể giảm bớt, nhưng không ai dám tới gần omega đang bất ổn cảm xúc vì sợ họ sẽ suy sụp tinh thần."

Theo giả thiết của nguyên tác, những omega đã hoàn toàn bước vào thời kỳ động dục thường rất yếu ớt và cần pheromone của alpha để trấn an. Động dục do sử dụng quá nhiều thuốc ức chế sẽ đẩy tinh thần của omega đến bờ vực suy sụp, cơ thể đau đớn không thể giảm bớt, thời gian càng kéo dài càng đau đớn.

Đồng thời đau đớn về thể xác, trầm cảm cũng sẽ xảy ra, những ký ức đen tối nhất đã trải qua sẽ được khơi gợi lại, những omega không được alpha an ủi sẽ cảm thấy bị cô lập và chán nản như bị cô lập khỏi thế giới. Đó cũng là một trong những lý do tại sao omega sử dụng quá nhiều thuốc ức chế dẫn đến suy sụp tinh thần lại được giới quý tộc và người giàu yêu thích.

Bạch Lịch gật đầu, quay sang hai vị quân y phía sau nói: "Đã biết, hai người ra khỏi đây trước đi."

Hai quân y hơi do dự. Đằng sau cánh cửa này là Lục Triệu, đại bàng của đế quốc, một nhân vật nổi tiếng trong quân đội. Nếu có chuyện gì thật sự xảy ra...

"Đi ra ngoài," Bạch Lịch không nhìn bọn họ, một tay đặt ở cửa cách ly. "Không ai muốn bị nhìn thấy trong lúc như thế này cả."

Chờ hai quân y biến mất hoàn toàn trên hành lang, Bạch Lịch mới hít sâu một hơi rồi gõ cửa.

Không có tiếng trả lời.

Bạch Lịch tìm được thiết bị truyền âm thanh ở bên cạnh cửa dùng để nói chuyện với người trong phòng, ấn công tắc, do dự vài giây nói: "Hoa tươi, là anh."

Vẫn không có phản hồi, thiết bị truyền âm có thể tương thích bên trong và bên ngoài, nếu Lục Triệu muốn, anh có thể trả lời Bạch Lịch. Nhưng anh không.

Bạch Lịch khá hèn mọn dán tai lên phiến cửa, bên trong cũng không có động tĩnh gì, cứ như Lục Triệu không có ở đó.

"Hoa tươi, em nói gì đi," Bạch Lịch lại phải bật truyền âm, "Chúng ta phải nói chuyện."

Không động tĩnh, Thiếu tướng Lục từ chối liên lạc.

Thái độ bất bạo động bất hợp tác này khiến Bạch Lịch như đang đá vào tấm sắt, hắn gần như lập tức nhận ra tâm tình lúc sáng của Lục Triệu, Lục Triệu hỏi chân hắn có chuyện gì không, Bạch đại thiếu gia cũng bày ra bộ dạng như vậy.

Bạch Lịch thở dài: "Thiếu tướng, em thật sự phải nói chuyện với anh, em... cứ như vậy không được."

Người trong phòng vẫn không lên tiếng, Bạch Lịch cảm thấy như mình đang nói chuyện với cánh cửa.

"Hoa tươi, em ơi một tiếng đi." Bạch Lịch chỉ có thể tiếp tục lảm nhảm, "Thiếu tướng? Thiếu tướng, nghe thấy không? Ông nội ơi! Tổ tiên ơi! Cho cháu trai đây một lời đi!"

Ông nội Lục cũng không trả lời cháu trai Bạch một câu nào.

Thật uất ức.

Bạch Lịch tức chết đi được, lần đầu tiên chủ động làm cháu trai người ta, kết quả người ta còn không muốn nhận hắn làm cháu.

Thật lâu sau, Bạch Lịch rốt cục mở miệng nói, dán sát miệng vào thiết bị truyền âm, thấp giọng nói đến như chỉ có thể chính mình nghe được, "Anh Hai, anh cho bé Lịch Lịch vào đi được không?"

