Chương 7:

Trớ trêu thay, tôi phát hiện mình mang thai.

Tôi có con với kẻ thù của mình.

Cũng không có gì ngạc nhiên, tôi biết Lương Thần đã dùng thủ đoạn gì đó. Lúc anh ta cầu hôn tôi có nói : “Triệu Kiều, em sinh con cho anh nhé, như vậy em sẽ phải bên anh cả đời không chạy đâu được nữa.”

Lương Thần kỳ thật cũng đang chờ, anh ta chờ đợi xác suất này xảy ra nên cứ một mực dây dưa với tôi để ngóng trông kết quả.

Nếu như không phát hiện hung thủ sự việc kia là Lương Thần có lẽ giờ tôi sẽ đang cáu kỉnh đập tay lên ngực anh và mắng yêu “Đồ mặt dày, cũng dám làm em có bầu.” Rồi có lẽ Lương Thần sẽ ngây ngô cười với tôi “Vậy em phải tranh thủ thời gian sớm gả cho anh thôi.” Sau đó thuận lợi đeo chiếc nhẫn lên ngón tay áp út của tôi.

Thế nhưng mọi chuyện đều đã trễ rồi.

Tôi gọi điện cho Lương Thần thông báo cho anh ta biết chuyện mình mang thai.

Thời điểm Lương Thần chạy đến anh ta mừng rỡ như điên, vội vàng ôm lấy cơ thể ốm yếu của tôi, nước mắt bỗng chốc trào ra.

“Kiều Kiều, vì đứa trẻ chúng mình kết hôn đi”

Lương Thần vốn là một người đàn ông tỉ mỉ vậy mà gần đây cằm lún phún râu xanh, rồi anh ta cọ cằm vào bụng tôi và nói:

“Con ngoan, con rốt cuộc cũng đã đến.”

“Tôi không có định giữ lại nó.” Tôi lạnh nhạt nói.

Khuôn mặt tươi cười của Lương Thần bỗng chốc cứng đờ, anh hơi bối rối sau đó lấy một chồng tài liệu từ chiếc túi xách tay.

“Kiều Kiều, giữ lại đứa bé này, bất động sản cổ phiếu mọi thứ đều ở đây, em chỉ cần ký tên thôi.”

Ánh mắt anh ta vừa cuồng nhiệt vừa cố chấp. Bàn tay run rẩy bắt chặt lấy tay tôi ép buộc tôi ký lên những tờ hợp đồng. Khi tay chân luống cuống vụng về, cây bút liền rơi xuống đất, âm thanh lạnh cạch lập tức đánh tỉnh tôi và anh ta.

Tôi nhặt bút lên ngắm nghía rồi nói với Lương Thần: “Lương Thần, anh là cha của đứa trẻ, tôi có thể tha thứ cho anh nhưng Lương Tiểu Ngư thì sao? Tôi muốn Lương Tiểu Ngư phải trả giá.”

Sắc mặt anh tái đi trong nháy mắt, âm thanh khàn khàn nói: “Kiều Kiều, mẹ anh lúc sinh Tiểu Ngư liền qua đời. Cha anh không có thời gian chăm sóc anh cùng Tiểu Ngư nên từ nhỏ đến lớn anh vừa làm cha vừa làm anh chăm sóc nó.”

“Lương Tiểu Ngư từ nhỏ chưa từng thấy mẹ, lúc nhỏ nó còn hỏi anh, mẹ đi đâu rồi.”

Nói đến đoạn này, giọng Lương Thần đặc lại: “Anh nói với Tiểu Ngư, mẹ đi nước ngoài về sau anh sẽ bảo vệ em.”

Lương Thần sờ bụng tôi ,lén quan sát sắc mặt của tôi. Anh ta cố ý muốn khơi gợi một chút đồng tình, mục đích khiến tôi mềm lòng.

Tôi đẩy tay Lương Thần ra, cười thê lương.

“Anh không đồng ý vậy thì để tôi tìm Yến Thanh. Yến Thanh cũng nói yêu tôi đấy .”

“Em dám.” Lương Thần nháy mắt ôm chặt lấy tôi, trên mặt anh lộ ra vẻ cuống quýtvà thống khổ.

