Đêm hôm đó, Lương Thần ngồi ở trước cửa nhà tôi cả đêm.
Tôi không mở cửa.
Nhưng buổi sáng tôi vẫn phải đi làm. Tôi thấy đứa con cưng của trời dù tiều tuỵ nhưng hai mắt vẫn sáng rực.
Anh ta vồ lấy quần áo tôi ngay khi vừa thấy tôi bước ra nhưng khi chạm phải ánh mắt ghê tởm của tôi thì anh lập tức liền buông tay.
Lương Thần trầm giọng nói:” Kiều Kiều, anh nghĩ cả đêm rồi. Em vì cha anh dò hỏi hoàn cảnh gia đình nên em tức giận sao, hay bởi vì em gái của anh làm em không thoải mái.”
“Khi có ý định cưới em anh đã chuẩn bị hết cả rồi. Ở công ty, anh nắm nhiều cổ phần nhất. Anh sẽ không để em vì ai mà phải khuất phục.” Giọng anh rất gấp nhưng vẫn tràn ngập sự tự tin.
Nếu đổi lại là cô gái khác nhất định sẽ cảm động nhưng tôi thì không.
Lương Thần mãi mãi tự tin như vậy và uy nghiêm của anh luôn khiến người khác phải cúi đầu.
Tôi còn nhớ rõ ngày đi cầu xin anh. Anh không thèm gặp tôi còn sai đám côn đồ chặn tôi ở trước cửa phòng nhỏ ở sòng bạc.
Tôi nghe được giọng nói trịnh thượng , không cho phép chất vấn của anh:
“Cô gái nhỏ, có những người cô không chọc nổi đâu.”
Bị Lương Tiểu Ngư bắt nạt quá tàn bạo, tôi không chịu nổi. Con giun xéo mãi cũng quằn.
Tôi đã lặng lẽ nói cho giáo viên. Chủ nhiệm lớp tôi khi đó là một đại tỷ mới tốt nghiệp mấy năm, cô lòng đầy căm phẫn nói rằng sẽ vì tôi đi gặp hiệu trưởng.
Tối đó lâu lắm rồi tôi mới ngủ một giấc ngon lành, cõi lòng tràn ngập chờ mong cuộc sống tốt đẹp sắp đến.
Ngày thứ hai, hiệu trưởng gọi tôi lên phòng nói chuyện.
Lương Tiểu Ngư cũng ở đó, mắt cô ta đỏ bừng như thể vừa mới khóc xong. Hiệu trưởng nói với tôi:” Triệu Thu Thu, thành tích của em rất tốt nhưng thầy hi vọng em cũng nên có tấm lòng bao dung. Lương Tiểu Ngư là bạn cùng phòng của em, đừng cô lập bạn ấy. Đôi khi bạn ấy chỉ nói đùa thôi em đừng mang sự tình làm lớn lên như vậy.”
Lương Tiểu Ngư cũng ở đó, mắt cô ta đỏ bừng như thể vừa mới khóc xong. Hiệu trưởng nói với tôi:” Triệu Thu Thu, thành tích của em rất tốt nhưng thầy hi vọng em cũng nên có tấm lòng bao dung. Lương Tiểu Ngư là bạn cùng phòng của em, đừng cô lập bạn ấy. Đôi khi bạn ấy chỉ nói đùa thôi em đừng mang sự tình làm lớn lên như vậy.”
Tôi vừa muốn giải thích thì hiệu trưởng nói với tôi:” Trường có một suất học bổng cho học sinh có học lực tốt và phẩm chất tốt, Triệu Thu Thu nếu em cứ náo loạn lên như thế, trường sẽ suy xét lại suất học bổng đó. Hơn nữa học bổng là tiền do cha Lương Tiểu Ngư tài trợ, em đã lĩnh một năm rồi cũng phải làm bạn tốt với Lương Tiểu Ngư chứ.”
Nhắc đến bạn bè, Lương Tiểu Ngư mạnh mẽ gật đầu, vừa đáng yêu vừa ngây thơ khiến hiệu trưởng không nhịn được cười.