Cái này mà còn không được thì Bạch Lịch cảm thấy mình không sống nổi nữa, về nhà tắm rửa thơm tho rồi lên đường luôn.

Từ ngày kết hôn với Lục Triệu, da mặt của Bạch địa thiếu gia luôn được rèn luyện thường xuyên.

Khi Bạch Lịch bắt đầu tự hỏi làm thế nào để lên đường, giọng nói của Lục Triệu vang lên từ thiết bị truyền âm thanh.

Giọng rất nghẹn ngào, yếu ớt mà Bạch Lịch chưa từng nghe thấy, kèm theo sự run rẩy rất nhỏ: "Bây giờ, không được."

Bạch Lịch hiểu được ý Lục Triệu, anh đang rất chật vật, không muốn gặp ai, ngay cả Bạch Lịch cũng không được.

Có thể là âm cuối cùng run lên quá xa lạ, Bạch Lịch cảm thấy thần kinh của mình cũng run lên. Hắn cố nén giọng, nói chậm lại: "Hoa tươi, chính là vì bây giờ, em càng phải cho anh vào."

Lục Triệu không trả lời.

"Em phải tin anh. Anh thề nếu anh làm gì quá đáng với em anh sẽ là cháu trai của em.", Bạch đại thiếu gia cảm thấy có chút lắp bắp, nhưng vẫn cố giữ vững, "Năng lực quản lý hạ bộ của anh tuyệt đối đạt tiêu chuẩn. Thật đấy, em phải tin anh."

Không biết có phải là ảo giác hay không, Bạch Lịch thật sự nghe thấy tiếng cười không nhịn được của Lục Triệu từ đầu dây bên kia.

Sau một vài phút, cánh cửa cách ly phát ra một tiếng "cạch" nhẹ, từ từ nâng lên.

Gần như ngay lập tức, mùi cỏ xanh tràn ra khỏi khe hở, dù Bạch Lịch đã chuẩn bị đầy đủ tim hắn vẫn đập loạn xạ, chỉ trong ba bốn giây đã bị mùi hương quen thuộc kia hun cho đầu óc nóng lên.

Bạch đại thiếu gia lắc đầu, cố gắng trấn tĩnh lại, sau đó đeo mặt nạ cách ly, cúi người chui vào dưới cánh cửa hé mở.

Bạch Lịch vừa lách qua, cánh cửa cách ly nhanh chóng hạ xuống đóng lại. Phòng thay đồ rất rộng rãi, quân đoàn tuyến một rất đông, toàn con nhà quyền quý nên chỗ nào cũng được xây dựng khang trang tiện nghi.

Bạch Lịch vừa đi vào, suýt nữa bị mùi cỏ xanh nồng đậm đánh đến phất cờ xin thua ngay tại chỗ, hắn vốn đã không sức chống cự lại hương vị của Lục Triệu, mà pheromone của omega động dục lại mang thêm ý quyến rũ mạnh mẽ, mặc dù được ngăn cách bởi mặt nạ cách ly, hắn vẫn cảm thấy lòng bàn tay đẫm mồ hôi, chỉ có thể cố gắng ổn định nhịp thở.

Ánh mắt hắn lướt qua các gian gần nhất, không thấy bóng dáng Lục Triệu bên trong. Bạch Lịch dừng lại hai giây, sau đó nhanh chóng quay người lại, trong góc tối cạnh cửa, Lục Triệu đang ngồi dựa vào tường, hai tay bó gối, nghiêng đầu nhìn Bạch Lịch.

Từ lúc Bạch Lịch gặp Lục Triệu đến nay, hắn chưa từng thấy anh biểu lộ cảm xúc quá nhiều, thậm chí hiện tại, động dục do dùng quá nhiều thuốc ức chế tra tấn đến mức không thể đứng lên, ngũ quan thanh tú của Lục Triệu vẫn không có chút biểu cảm thừa, chỉ hơi nhíu mày nhẹ.