Tôi không nói lời nào, đợi câu trả lời của anh ta.

Im lặng hơn mười phút, suốt thời gian này Lương Thần gắt gao bóp chặt lấy cổ tay tôi. Tôi nhịn đau không lên tiếng.

Sau đó, hầu kết run rẩy, mắt giăng đầy tơ máu, anh ta như hạ quyết tâm. Lương Thần cắn chặt môi tôi, giọng hờn giận nói:” Triệu Kiều, kết hôn với anh, đừng rời bỏ anh”

“Về sau, anh chỉ còn mình em.”

Tôi ôm lấy Lương Thần, mặt anh ta vùi vào cổ tôi, đầu anh rung lên. Tôi duỗi tay nhẹ nhàng vỗ lưng cho Lương Thần, tôi cảm nhận được phần vai áo thấm ướt một mảng.

Lương Thần đang khóc.

Đây là lần đầu tiên sau khi chia tay, Lương Thần được ngủ lại nhà tôi.

16.

Suốt buổi tối Lương Thần đều cầm tay tôi, đến tận lúc đêm khuya anh ta tỉnh lại mắt đẫm lệ nhìn tôi chăm chú.

Anh ta liên tục hỏi lại tôi như xác định, giọng điệu mềm yếu năn nỉ: “Đừng rời bỏ anh, Kiều Kiều.”

“Đến khi có bản án cho Lương Tiểu Ngư, chúng ta cùng hoà hảo” Tôi nói.

Việc Lương Thần đã quyết không cần tôi phải thúc giục.

Lương Thần giao cho Lương Tiểu Ngư một công ty, Lương Tiểu Ngư là người đại diện theo pháp luật. Cô ta sung sướиɠ đến phát rồ, thậm chí còn chạy đến chỗ tôi diễu võ giương oai.

“Cô mang thai con của anh trai tôi thì sao chứ, anh trai chỉ nể tình đứa nhỏ thôi. Anh mãi mãi đứng về phía tôi.”

Tôi ghi âm đoạn hội thoại này cho Lương Thần nghe.

Lương Thần không nói gì chỉ quay lưng rời đi, tôi biết anh ta lại khóc.

Hiện giờ anh ta như một ngọn nến không ngừng thiêu đốt bản thân mình.

Kết cục của Lương Tiểu Ngư đúng như dự kiến, càng đến gần phút cuối Lương Thần lại càng đau khổ.

Công ty của Lương Tiểu Ngư kiếm được rất nhiều tiền nhưng tôi là kế toán, lúc Lương Thần mang sổ sách cho tôi xem qua tôi đã hiểu Lương Thần muốn làm gì.

Tôi không khỏi cám thán một câu, anh ta đúng là người có dã tâm và trí dũng.

Anh còn đủ nhẫn tâm , vào thời điểm anh ta quyết định chọn tôi và vứt bỏ Lương Tiểu Ngư thì anh ta đã muốn vắt kiệt mọi giá trị của cô ta.

Yến Thanh một mực nhằm vào Lương gia, nhằm vào tập đoàn Phương Đình. Anh ta có bạn bè đông đảo lại một mực tra xét vào khoản thuế của tập đoàn Phương Đình. Kiểm tra trong thời gian dài Lương Thần không ứng phó nối, cổ phiếu của tập đoàn giảm liên tục.

Mắt xích tài chính của tập đoàn bị đứt gãy cần phải bổ sung kịp thời.

Mà phương pháp bổ sung tôi đã hiểu, chính là đầu tư bỏ vốn phi pháp.

Dùng công ty của Lương Tiểu Ngư làm chuyện này cuối cùng người chịu trách nhiệm chỉ có thể là Lương Tiểu Ngư.

Ba tháng ngắn ngủi, bụng tôi cũng lớn dần lên. Ba tháng qua dù công việc bận rộn đến đâu Lương Thần nhất định trở về chăm sóc cho tôi.

Phản ứng mang thai rất dự dỗi, lúc nào tôi cũng nôn mửa. Có một lần tôi cố ý phun lên bộ đồ vest đắt tiền của Lương Thần. Anh ấy không nói gì, lặng lẽ cởi bộ đồ ném cho dì giúp việc sau đó tự tay dọn dẹp bãi rác rưởi mà tôi nôn ra.

