- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Vết Xước Hoàn Mỹ
- Chương 1
Vết Xước Hoàn Mỹ
Chương 1
Edit: Thỏ
Mọi thứ phải kể đến việc mẹ tôi tái hôn.
Cha tôi đã qua đời nhiều năm, mẹ quyết định đi bước nữa, đây cũng là chuyện không to tát gì. Nhưng nào ai biết, một người mười mấy năm chuyên mua đồ trả giá như mẹ tôi lại có thể lấy chồng đại gia.
Nghe nói cha kế rất giàu có, cụ thể khối tài sản bao nhiêu thì tôi không biết, nhưng tôi thường xuyên trông thấy ông ấy xuất hiện trên trang tạp chí Kinh tế – Tài chính, ông cũng vài lần chia sẻ kiến thức về lĩnh vực lien quan trên sóng truyền hình. Ông vô tình gặp mẹ tôi ngoài phố, ngay lúc mẹ đang đạp xe đi chợ mua đồ ăn, bất cẩn quẹt vào chiếc Lincoln của ông.
Qua lại vài lần, rốt cuộc được ông ấy coi trọng.
Hôm qua bọn họ lãnh giấy kết hôn, hôm nay mẹ tôi liền trả phòng trọ, đón tôi vào nhà cha kế.
Đó là căn biệt thự hoa lệ vùng ngoại ô, bên trong rộng như công viên.
Tôi hơi ngượng ngập, dù sao sống 16 năm ở tiểu khu cũ kỹ đã quen rồi, nay chuyển sang môi trường mới chỉ cảm thấy lạ lẫm. Ngược lại mẹ tôi rất ung dung, giống như đã thích nghi với thân phận nữ chủ nhân của nơi này.
Quản gia cung kính đứng trước cửa, mỉm cười mời chúng tôi vào, y rất khách sáo, tựa như chúng tôi chỉ đến làm khách mà thôi.
Cha kế ngồi ở ghế sofa, diện mạo uy nghiêm, ngũ quan góc cạnh, khí chất trầm ổn; khi ông ấy còn trẻ hẳn là điển trai lắm. Mẹ tôi bước đến ngồi bên cạnh ông.
Chắc do lắm tiền nên ông hơi kiệm lời, tạo cảm giác bề trên khó gần với người khác, hơn nữa cách đối đãi với mẹ tôi cũng không quá nhiệt tình, dường như chẳng thích bà ấy là bao.
Tôi không hiểu vì sao người này lại muốn kết hôn với mẹ.
Về phần mẹ, tôi cũng có thể hiểu được, bà sợ nghèo, cho dù cha kế không thích bà thì bà cũng cam nguyện gả cho một ông chồng thành đạt và điển trai như thế. Chúng tôi ngồi trên ghế sofa thật mềm để trò chuyện, đương nhiên mẹ tôi là người bộc bạch nhiều nhất, thỉnh thoảng cha kế sẽ tiếp lời, còn tôi vẫn luôn im lặng. Từ khi bước chân vào cửa, tôi đã biết mình không thuộc về nơi đây.
Bỗng nhiên trên lầu vang lên tiếng bước chân, không nhanh không chậm, từ xa tới gần. Tôi ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang xoắn ốc, sau đó hoảng hốt cúi đầu xem ngón tay.
“Đây là Cố Diễn, con trai anh.” Cha kế nói, giọng điệu khó có thể che giấu sự thương yêu và tự hào.
Rốt cuộc bọn họ mới là người một nhà.
Tôi nghĩ vậy.
Cố Diễn rất cao, bởi vì thừa hưởng nét đẹp của cha nên ngoại hình vô cùng bắt mắt. Hắn không nói chuyện, chỉ nhìn tôi, biểu cảm cao ngạo đầy xa cách.
Tôi có hơi xấu hổ, đôi mắt lần nữa rũ xuống.
“Ôi thằng bé này, từ nhỏ tính rất rụt rè, mau chào hỏi anh trai đi con.” Mẹ trừng tôi, ngầm ra hiệu tôi nên cư xử sao cho phải phép.
Tôi không gọi anh trai, rốt cuộc vừa mới gặp nhau lần đầu nên chỉ thấp giọng bảo một câu: “Xin chào.”
Cố Diễn từ trên cao nhìn chằm chằm tôi, tựa như không được hài lòng lắm, hắn lạnh lùng hỏi: “Sao không gọi anh trai?”
Tôi ngó hắn, không biết vì sao lại sợ, bèn véo quần gọi: “Anh trai.” Thanh âm so với lần trước còn nhỏ hơn.
