- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Vết Xước Hoàn Mỹ
- Chương 11
Vết Xước Hoàn Mỹ
Chương 11
Edit: Thỏ
Ngày Cố Diễn tốt nghiệp tôi cũng đến tham dự, cha kế và mẹ đều tới, nhưng chúng tôi không ngồi cùng nhau.
Cố Minh Chương đi với tôi, dù gì gã cũng là em họ Cố Diễn. Năm trước, Cố Minh Chương đề nghị Trần Lăng come out với gia đình, chính thức thừa nhận tính hướng. Nhưng ngặt nỗi huyện ở quê vẫn còn nặng tư tưởng phong kiến, cho nên đến bây giờ vẫn giấu giếm.
Tôi chẳng biết cha kế và mẹ có nhìn ra mối quan hệ giữa tôi và Cố Diễn không, bọn họ đều giỏi che giấu cảm xúc, mà tôi không thể đoán ra tâm tư của người khác.
Cố Diễn đại diện cho toàn thể sinh viên trong trường, đứng trên bục giảng phát biểu cảm nghĩ với lớp đàn em. Giọng hắn rất dễ nghe, dù không cầm tài liệu nhưng vẫn diễn thuyết phong phú, rành mạch.
Trường chúng tôi có một giảng viên nổi tiếng điêu ngoa đã dạy Cố Diễn học môn tự chọn, kể từ đó y khen hắn không ngớt lời, nói hắn theo đuổi khoa học thật quá đáng tiếc.
Dù sao cũng là người của tôi, Cố Diễn được khen, đương nhiên tôi cảm thấy rất vui vẻ.
Cố Diễn phát biểu xong bèn rời khỏi bục giảng, ngồi vào vị trí cao nhất hàng.
Lễ tốt nghiệp kết thúc mỹ mãn, cha kế và mẹ cùng nhau đến gặp Cố Diễn chuyện trò, tuy tôi đứng cách đó không xa nhưng bọn họ vẫn chưa thấy tôi.
Cố Minh Chương vỗ vai trấn an tôi, mà tôi nào để bụng, bởi vì Cố Diễn vẫn luôn nhìn về phía này.
Tôi mỉm cười với hắn, cười thật ngọt ngào. Tôi có hai má lúm đồng tiền, khi cười sẽ khuyết vào thật sâu. Cố Diễn nói có lệ đôi câu liền vội vàng chạy đến bên tôi, hỏi tôi và Cố Minh Chương muốn ăn gì, hắn đãi.
Trước khi rời khỏi, cha kế xuất hiện nói với tôi: “Đoạn Hà, cố gắng học tập, đừng làm anh con mất mặt.” Giọng điệu ông ấy không xấu, thậm chí có cảm giác như người cha hiền từ.
Tôi gật gật đầu, định nói con sẽ cố gắng thì Cố Diễn đã cắt ngang: “Em ấy làm gì cũng không mất mặt.”
Cha kế thở dài, đưa mẹ tôi rời khỏi hội trường.
Thẳng đến khi bọn họ lên xe, mẹ tôi chưa cùng tôi nói năng một câu.
Tối đến, Cố Diễn và tôi đi ăn cơm, đương nhiên có mặt Trần Lăng, Cố Minh Chương, tiện đường rủ luôn Tào Tuấn Vĩ. Sau khi chúng tôi dọn đi, nó còn đắc ý nói rốt cuộc đã có thể độc chiếm ký túc xá. Nhưng chẳng được bao lâu thì nhà trường đã xếp thêm vài sinh viên năm nhất vào ở cùng.
Tên đàn em kia nghe nói là sinh viên ưu tú, vừa vào đã phát biểu văn chương ở hội trường, so với cái thằng ngày ngủ đêm bay như Tào Tuấn Vĩ đúng là khác xa một trời một vực.