Tôi không nhớ rõ ngày đó mình ra khỏi phòng hiệu trưởng như thế nào.
Chỉ nhớ rõ bắt đầu từ hôm ấy, hành động tôi mách với giáo viên vô hình đã khởi động “kế hoạch tiêu diệt kĩ nữ”
Mục tiêu hành động: Tấn công kỹ nữ trà xanh Triệu Thu Thu, làm trong sạch môi trường học tập.
Người sắp đặt hành động: Lương Thần.
Người thực thi nhiệm vụ: Lương Tiểu Ngư cùng đám COCC
Sau đó Lương Thần biết được có con quỷ nghèo dám trêu chọc em gái mình, anh ta đã cố ý đến trường một chuyến.
Lúc đó anh không lộ mặt chỉ cưỡi một chiếc xe motor hầm hố, đội mũ bảo hiểm đỗ ở cổng trường, chu môi huýt sáo một hơi. Lương Tiểu Ngư như con nai con vui sướиɠ lập tức nhảy lên xe motor.
Còn vẫy tay với kẻ đang trốn chui trốn lủi là tôi, sau đó tự hào lại đầy kiêu ngạo ra hiệu với tôi rằng
“Mày xong đời rồi.”
Chàng trai anh hùng ngỗ ngược khi đó cũng hiểu được cách muốn gϊếŧ người phải đâm vào tim . Anh ta đưa ra một loạt các phương pháp để trả thù cho em gái mình, vừa chặt chẽ lại vô cùng tỉ mỉ.
Lương Thần bện một cái lưới quấn chặt lấy tôi.
Đầu tiên là huỷ hoại lòng tự trọng của tôi. Việc này thì Lương Tiểu Ngư đã làm rồi nhưng Lương Thần còn tàn nhẫn hơn.
Lương Tiểu Ngư lột trần tôi tại ký túc xá, để tôi nằm trên mặt đất như con cá nằm trên thớt.
Sau đó dùng điện thoại di động chụp hình , rồi dùng dép lê đạp lên ngực tôi. Vừa đạp cô ta vừa nói:” Tao nhất định phải gửi cho anh trai để nghiệm thu kết quả. Trông mày có giống như một con chó không?’
Một sự xúc phạm xấu hổ và đầy tủi nhục, tôi không dám nói cho bất kỳ ai. Lương Tiểu Như cảnh cáo tôi rằng nếu tôi nói ra cô ta sẽ gửi những bức ảnh này cho cha mẹ tôi.
Tiếp theo là khống chế tinh thần của tôi. Lương Tiểu Ngư mua melatonin ép tôi uống khiến tôi buồn ngủ không thể học tập trên lớp, thành tích tụt xuống đáy vực.
Sau đó, có một phóng viên liên hệ với tôi nói rằng sẽ thay tôi viết bài đăng báo ,giúp tôi không bị bắt nạt nữa. Lúc ấy tôi thật sự tin tưởng coi đó là niềm hi vọng của mình.
Tôi đem tất cả tiền tiết kiệm đưa cho người phóng viên kia, số tiền đó tôi gom góp từng chút một thậm chí còn làm một việc cực kỳ xấu đó là trộm trong nhà 100 tệ đưa cho hắn.
Nhưng khi tôi đưa hết tiền, Lương Tiểu Ngư lại cực kỳ trắng trợn đến chế giễu tôi:
“Triệu Thu Thu, mày ngu lắm phải không, làm gì có phòng viên nào cơ chứ.” Cô ta ôm bụng cười ngặt ngoẹo.
“Triệu Thu Thu, 100 tệ này coi như mày hiếu kính tao. Kế hoạch của anh trai tao thật hoàn hảo nhìn bộ dạng ngu ngốc của mày kìa.”
Tôi không cách nào hình dung được cảm giác của mình khi đó. Tôi không tức giận nổi, uống thuốc ngủ trường kỳ khiến phản xạ của tôi trì trệ. Tôi chỉ tuyệt vọng nhìn Lương Tiểu Ngư, hận mình tại sao lại còn sống.