17.

Công ty của Lương Tiểu Ngư xảy ra chuyện.

Từng bước nhìn anh ta dựng lên mọi chuyện rồi tận mắt chứng kiến mọi việc hoàn tất.

Yến Thanh gọi điện thoại đến,tôi biết chuyện này cũng có sự nhúng tay của anh ta. Yến Thanh trong điện thoại cười khổ:” Thu Thu, nếu như không có Lương Tiểu Ngư, chúng ta đã có thể ở bên nhau.”

Tôi biết điện thoại của mình luôn bị Lương Thần nghe lén nên không có đáp lại câu này, tôi nói :” Tôi hận Lương Tiểu Ngư. Cô ta không ngồi tù tôi sẽ tự sát.”

Khi đứa trẻ được bốn tháng, lần đầu tiên Lương Thần tỏ ra cứng rắn muốn tôi đi theo anh ta thử váy cưới.

Tôi không phản kháng chỉ giận dỗi với anh ta một lát.

Vào ngày hôm đó, Lương Thần lần lượt mang cho tôi thử ba bộ váy cưới chỉ là anh ta sợ tôi mệt nên không có thử thêm.

Thời điểm tôi mặc váy cưới đứng trước mặt Lương Thần, anh ta hôn tay tôi một cái, nước mắt nhỏ xuống rơi trên mu bàn tay của tôi.

Tôi nhấc váy lên như chú chim bồ câu xoè đôi cánh trắng muốt, xinh đẹp thuần khiết.

Tôi hỏi Lương Thần:” Hôm nay là ngày mở phiên tòa phán quyết phải không? Kết án bao nhiêu năm?”

Anh dường như cố nén một lời phun ra khỏi kẽ răng,nói :” Tám năm.”

Sau khi nói xong, anh đem tay tôi ấn chặt vào tay của mình, nức nở khóc:

“Triệu Kiều, em phải ở bên anh tám mươi năm.” Tôi khẽ ừ.

Lương Thần không về nhà, tôi nghe Yến Thanh nói, anh ta cùng cha mình trở mặt. Bây giờ Lương Thần hoàn toàn chỉ còn mình tôi.

Lương Thần quản tôi rất sát, tôi thì giống như không có chuyện gì, bụng lớn cầm thẻ của anh ta đi mua đồ sơ sinh.

Vì tôi vô tình nói mang thai sợ rạn da, anh ấy liền mua kem dưỡng đắt tiền mỗi khi đi ngủ đều thoa cho tôi.

Có một lần, khi đang chăm chú thoa kem, tôi liền đạp anh ta một phát và nói:

“Lương Thần, con của chúng ta cho dù là nam hay nữ thì nhũ danh đều gọi là hi vọng nhé.” Lương Thần cầm chân của tôi, xoa xoa gan bàn chân, ánh mắt kiến định nói:

“Được, chúng ta đều hãy nhìn về phía trước, để quá khứ qua đi.”

Trong mắt anh ta vẻ tuyệt vọng cùng trống rỗng mấy ngày này được thay bằng một loại cố chấp và rực cháy.

Tôi nhẹ gật đầu:” Quá khứ qua đi chúng ta hãy nhìn về phía trước”

Sau lần đặt tên tôi liền xúi giục anh ta qua Đức mua cho tôi món đồ chơi phiên bản giới hạn.

Khi đi Lương Thần rất hào hứng, lần đầu tiên anh ta dám to gan nhéo nhéo mặt tôi và nói:” Bà xã, đừng nói là mua đồ chơi đợi con sinh ra anh liền xây cả một khu du lịch cho nó. Đến lúc đó anh sẽ dẫn hai người đi chơi”

Ánh mắt của anh sáng như sao trời, còn không quên bổ sung:” Đăng ký trước rồi tổ chức hôn lễ sau. Em bảo rằng bụng lớn không dễ nhìn vậy đợi đến khi sinh con xong, em lại thật xinh đẹp chúng ta sẽ tổ chức.”

Lương Thần chân trước vừa đi, chân sau tôi liền gọi điện thoại cho Yến Thanh