Tôi từng ở văn phòng khoa gặp hắn, hắn đeo kính gọng vàng, trông rất nhã nhặn, tạo cảm giác cao quý giống như Cố Diễn. Tuy vậy Tào Tuấn Vĩ lại khâm phục Cố Diễn, học kỳ một cả hai từng đại diện cho trường thi đấu bóng rổ giải cấp thành phố, dẫu ai cũng rất cố gắng trên sân bóng nhưng để lật ngược tình hình trận đấu lại phải nhờ vào hai pha ghi bàn của Cố Diễn phút chót.
Tào Tuấn Vĩ về rồi kể, lúc đó còn 2 phút nữa hết giờ, kỳ thực mọi người đã bắt đầu nhục chí nhưng nó lại trông thấy một Cố Diễn không bao giờ chịu thua.
Tôi ở chung với Cố Diễn sớm tối, cũng không biết hắn có chút cứng đầu như vậy. Mỗi lần cả hai làʍ t̠ìиɦ, chỉ cần tôi nói không chịu nổi thì hắn sẽ hôn lên chóp mũi tôi, sau đó rút vật nam tính ra ngoài.
“Anh Diễn, khi anh tốt nghiệp có phải tụi mình không còn cơ hội chơi bóng hay không?” Tào Tuấn Vĩ vừa trở xâu thịt dê, vừa hỏi Cố Diễn bằng giọng điệu tiếc nuối.
Hắn và Cố Minh Chương giống nhau, đều gọi Cố Diễn là anh Diễn. Tôi chưa bao giờ gọi như vậy, có chăng chỉ gọi tên, hoặc vào những lúc đặc biệt muốn làm nũng thì sẽ thốt nên hai tiếng anh trai.
Chỉ vậy mà Cố Diễn đã chịu không nổi.
“Lúc rảnh có thể chơi.” Hắn đáp.
Mọi người cùng quây quần dùng bữa tối, Cố Diễn là một người tính cách chu đáo, hơn nữa kiến thức uyên thâm, nói chuyện với bất cứ ai cũng có thể dẫn dắt câu chuyện, ngay cả Trần Lăng thường ngày câm như hến cũng xen vào góp vui.
Cơm nước xong xuôi, tôi vội vàng kéo Cố Diễn, nói phải về nhà ngay. Thật tình không có việc gì gấp, nhưng tôi chỉ muốn ở bên hắn mà thôi.
Biết buổi tối sẽ uống rượu nên Cố Diễn không lái xe.
Gió đêm mơn man trên mặt, tạo cảm giác dễ chịu khiến chúng tôi tỉnh táo không ít.
Tiết trời phương bắc là vậy, mùa hạ tuy nóng nhưng về đêm lạnh rất nhanh. Tôi mặc áo ngắn tay, cảm thấy tay mình lạnh căm căm.
Trên cây ve đã gọi hè, tôi chạy tới quầy trái cây mua hai miếng dưa hấu được gọt sẵn, sau đưa cho Cố Diễn một miếng.
“Ngọt quá, dưa hấu cát là nhất.” Tôi nói.
Cố Diễn đứng cùng tôi gặm dưa hấu ven đường, dáng dấp ưu nhã, tựa như một quý công tử (nghèo túng).
Hắn liếc nhìn tôi: “Chắc chắn không ngọt bằng em.”
Giọng điệu nghiêm túc, lời nói chân thật, cứ thế khiến mặt tôi đỏ bừng.
Mùa hè vốn đã oi ả, tìиɧ ɖu͙© cũng rạo rực tưng bừng, tôi buộc miệng bảo: “Hôm nay em sẽ cố sức, để anh làm thỏa mãn thì thôi.”
Cố Diễn nhìn tôi, chỉ cười không đáp.
Tôi không thích thái độ bình tĩnh của hắn, cho nên kề sát vào thỏ thẻ: “Anh trai, bắn vào trong được không?”
Yết hầu của Cố Diễn lên xuống, khóe mắt toát ra biểu cảm mất tự nhiên. Đương nhiên, sự dao động này chỉ có tôi mới thấy, vì tôi hiểu rõ từng cử chỉ của đối
phương…
Truyện được đăng tại: tho97.wordpress.com
Chúng tôi bắt xe, về nhà rất chóng vánh, vừa vào cửa liền bắt đầu hôn môi.