Lục Triệu mặt đỏ bừng, người ướt đẫm mồ hôi, mùi pheromone gần như tấn công thần kinh Bạch Lịch theo từng nhịp thở, hắn nhìn chằm chằm vào Bạch Lịch, trong não hiện lên hai giọng nói, một giọng nói tự nói với mình rằng đây là Bạch Lịch, anh không cần phải lo lắng, còn một giọng nói khác liên tục nhấn mạnh rằng đó là một alpha, đây là một tồn tại mạnh mẽ có thể chinh phục anh bằng pheromone.

Giọng nói thứ hai càng ngày càng lớn, bản năng của Omega có thể khiến Lục Triệu hưng phấn và háo hức, nhưng lý trí lại khiến anh cảnh giác và đề phòng. Từng kỳ động dục khó chịu mà anh đã trải qua trong thời niên thiếu trên vệ tinh nghèo nát hiện lên trong tâm trí anh, hành hạ anh cả thể xác lẫn tinh thần.

Hai người yên lặng nhìn nhau vài giây, Bạch Lịch chậm rãi nâng hai tay lên, cúi người xuống cố gắng không để bộ dáng của mình có vẻ áp chế Lục Triệu: "Hoa tươi, nhìn xem, là anh đây, anh... anh đến gần em hơn một chút được không? Em nhìn khuôn mặt đẹp trai này của anh chắc có thể thả lỏng được một chút."

Tinh thần Lục Triệu khó tập trung, nhưng nghe đến nửa câu sau vẫn muốn bật cười, nghĩ thầm Bạch Lịch hiện tại chắc cũng đang khó chịu, quên mất mình đang đeo mặt nạ bảo hộ, tuy trong suốt nhưng vẫn làm gương mặt kia bị giảm đi giá trị.

Môi anh mấp máy, nhưng không phát ra âm thanh, Lục Triệu khép khẽ mắt lại, rất nhẹ gật đầu, nhưng thân thể vẫn trong trạng thái đề phòng, ánh mắt vẫn dán chặt lên người Bạch Lịch.

Mỗi một tế bào trong cơ thể Lục Triệu đều đang gào thét, nhắc nhở hắn rằng sự xuất hiện của một alpha có thể sẽ mang lại nguy hiểm rất lớn, hai tay Lục Triệu trên đầu gối nắm chặt thành nắm đấm, càng lúc càng siết chặt hơn do cố gắng khắc chế bản thân để cho Bạch Lịch tiếp cận.

"Ôi." Bạch Lịch vẫn đang thì thào trong miệng, dù đeo mặt nạ cách ly vẫn ngửi thấy mùi hương của Lục Triệu, khiến hắn lập tức cảm thấy cơ thể nóng lên, ánh mắt tối sầm. "Lần này ra ngoài này phải viết một quyển sách "Năng lực quản lý hạ bộ của Alpha", cuốn sách này đảm bảo là thiên thư với mấy tên tép riu ngoài kia, lời lẽ dạy người thanh tâm quả dục, khuyên người hướng thiện."

Nếu là lúc bình thường, Lục Triệu nhất định cảm giác được Bạch Lịch lại lên cơn dị thường, nhưng hiện tại anh không thể nghe rõ Bạch Lịch đang nói cái gì, suy nghĩ rất rối rắm không tập trung được, gần như phụ thuộc vào một chút lý trí cuối cùng mới huy động sức mạnh tinh thần, trấn áp bản thân để cho phép Bạch Lịch tiếp cận.

Bạch Lịch tiến đến vài bước, chỉ đơn giản quỳ xuống, giữ tầm mắt của mình ở cùng độ cao với Lục Triệu.

Ở khoảng cách gần như vậy, Bạch Lịch cuối cùng cũng nhìn rõ mặt Lục Triệu. Mồ hôi ướt dính trên trán, sóng nhiệt do kỳ động dục mang đến làm cho Lục Triệu toàn thân ửng lên màu hồng nhạt, mồ hôi theo da thịt chảy xuống, tiến đến càng gần, mùi cỏ xanh trong khoang mũi dường như bởi vì hơi nóng ẩm này mà kéo theo cảm giác ẩm ướt.