Sau đó tôi cun cút lấy lòng Lương Tiểu Ngư chỉ mong trò chơi này sớm kết thúc.
Kết cục của trò chơi là tôi bị hạ gục.
Trường học bất ngờ kiểm tra ký túc xá, phát hiện trong ngăn tủ của tôi có một con búp bê hình nhân thế mạng, bên trên viết tên Lương Tiểu Ngư.
Chữ viết giống của tôi y đúc, còn có vài viên thuốc ngủ.
Tổng giám đốc tập đoàn Phương Đình giận tím mặt, thề phải đuổi tôi ra khỏi trường.
Nhà trường cho rằng tôi bị bệnh tâm thần, khuyên tôi nên thôi học.
Hôm ấy trời mưa rất to, trên đường người đến kẻ đi, trước mặt hiệu trưởng và cha Lương Tiểu Ngư, cha tôi hung hăng dùng một cánh tay còn lại tát vào mặt tôi. Vừa tát tôi vừa khóc lóc cầu xin.
“Hãy cho đứa trẻ này một cơ hội . Trẻ con không hiểu chuyện, nó chỉ là một đứa trẻ thôi.”
Tôi khóc và nói rằng những thứ kia không phải của tôi, hiệu trưởng nói:” Các người đừng làm tôi khó xử nữa. Cho em ấy chuyển trường đi.”
Tôi được đưa về túp lều. Mẹ tôi thân thể bất động chỉ có nước mắt không ngừng rơi. Đến lau nước mắt bà cũng không làm nổi.
Cha tôi cầm sợi dây mây ra sức quất tôi, ông nói:” Sao con lại yếu đuối như vậy, sao lại yếu đuối như vậy chứ.”
Tôi quỳ trên mặt đất đập đầu xuống ,liên tục nói xin lỗi.
Nước mưa rơi trên mái hiên lớp bằng tấm nhựa đểu, lộp bộp, lộp bộp.
Sau cơn mưa, mẹ tôi qua đời.
Cha tôi cũng không cho tôi đi học tiếp. Tôi bắt đầu làm việc vặt kiếm sống.
Làm thêm được hai năm, khi đang rửa bát tại quán đồ nướng tôi có nghe được hai người kỹ sư nói chuyện.
Trạng nguyên khối tự nhiên năm nay là Yến Thanh.
Tôi dừng lại một chút sau đó lại vùi đầu làm việc.
Dây gai chuyên đứt ở điểm mỏng manh, mà vận rủi chuyên chọn người cơ khổ.
Lại qua một năm. Cha tôi từ công trường ngã xuống, không tỉnh dậy được nữa.
Chủ thầu cho tôi hai mươi vạn tiền trợ cấp.
Ngày đó tôi cầm tấm thẻ ngân hàng nặng trĩu trên tay, đạp như bay trên đường lớn. Tốc độ cực kỳ nhanh. Thật ra hôm đó tôi định tự tử. Tôi định phi đến cầu lớn ở sông Trường Giang từ đó nhảy xuống.
Tại khoảnh khắc đầu óc trống rỗng tôi nghe thấy tiếng còi chói tai. Rồi uỳnh một cái, cơ thể tôi dường như bay lên.
Chính tại ngày tôi định chết đi tôi gặp được Lương Thần.
Anh ấy lái xe đυ.ng vào tôi.
Theo Lương Thần kể, bộ dạng tôi ngày đó như con bướm rách nát gãy cánh, khiến người ta vừa đau lòng lại kinh ngạc.
Lương Thần đưa tôi đi bệnh viện, dốc lòng chăm sóc cho tôi
Sáng sớm anh chạy tới, ngồi trước giường bệnh vén mớ tóc rối bù của tôi từ thái dương ra sau tai rồi ngắm nhìn vầng trán sạch sẽ của tôi.
Kể từ khi tôi nghỉ học lăn lộn trong xã hội, tôi đã vén mái tóc dày trước trán của mình lên và xác định được một chuyện.
Vì cái gì Lương Tiểu Ngư lại chăm chăm bắt nạt tôi như vậy.
Bởi vì tôi đẹp, không thua kém gì tướng mạo của Lương Tiểu Ngư.