Cố Diễn thô bạo đè tôi trên cửa, tôi còn không kịp nói câu chúc mừng anh tốt nghiệp. Thôi kệ đi, điều này không quan trọng.
Chúng tôi hôn nhau đến phòng tắm, Cố Diễn lột sạch áo thun và quần đùi của tôi chỉ với hai động tác.
Tôi nào chịu lép vế, bèn cởi thắt lưng đối phương, kéo quần hắn, ngồi xổm xuống giúp hắn khẩu giao.
Chuyện này tôi làm đến thuần thục.
Đôi khi nằm gối lên đùi hắn xem TV, nếu tôi hứng thú sẽ kéo khóa quần hắn ra, cầm vật đàn ông ngậm vào trong miệng, cứ thế mυ"ŧ lấy như trẻ con bú sữa.
Hiển nhiên, kết thúc thường thấy là tôi bị hắn chơi đến van xin, nhưng tôi vẫn cứ khıêυ khí©h hắn như thế.
Cố Diễn gần như dung túng tôi vô điều kiện, khiến cho tôi càng thêm khao khát hắn.
Trong vô thức, tôi đã thích hắn đến nhường này…
Cả hai quấn quýt ở bồn tắm, tôi ngồi chễm chệ trên người Cố Diễn, ôm hắn mà hôn.
Tôi thích hôn môi, điều đó làm tôi có cảm giác được yêu, được chiều chuộng.
Hơi nóng, sương mờ, hương sữa tắm, cùng với cơn tìиɧ ɖu͙© nóng bỏng đang vây quanh chúng tôi.
Tôi đưa tay ra sau, đỡ dương v*t hắn để ngồi xuống, cơ thể bắt đầu lắc lư loạn xa để chạm tới kɧoáı ©ảʍ nhiều hơn.
Quả thật rất giống kẻ lẳиɠ ɭơ, nhưng tôi thích làm kẻ lẳиɠ ɭơ, chỉ dụ dỗ riêng mình Cố Diễn.
Tôi đắm chìm vào chân trời tình ái, sa vào mối quan hệ cấm kỵ, thậm chí còn ghé bên tai hắn, hé đôi môi nóng bỏng ướŧ áŧ mà gọi anh trai…
Chuyện này khác xa với cảm nhận lúc ban đầu, ngoại trừ yếu tố cưỡng bức và hạ nhục từng có thì hai chữ
anh trai
này tựa như lời âu yếm đặc biệt giữa chúng tôi.
Đúng vậy, Cố Diễn là anh trai, là tình nhân, là người giám hộ.
Không ai muốn cưỡng lại cảm giác được người khác bảo vệ, nuông chiều.
Chúng tôi ân ái nhau một đường từ nhà tắm đến hành lang, dưới sự khıêυ khí©h có chủ ý từ tôi, Cố Diễn tựa như đã lấy lại sự hung hăng và ngang ngược như trước.
Hắn từ sau lưng ấn tôi vào tường, nâng chân trái tôi đặt lên lan can cầu thang, đột nhiên tiến vào từ góc bên.
Đây là tư thế chúng tôi chưa từng trải nghiệm trước đó, kɧoáı ©ảʍ xa lạ khiến tôi rêи ɾỉ thành tiếng. Phía dưới bị ra vào thô bạo, ngực ép sát vào vách gian, đầu v* nhạy cảm liên tục cọ xát trên hoa văn giấy dán tường.
Quá mức kịch liệt…
Cố Diễn đỡ eo tôi, luồn tay ra trước sờ đầu v* nhỏ. Móng tay khẽ cào khiến tôi giật nảy, sung sướиɠ đến mức vứt bỏ tia lý trí cuối cùng, bắt đầu chạy theo du͙© vọиɠ.
“Bên kia cũng muốn.” Tôi quay đầu nhìn Cố Diễn, làm nũng van lơn.