Bạch Lịch khó thở, cuối cùng hắn cũng hiểu được tại sao sức chịu đựng của Alpha lại giảm mạnh khi đối mặt với omega đang động dục. Ánh mắt hắn rơi trên cổ Lục Triệu, nơi từng hạt mồ hôi nhỏ xuống rồi biến mất vào chỗ sâu.

Nếu đưa tay lên, có lẽ sẽ cảm nhận được nhiệt độ làn da của Lục Triệu, chỉ cần dùng một chút sức là sẽ để lại dấu vết của riêng Bạch Lịch hắn.

Bạch Lịch đột ngột tỉnh táo trở lại, nhận ra suy nghĩ của mình đã bắt đầu vượt rào qua tình anh em, trong lòng thầm chửi rủa bản thân vài câu.

Rõ ràng là rất nóng, nhưng môi của Lục Triệu không có chút hồng hào nào, mơ hồ có thể nhìn thấy một ít dấu răng còn sót lại trên môi dưới, Bạch Lịch biết đó là do Lục Triệu đã đau đến không chịu nổi.

Thời kỳ động dục chung quy sẽ là bản năng và du͙© vọиɠ giao nhau chồng chất, nhưng Lục Triệu phải chịu thêm đau đớn do sử dụng quá nhiều thuốc ức chế. Nội tạng như đang bị đốt cháy, thân thể đau đớn vô cùng, cho dù là Lục Triệu có mạnh mẽ như thế nào cũng vẫn không thể chống lại loại đau đớn này.

Bạch Lịch nhìn vào đôi mắt của Lục Triệu, hắn luôn cảm thấy ánh mắt của Lục Triệu rất đẹp, trong suốt mà bình thản, hoàn toàn khác với vẻ khí phách ngang ngược của Bạch Lịch. Bây giờ đôi mắt này đã bị sóng nhiệt thời kỳ động dục tràn ngập, hốc mắt đỏ bừng, nhưng vẫn không hề chớp mắt nhìn Bạch Lịch.

Dù Bạch Lịch định làm gì bây giờ, Lục Triệu thực sự không thể phản kháng. Bạch Lịch biết rõ, Lục Triệu biết rõ, cả hai người đều biết rất rõ hiện trạng, nhưng Lục Triệu vẫn để cho hắn vào.

Lục Triệu cho phép Bạch Lịch vào cánh cửa có thể bảo vệ anh, cho phép Bạch Lịch đến gần anh đến khi cả hai chỉ còn cách nhau nửa bước, để Bạch Lịch chứng kiến

khoảnh khắc chật vật nhất của anh một cách rõ ràng như vậy.

Mặc cho bản năng của cơ thể khiến anh muốn thoát ra, Lục Triệu vẫn chỉ nắm chặt tay.

Chưa bao giờ Bạch Lịch cảm thấy khó chịu vì sự nhẫn nhịn của một người khác như thế. Vỏ thuốc ức chế rỗng bị ném dưới chân Lục Triệu. Bạch Lịch không hỏi tại sao anh lại lạm dụng chất ức chế khi luật bảo vệ omega đã tương đối hoàn thiện. Vấn đề này chắc chắn sẽ chọc vào vết sẹo của Lục Triệu. Bạch Lịch chỉ cần nghĩ đến cảm giác khi bị người khác chọc vào vết sẹo của bản thân, hắn đã không nói nổi lấy một chữ.

"Hoa tươi, anh biết em đang rất khó chịu," Giọng Bạch Lịch hơi nghèn nghẹn, "Anh chỉ đánh dấu tạm thời thôi, dùng pheromone trấn an, anh thề sẽ không làm gì em."

Lục Triệu không nghe rõ, mặc dù vẫn đang nhìn chằm chằm Bạch Lịch, mím môi, biết là hắn đang nói, nhưng não bộ lại không có khả năng phân loại thông tin cần thiết.