Trong quán đồ nướng, cũng có nhiều khách uống say cầm chặt tay tôi hỏi bao nhiên tiền một đêm. Tôi cũng không biết mình đã tránh được bao nhiêu vụ quấy rồi như vậy, nhiều đến mức tôi đã phải thuộc lòng câu xin rủ lòng thương :”Anh đừng gây sự, tôi còn là trẻ vị thành niên mà.”
Ngay từ đầu, tôi cũng không muốn nói nhiều với Lương Thần nhưng anh lại mang rất nhiều sách đến cho tôi.
Anh ấy cũng không làm phiền tôi chỉ lặng lặng ngồi nhìn. Thời điểm tôi đọc sách mà đột nhiên ho khan, anh sẽ lập tức bưng nước đến đưa cho tôi.
Tôi dần dần bị sự quan tâm dịu dàng của Lương Thần làm cho rung động.
Sau khi xuất viện, Lương Thần chở tôi trên chiếc motor rồi hỏi :” Em sợ chết không?”
Tôi vòng tay qua eo anh nói:” Không sợ”
Anh cười, giọng cười rất vang, mang theo sự tự tin nóng bỏng và kiêu ngạo, anh nói:” Triệu Kiều, làm bạn gái của anh đi.”
Thế giới này thật nhỏ, tôi chưa từng nghĩ rằng người cho tôi cuộc sống mới cũng chính là kẻ thù của tôi.
Lương Thần giấu quá kỹ mọi thứ về mình.
Có lẽ sợ tôi có gánh nặng tâm lý, Lương Thần chỉ nói cho tôi biết là nhà anh rất giàu nhưng cũng không nói cụ thể nhà anh làm gì.
Chúng tôi mơ mơ hồ hồ yêu nhau, hoặc giả tôi không yêu mà chỉ muốn được người khác yêu chiều.
Lương Thần dạy tôi thành một người trưởng thành hữu dụng. Tôi tự học kế toán rồi xin vào một công ty nhỏ.
Chúng tôi lúc yêu nhau, Lương Thần còn dẫn tôi đến sân trường đại học của anh dạo một vòng.
Tôi không có đi học đại học nhưng Lương Thần dẫn tôi đi ăn ở nhà ăn đại học, đi dạo ở thư viện đại học.
Chúng tôi cũng từng cùng nhau ngắm sao trên sân thượng của dãy nhà đại học, bầu trời đêm yên tĩnh như dải lụa đen, tôi hỏi Lương Thần:”Những ngôi sao ở đâu?”
Lương Thần chỉ vào tôi cười nói:” Ngôi sao ở ngay trước mặt anh.”
Tôi lập tức thẹn thùng đấm vào ngực anh. Anh cũng không tức giận mà ôm chặt lấy tôi rồi chỉ cho tôi xem các vì sao.
Lương Thần nói :” Triệu Kiều, anh rất thích em. Đợi anh tiết kiệm đủ tiền, đợi khi chúng mình kết hôn anh sẽ mua cho em một ngôi sao đặt tên cho nó là Ngộ Kiều.”
Nhưng anh vĩnh viễn sẽ không đợi được ngày đó.
Tôi thoát khỏi hồi ức nhìn gương mặt Lương Thần của hiện tại.
Tôi cười nói với anh:” Lương Thần, anh còn nhớ “kế hoạch tiêu diệt kỹ nữ ” không?”
Lương Thần sầm mắt tựa hồ nhớ ra cái gì đó xong sau đó soi xét nhìn kỹ tôi.
Chỉ qua một phút, anh chợt tỉnh ngộ.
Trên mặt anh hiện đủ các sắc màu cảm xúc phức tạp, đau khổ, hối hận như thể lục phủ ngũ tạng bị móc ra. Cả người anh đột nhiên cong xuống, ôm lấy mặt, nước mắt từ trong kẽ tay anh trào ra.
Lương Thần khóc nghẹn ngào nỉ non như con dã thú.
Tôi thì lại toét miệng thấp giọng cười
“Lương Thần, tôi là Triệu Thu Thu đó đây.”