Cố Diễn mỉm cười, buông chân tôi trên lan can xuống, để tôi đứng vững. Sau đó hắn ôm tôi từ phía sau, hai tay cùng lúc đùa bỡn ngực tôi.
Dáng người tôi hơi gầy, không có nơi nào mềm mại. Nhưng động tác véo đầu nhũ khiến tôi rất thích, phía dưới mới thế đã ướt nhẹp.
Tôi muốn bay bổng, bèn kéo tay Cố Diễn để hắn sờ giúp tôi.
Cố Diễn dựa vào vai tôi, trầm giọng: “Đoạn Hà, nhịn một chút, chúng ta cùng nhau, anh muốn bắn trong em.”
Giọng nói ấy quá mức gợi cảm, như là Medusa trên biển khơi, dễ dàng mê hoặc một thủy thủ đơn thuần.
Lòng tôi sắp tan thành nước.
“Lên giường đi anh.”
Cố Diễn bế tôi vào phòng ngủ, để tôi ngồi trong lòng hắn, dùng tư thế tôi thích nhất thao tôi.
Sớm biết năng lực của hắn lâu đến đáng sợ, e rằng không thể kiên trì đến cuối nên tôi đã mua bình rush qua mạng, giấu dưới gối đầu.
Cố Diễn thấy bình thuốc nhỏ màu nâu kia, cau mày đoạt lấy, nhìn lướt qua hướng dẫn sử dụng bèn ném sang một chỗ tôi với không tới.
“Không được dùng thuốc này, có hại cho sức khỏe.” Hắn nghiêm túc bảo.
“Nhưng lần nào anh cũng lâu như vậy…” Tôi giận dỗi nói.
Thật ra tôi rất muốn hòa mình với hắn, nhưng năng lực tự chủ kém nên thường xuyên bị chơi đến bắn ra…
Đơn phương vui sướиɠ cũng là một loại cảm giác áy náy. Cố Diễn cười, hỏi tôi đang khen hắn có phải không.
Tôi quay đi, không thèm bận tâm.
Cố Diễn thong thả đâm hai cái, khiến tôi rêи ɾỉ. Hắn vuốt tóc tôi từ phía sau, dịu dàng bảo: “Yên tâm, không cần đến rush anh cũng khiến Đoạn Hà thoải mái.”
Tôi bị hắn đè trên giường, hai chân dạng ra, nhìn hắn thản nhiên đẩy mạnh cự vật vào thân thể mình.
Tìиɧ ɖu͙© có hơi cuồng nhiệt khiến tôi cảm thấy đê mê, so với sự dịu dàng triền miên của Cố Diễn thì tôi càng thích sự xâm chiếm vội vàng này.
Đêm đó tôi bị làm rất thảm; đại khái Cố Diễn tức giận vì tôi lén mua bình rush nên mặc kệ lời van xin của tôi.
Hắn chơi tôi mạnh bạo, khiến lý trí bay lên chín tầng mây, trong đầu chỉ sót lại nɧu͙© ɖu͙© đơn thuần, muốn quấn lấy nhau để được thỏa mãn.
Tiếng va chạm lép nhép liên tục vang lên trong phòng, hơi thở nặng nề của Cố Diễn cũng quá mức gợi cảm.
Tôi thích hôn môi, thích bị hắn đùa bỡn ngực.
Kỳ lạ quá…
Không phải công cụ chân thực nhưng du͙© vọиɠ tựa như một nút cầu hoan nhạy cảm, chỉ cần ấn vào sẽ khiến người ta trở nên phóng đãng.
Tôi đã không thấy thẹn nữa, chỉ muốn chạy theo cảm xúc. Tôi kéo tay Cố Diễn để hắn sờ ngực tôi, cũng chủ động sờ bên còn lại, nhưng chẳng biết sai phương pháp hay không đúng người nên vẫn thấy thiếu vắng, khác xa với niềm sung sướиɠ mà Cố Diễn đem đến.
Cố Diễn biết tôi muốn điều này, một bên đưa đẩy, một bên cuối xuống hôn, mυ"ŧ lấy đầu nhũ nho nhỏ kia.