Anh chỉ cảm thấy giọng nói khàn khàn của Bạch Lịch như chà xát nhẹ vào tim anh.

Bạch Lịch nhận ra ánh mắt Lục Triệu ánh mắt có chút đờ đẫn, rất khó tập trung.

Ngay cả con đại bàng mạnh mẽ của Đế quốc dường như cũng bị xiềng xích. Cái xiềng này vừa sinh ra đã có, dù Lục Triệu có bay cao cách mấy cũng không thoát ra được.

Bạch Lịch gọi rất nhẹ nhàng: "Lục Triệu à."

Hắn chưa bao giờ gọi Lục Triệu như thế, hơn phân nửa lần Bạch Lịch luôn gọi Lục Triệu là hoa tươi, mang theo một chút trêu chọc, hoặc là anh trai thiếu tướng, cái danh hiệu này có thể thốt ra từ miệng Bạch Lịch chung quy cũng do sự vô sỉ không có điểm dừng của hắn.

Suy nghĩ tan rã của Lục Triệu được tiếng gọi này hấp dẫn, một lần nữa tụ lại. Anh hơi ngẩng đầu nhìn Bạch Lịch.

"Lục Triệu." Bạch Lịch duỗi tay ra, chậm rãi mà đến gần Lục Triệu, phủ lên bàn tay nắm thành đấm của anh, "Lục Triệu, cho anh đánh dấu tạm thời được không? Em cho phép anh đánh dấu tạm thời được không?"

Có lẽ là để giảm bớt áp lực của mình, Lục Triệu thấy Bạch Lịch cố gắng hết sức co lại cơ thể của mình. Thân hình cao lớn của hắn lúc này như co lại thành một quả bóng, rất cẩn thận nhìn Lục Triệu.

Qua lớp mặt nạ trong suốt, ánh mắt Bạch Lịch lộ ra vẻ đáng thương, mặt nạ có tác dụng thông gió kém, người trong kỳ động dục là Lục Triệu nhưng Bạch Lịch cũng đổ mồ hôi ròng ròng, làm vẻ kiêu ngạo thường ngày của Bạch đại thiếu gia bị sale off sập sàn.

Lục Triệu nhận ra bàn tay Bạch Lịch phủ trên tay anh không dám động đậy, cứ như vậy mà nắm, sợ rằng động tác lớn hơn một chút sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của Lục Triệu.

Thực ra cũng không cần phải cẩn thận như vậy. Lục Triệu hơi buồn cười, muốn nói với Bạch Lịch thực ra anh không sao, hắn không cần đối xử với anh như một omega quá mảnh mai yếu đuối.

Giọng Bạch Lịch lại vang lên, Bạch Lịch nói: "Lục Triệu, anh sẽ cắn cẩn thận, không để em quá đau."

Không biết dây thần kinh nào bị đứt ra trước, làm các dây thần kinh khác liên quan đến nó trở nên lỏng lẻo. Lục Triệu cảm thấy cơ thể bất giác bắt đầu run lên, anh nhận ra mình không thể nhịn được nữa.

Bạch Lịch thấy Lục Triệu run lên mà giật mình, tưởng mình đã nói bậy, rất nhanh muốn lui về phía sau, bàn tay nắm lấy Lục Triệu cũng định buông ra: "Đừng sợ, anh ——"

Bàn tay vừa định rút về bị Lục Triệu nắm tay trở lại, Bạch Lịch chưa kịp phản ứng, tay còn lại của Lục Triệu đã chụp lấy mặt nạ cách ly của Bạch Lịch.

"Ơ đừng đừng!" Bạch Lịch vô thức vịn lại mặt nạ, như bảo vệ qυầи ɭóŧ của mình. Nếu mất đi lớp này, nhất định pheromone của Lục Triệu sẽ có thể hành hạ hắn chịu không nổi.

"Bỏ ra." Lục Triệu mở miệng nói lần đầu tiên kể từ khi hắn vào phòng. Giọng anh giống như người đã khát mấy ngày, khàn khàn khô khốc lại mang theo sự khó nhịn của kỳ động dục, "Đeo mặt nạ làm sao mà đánh dấu?"