Cố Diễn mỉm cười, nhưng dù hắn có cười thì vẫn tôn quý như thế, vẫn luôn ở một vị trí khác hẳn tôi.
Tôi và mẹ sống ở Cố gia, chi phí sinh hoạt còm cõi ngày xưa vốn không cùng đẳng cấp, thậm chí đi học cũng bắt đầu có xe đón đưa. Tôi hưởng thụ lối sống xa hoa vài hôm, song lại đâm ra lo lắng. Tôi có linh cảm Cố gia không hề chào đón hai mẹ con tôi một cách chân thành. Chẳng khác nào họ dùng tiền để bố thí cho chúng tôi, và chúng tôi nhận, đương nhiên phải cúi đầu.
Nhưng tôi muốn học đại học, mẹ không đủ điều kiện nuôi tôi, Cố gia có thể, cho nên tôi chỉ biết làm thế.
Cố Diễn lớn hơn tôi 3 tuổi, vừa vào năm nhất. Hắn ở trong ký túc xá, bọn tôi rất hiếm khi gặp mặt. Cha kế cũng bận, bận đến mức không nhận ra rằng mẹ tôi ngày càng mua sắm vô độ hơn.
***
Kỳ nghỉ đông, Cố Diễn trở về từ trường đại học. Mùa đông ở Bắc Kinh thật lạnh, tôi nhớ rõ hôm ấy trời đổ đầy tuyết.
Buổi tối cả nhà dùng cơm với nhau, cảm giác rất quái dị. Dường như mẹ tôi đã học xong cốt cách bà hoàng, mẹ mặc váy dài kim tuyến màu vàng nhạt, làn váy ôm lấy dáng người lả lướt, trông mẹ xinh đẹp hơn rất nhiều.
Vốn dĩ mẹ tôi cũng không xấu, nhưng bởi vì nghèo nên tướng mạo rất khắc khổ.
Giờ đây bà đã biết hóa trang, biết ăn vận quần là áo lượt, có tiền sẽ có tự tin, đương nhiên không còn điệu bộ khúm núm nữa. Dáng vẻ hiện tại này của mẹ, ngoại trừ tư chất bẩm sinh thì cũng phải cần nhiều yếu tố thêm vào.
Tôi ngẩn ngơ ngắm mẹ mình, bỗng nhiên trong bát xuất hiện một miếng vịt nướng. Nhìn lên trên theo đôi đũa, tôi trông thấy ngón tay của hắn ta.
“Cảm, cảm ơn.” Rơi vào bối rối, tôi không biết vì sao Cố Diễn gắp đồ ăn cho mình.
Cố Diễn liếc tôi bằng ánh mắt như cũ –
thật khinh thường và ngạo mạn.
Dường như mẹ tôi không nhận ra thái độ của hắn, bà còn dịu dàng nói với cha kế rằng: “Anh dạy con khéo quá, Cố Diễn rất biết quan tâm mọi người.”
Cha kế mỉm cười, bầu không khí có vẻ đầm ấm.
Cố Diễn vẫn nhìn chằm chặp tôi, đôi con ngươi khó lường ấy khiến da đầu tôi tê rần.
“Con là anh trai của Đoạn Hà, nên làm vậy.” Hắn nói thế, khóe môi cong lên.
16 năm qua tôi luôn sống trong cảnh nghèo túng, giờ đây Cố Diễn giúp tôi tận mắt chứng kiến cái gì gọi là cốt cách thượng lưu. Hắn quá đẹp trai. Nét đẹp này khác với những hot boy bình thường trong trường học, đằng sau một nụ cười hay cử chỉ đều được tạo nên từ sự giáo dưỡng tốt đẹp của thân nhân.
Hắn cũng không phải đang cười…
Bữa tối kết thúc, cha kế vào thư phòng làm việc, mẹ tôi xuống nhà bếp gọt trái cây, trong phòng khách chỉ còn tôi và Cố Diễn cùng ở ghế sofa. Tôi rất căng thẳng, cứ thế ngồi ngay ngắn, sợ hắn nghĩ tôi thiếu lễ phép. Ấy mà Cố Diễn lại chẳng để tâm, hắn lười biếng dựa vào sofa, chân dài duỗi thẳng.
Hắn không nói, tôi cũng lặng thinh, chỉ mong mẹ tôi nhanh chóng quay lại. Nhưng đến lúc mẹ mang ra đĩa trái cây đã thái xong, Cố Diễn lại bước lên lầu. Trước đó hắn khom người, thì thầm với tôi: “Đêm nay không được khóa cửa.”