Tôi bị mυ"ŧ quá tê dại, vẫn luôn khẽ rên, hậu huyệt bất giác kẹp chặt hắn hơn. Cố Diễn tựa như bị tôi kẹp rất sướиɠ, khẽ day cắn nụ anh đào, còn bảo: “Đoạn Hà, em đang trở nên hư hỏng.”
Tôi vừa thở dốc hổn hển vừa phản bác: “Anh dạy em.”
Cố Diễn không thừa nhận, liếʍ đầu v* tôi: “Anh mà dạy thì em còn dâʍ đãиɠ hơn nhiều.”
Hiếm khi hắn nói những lời như vậy, khiến tôi bỗng hưng phấn. Tôi duỗi tay đẩy mông Cố Diễn: “Còn có chiêu gì đây? Anh trai dạy đi, em sẽ làm anh sướиɠ…”
Cố Diễn đã quen tôi nói loạn xa trên giường, hắn kéo tay tôi đặt vào nơi giao hợp. Tôi nghĩ rằng hắn chỉ để tôi sờ nơi kín đáo kia, không ngờ hắn lập tức lui ra ngoài.
Đột nhiên trống rỗng khiến tôi hơi hoảng hốt, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hắn.
“Đoạn Hà, cho ngón tay vào trong, tự cắm lấy em.” Cố Diễn chậm rãi nói nhưng giọng điệu chính là ra lệnh.
Chẳng hiểu vì sao lúc này tôi lại hơi sợ hắn, không phải loại sợ sệt từ trước đến nay, mà là loại kính sợ, vô thức phục tùng.
Tôi ngoan ngoãn cắm ngón tay vào, chỉ một ngón. Sau khi bị làm mềm, hậu huyệt không bị cản trở, vì thế tôi lại đẩy thêm một ngón.
Ngẩng đầu nhìn Cố Diễn, hắn cũng không hài lòng lắm, tôi mím môi, cho vào ba ngón tay.
Hậu huyệt bị nong căng, nhưng không thể so được với kích thước thô to của Cố Diễn. Tôi chậm rãi chuyển động, dần có cảm giác, ngón tay cũng trở nên nhanh hơn, tựa như rơi vào thời kỳ du͙© vọиɠ.
Tôi biết Cố Diễn đang quan sát, cũng biết hắn thích điều này. Vì vậy tôi nâng hai chân lên, gạt bỏ xấu hổ để hắn nhìn xem tôi phóng đãng như thế.
Cố Diễn đến gần, cầm vật nóng hổi ướŧ áŧ đặt bên môi tôi. Tôi bèn ngậm lấy, liếʍ nó bằng đầu lưỡi.
Từ trước đến nay tôi chưa ngậm sâu vào cổ họng, bởi lẽ thứ đó quá dài, và khẩu giao thông thường đủ khiến má tôi tê mỏi.
Tôi vừa tự giải tỏa, vừa liếʍ mυ"ŧ thứ cương cứng thô to ấy. Cố Diễn nói đúng, nếu do hắn dạy, chắn chắn tôi sẽ sa đọa hơn nhiều.
Hắn đúng là người xấu.
Nghĩ vậy, tôi bèn cắn nhẹ lên qυყ đầυ.
Cố Diễn rút dương v*t khỏi miệng tôi, rút ngón tay cắm bên trong ra, hắn trừng phạt tôi bằng cách tiến vào lần nữa.
Tôi bị hắn chơi đến khóc, không rõ là sướиɠ hay đau mà tâm trí bềnh bồng, hình như tôi xuất rồi, còn xuất liên tục…
Cố Diễn cũng xuất.
Cuối cùng tôi bị hắn rót đầy, lỗ nhỏ không thể khép lại đang trào ra từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Tôi mệt sắp chết, nhưng cảm thấy còn chuyện gì chưa làm, thế nên mơ màng ôm lấy Cố Diễn, cọ bờ vai thủ thỉ: “Anh, chúc mừng anh tốt nghiệp.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Vết Xước Hoàn Mỹ
- Chương 11