Bạch Lịch sửng sốt, giây tiếp theo hắn liền hiểu ý của Lục Triệu.

Lục Triệu đồng ý rồi.

"Để anh, để anh tự làm." Bạch Lịch muốn tự mình cởi bỏ mặt nạ.

Lục Triệu không nói lời nào, tay cầm mặt nạ cũng không buông ra vì lời nói của Bạch Lịch. Anh nhìn Bạch Lịch, từ từ nhưng chắc chắn nâng chiếc mặt nạ che mặt Bạch Lịch lên.

Dường như không cần giải thích, Bạch Lịch đã hiểu Lục Triệu muốn bày tỏ điều gì.

Chính Lục Triệu tự tay gỡ mặt nạ ra, đích thân cho Bạch Lịch cơ hội, dù có chuyện gì xảy ra cũng là do Lục Triệu tự quyết định, Bạch Lịch không cần phải cảm thấy áy náy hay tự trách bản thân.

"Tới đây." Lục Triệu bỏ mặt nạ cách ly sang một bên, nhìn chằm chằm Bạch Lịch, bình tĩnh nói: "Đánh dấu cho em."

Trong khoảnh khắc tiếp theo, pheromone của Bạch Lịch đột nhiên tràn ra, cảm giác áp bách làm người khác run rẩy đó quét qua cơ thể Lục Triệu.

Gần như ngay lúc pheromone của Bạch Lịch vây lấy anh, Lục Triệu đã ngẩn ra, chỉ cảm thấy anh được nhẹ nhàng áp vào tường, quay lưng về phía Bạch Lịch, ngón tay Bạch Lịch lướt qua sau gáy, vén ngọn tóc của anh lên, khiến anh run rẩy.

Mùi pheromone xa lạ bao quanh, lấp đầy khoang mũi Lục Triệu, đi thẳng lên não. Lục Triệu cảm thấy mình phải nên sợ hãi, đây là phản ứng bản năng của omega đối với một alpha mạnh mẽ, nhưng có lẽ Bạch Lịch bao phủ phía sau quá mềm mại, Lục Triệu chỉ nghĩ đây là Bạch Lịch, pheromone này là của Bạch Lịch, không ngờ lại cảm thấy bình tĩnh một chút.

Mái tóc mềm mại của người bên kia lướt qua cổ Lục Triệu, một cảm giác ngứa ngáy quen thuộc.

Môi Bạch Lịch hôn nhẹ lên tuyến thể của Lục Triệu, anh ngay lập tức căng chặt cơ thể.

Cảm giác sợ hãi chỉ có omega mới có thể cảm nhận này khiến Lục Triệu không biết phải làm sao, bàn tay ấn trên tường, năm ngón tay cong lại bấm vào vách tường, vì quá sợ hãi nên mà không cảm thấy đau đớn, chỉ có thể vô thức lẩm bẩm, "Bạch Lịch, đừng."

Đừng cái gì, Lục Triệu cũng không nói được trọn vẹn, anh chỉ muốn nói gì đó để xoa dịu cảm xúc.

Mùi pheromone trong tuyến thể không còn đơn thuần là nồng đậm nữa, Bạch Lịch cảm thấy mỗi một giây đều là một cực hình, luồng máu alpha chảy trong huyết quản ào ạt điên cuồng mà gào thét, bảo hắn chiếm hữu lấy omega trước mặt. Bạch Lịch nhắm mắt lại liên tục nhắc nhở bản thân phải đúng mực, nhắm chuẩn lực cắn xuống.

Cảm nhận được sự lo lắng của Lục Triệu, Bạch Lịch duỗi tay phủ lên bàn tay Lục Triệu trên tường kia, bẻ từng ngón tay vốn đã trắng bệch thả lỏng ra. "Shhh, không sao đâu, Anh hai Thiếu tướng phải tin Lịch Lịch."

Hắn há miệng, cắn lên tuyến thể của Lục Triệu.

./.