Thanh âm trầm thấp lướt qua bên tai, tựa như tiếng đàn cello êm ái.
Tôi và mẹ cũng không có gì để nói, mẹ vốn không thích tôi, từ lúc nghèo khổ đã vậy. Đối với mẹ, tôi chính là gánh nặng, làm mẹ đơn thân rất thiệt thòi, thiệt thòi đến mức tình mẫu tử đã sắp tàn phai. Tôi viện cớ về phòng làm bài tập, nhưng chuyện đầu tiên chính là khóa cửa lại.
Tuy rằng ăn nhờ ở đậu, nhưng tôi không muốn nghe lời hắn.
Rốt cuộc nửa khuya, cửa vẫn bị mở. Tôi đã quên rằng Cố Diễn là chủ nhân của biệt thự này, phòng nào hắn cũng có chìa khóa. Tôi trốn trong chăn, giả vờ ngủ, nhưng Cố Diễn đã lập tức vạch mặt tôi.
“Biết ngay em không nghe lời.”
Hắn xốc chăn lên, chui vào, vươn tay cởi cúc áo của tôi.
Tôi siết vạt áo, ngấm ngầm chống cự, nào ngờ làm hắn thêm hứng thú.
Đây không phải lần đầu tiên, bởi lẽ vừa tới đây ở ngày thứ nhất, tôi đã bị Cố Diễn cưỡng bức.
Tối hôm đó hắn cũng tiến vào công khai như thế này, chặn miệng tôi, buộc tôi phải để hắn thao tôi. Cố Diễn còn uy hϊếp: “Không được kêu, bằng không anh gọi mẹ em lên đây, xem con mình vừa vào nhà mới đã đê tiện dụ dỗ anh trai.”
“Em không có dụ dỗ anh.” Tôi bất giác thanh minh.
Cố Diễn cười bên tai tôi, bèn hỏi: “Không dụ dỗ sẽ bị anh trai làm gì?”
Nói xong liền thô bạo cắm dương v*t quá cỡ của hắn vào cơ thể đang run rẩy của tôi. Phía dưới chảy máu, cảm giác nhức nhối, không còn sức lực phản đối hành vi sai trái ấy.
Lần này cũng vậy, Cố Diễn muốn làʍ t̠ìиɦ với tôi, dù có phản kháng thì cũng vô dụng. Nhưng tôi vẫn giãy dụa, dẫu không thể trốn tránh thì tôi muốn nhắc nhở hắn rằng, đây là phạm tội cưỡиɠ ɧϊếp!
Cố Diễn không quan tâm cách tôi định nghĩa hành vi của hắn thế nào, cái gì hắn muốn thì nhất định phải được.
“Ngoan nào, anh sẽ khiến em ít đau.” Hắn giữ lấy cánh tay đang đẩy hắn ra, cười nói.
Lúc này tôi đã bị Cố Diễn lột sạch, hắn đưa tay mò đến giữa chân tôi, thô lỗ sờ soạng nơi riêng tư nhất. Tôi sợ hãi kêu một tiếng, cả người run lẩy bẩy. Cố Diễn hôn ngực tôi, nhẹ nhàng an ủi: “Ngoan nhé, anh sẽ không làm em đau.”
Hắn dỗ dành vô cùng dịu ngọt, giọng nói trầm thấp vang lên khiến tim tôi chới với.
“Xin anh đừng như vậy…” Tôi gần như cầu khẩn hắn.
“Đừng cái gì? Đừng làm em?” Cố Diễn hỏi, tựa như phảng phất nét cười ý vị, tôi thừa biết hắn đang trêu chọc tôi.
Tôi không nói chuyện, cũng không hùa theo hắn. Trông thấy tôi đã thôi phản kháng, hắn bèn buông tay tôi ra. Hắn quá khỏe, nắm đến tay tôi bầm tím. Rất đau, nhưng không đến nỗi bật khóc.
Cố Diễn nâng hai chân tôi lên, đổ gel bôi trơn vào hậu huyệt, ngón tay nương theo chất lỏng sền sệt đâm vào trong để khuếch trương, so với lần đầu tiên thì hắn cẩn thận và tình tứ hơn nhiều.
Hắn nói, đây là phần thưởng cho sự vâng lời.
Nhưng điều này chỉ có thể giảm bớt sự đau đớn xá© ŧᏂịŧ, sao lại tính vào khen thưởng?
Tôi cắn răng, không muốn phát ra những thanh âm vô nghĩa, cho đến khi bị cắm vào, nhịn không được mới rêи ɾỉ thành tiếng. Cố Diễn ôm tôi, không vội vàng thúc ngay, hắn khẽ ghé vào tai tôi, dùng môi hôn lấy.
“Ráng một chút, anh sẽ không làm em đau.”
Vành tai dường như rất nhạy cảm, hơi thở Cố Diễn vừa lướt qua thì chúng bất giác run lên. Tôi không muốn hắn luôn ôm mình, vì thế đành nhắc nhở,
đã có thể.
Cố Diễn nặng nề cười, bắt đầu ưỡn lưng thẳng tắp. Tôi nhìn vào đôi mắt ấy, trong sáng và thanh tỉnh, không hề nhuốm màu tìиɧ ɖu͙© chút nào.
Cho dù hắn đang xâm phạm tôi.
Tôi không biết vì sao hắn chơi tôi lần nữa, nếu chỉ đơn thuần muốn nhục nhã một kẻ hạ đẳng vào nhầm thế giới của hắn, thì lần đầu tiên máu chảy đầm đìa cũng quá đủ rồi.
Tôi nhắm mắt lại, không dám suy nghĩ động cơ sâu xa kia, nào ngờ môi mình bị một thứ mềm mại chạm vào, phải mất vài giây mới biết đây là nụ hôn của Cố Diễn.
Tôi hoảng loạn đẩy hắn, hỏi hắn đang làm gì. Cố Diễn trả lời rất hợp tình hợp lý: “Em nhắm mắt là chờ anh hôn em đấy thôi?”
Tôi đương nhiên không nghĩ như vậy, dù muốn phản bác nhưng lại cảm thấy buồn cười, đành phải xoay đầu, dùng sự im lặng để trả lời hắn.
Cố Diễn vuốt ve bờ ngực mỏng manh của tôi, tùy ý đùa bỡn đầu v* nhỏ. Hắn vừa dâʍ đãиɠ xoa nắn, vừa hỏi tôi: “Sao nào? Anh trai không thể hôn em ư?”
Tôi chẳng thèm đáp.
Đối với Cố Diễn mà nói, hôn môi là một hành vi có thể có hoặc không trong lúc làʍ t̠ìиɦ, vốn chẳng mang ý nghĩa gì đặc biệt. Tôi nhận ra mình phản ứng thái quá, nhưng không biết cư xử thế nào cho xong.
Đang lúc ngẩn ra, Cố Diễn bỗng bế tôi dậy. Vòng tay ấy giam cầm tôi, đặt tôi ngồi trên người hắn. Tư thế như vậy càng khiến dương v*t Cố Diễn cắm sâu hơn, tôi giật mình rên một tiếng, đưa tay bám lấy tay hắn theo bản năng.
Cố Diễn lộ ra nét mặt sung sướиɠ, đôi môi gợi cảm ấy dời xuống, gặm cắn đầu v*.
Tựa như bị điện giật, cảm giác này tôi không hình dung nổi. Tôi muốn bảo hắn đừng làm như vậy, rất kỳ cục, nhưng chẳng hiểu sao nói không nên lời.
Từng cú thúc mạnh bạo cuốn phăng lý trí của tôi, tôi bắt đầu kêu to, sau đó bị Cố Diễn chơi khóc. Cũng không tính là đau, bởi vì Cố Diễn rất tuân thủ lời hứa, nhưng do làʍ t̠ìиɦ quá kịch liệt khiến tôi có chút bủn rủn.
Nước mắt sinh lý chảy ra, hoặc có lẽ do khó chịu quá nên khóc.
Tôi không làm chuyện xấu xa gì, tại sao phải đối diện tình cảnh này?
Nghỉ đông hai tháng, tôi bị Cố Diễn xâm phạm 12 lần. Mỗi lần đều là như vậy, hắn thản nhiên cưỡng ép tôi, giải tỏa nhu cầu xong thì rời khỏi.
Tôi dần dần quen với loại hành vi này, thậm chí hắn còn chụp lại ảnh giường chiếu.
Nhân loại có thể bị thuần hóa.
Tôi bắt đầu hưởng thụ được kɧoáı ©ảʍ từ sự vụиɠ ŧяộʍ sai trái, lúc Cố Diễn thao tôi, tôi sẽ cương lên như phản xạ có điều kiện.
Cứ như thế, tôi e rằng mình sẽ trở thành nô ɭệ của Cố Diễn…
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Vết Xước Hoàn Mỹ
- Chương 1