Nhưng giờ anh dễ dàng có thể thuê được căn hộ cao cấp.
Còn với chúng tôi lúc đó, những sinh viên nghèo, thì ngay cả một phòng đơn bình thường cũng có giá không hề rẻ.
Nên tôi đã không đồng ý.
Thậm chí, tôi còn cãi nhau với Chu Ngôn vì chuyện này.
“Chúng khóa em thì em sẽ gọi quản lý ký túc xá lên giải quyết, anh không cần phải tốn tiền vô lý.”
Chu Ngôn mím môi, nhìn tôi: “Nhưng anh chỉ muốn em có cuộc sống tốt hơn một chút.”
Tôi thở dài nhẹ: “Chu Ngôn, em biết anh kiếm tiền khó khăn thế nào, em cũng chỉ muốn anh có thể dễ thở hơn một chút.”
Cuối cùng, anh không nói gì thêm, chỉ ôm tôi trong im lặng với đôi mắt đỏ hoe.
...
“Thật sự rất muốn đi Disneyland, vừa nói với A Ngôn là anh lập tức đặt vé, toàn bộ là VIP, không để tôi phải chịu chút khổ nào. Nghĩ đến mẹ tôi dẫn theo đứa em còn phải đứng xếp hàng mồ hôi mồ kê, chỉ thấy thoải mái quá.”
Tôi nắm chặt điện thoại, cơn đau bất ngờ khiến tôi phải cúi người xuống.
Nhớ lại cái mùa hè năm mười lăm tuổi, khi mối quan hệ của bố mẹ tôi hiếm hoi được hòa hoãn.
Họ nhốt tôi ở nhà và dẫn em trai đi Disneyland ở Hong Kong.
Chu Ngôn đã chạy đến tìm tôi, dẫn tôi đi đến công viên giải trí gần đó.
Tàu lượn siêu tốc mười lăm đồng một lần, vòng đu quay mười đồng một vòng.
Cơ sở vật chất cũ kỹ, nhưng tôi vẫn rất vui.
Vì đây là thứ tôi chưa từng có được.
Chu Ngôn đứng bên cạnh, luôn chú ý đến tôi, đôi mắt dần có chút đỏ.
Trên đường về, dưới ánh trăng, tôi nghe thấy anh nói: “Y Y, sau này anh cũng sẽ dẫn em đi Disneyland.”
“Em muốn chơi bao lâu thì chơi bấy lâu.”
Sau này, chúng tôi tốt nghiệp, kết hôn.
Lần trước đã hẹn nhau đi Disneyland, nhưng vì công ty có việc đột xuất, không đi được.
Chu Ngôn nhìn tôi với vẻ áy náy, tôi dịu dàng an ủi anh: “Đi hay không, thực ra cũng không quan trọng đến thế.”
“A Ngôn, em đã không còn là đứa trẻ nữa, sẽ không buồn vì không đi được công viên giải trí đâu, anh không cần quá để tâm.”
Lúc đó, anh nhìn tôi thật lâu, rất lâu, mới đáp lại.
Sau đó, anh không nhắc lại chuyện đi Disneyland nữa.
Giờ tôi mới biết, anh đã cùng Dư Nhiễm đi.
Tôi lướt qua rất nhiều bài Weibo của Dư Nhiễm.
Cuối cùng, nỗi đau trong lòng dâng lên từng đợt, gần như khiến tôi nghẹt thở.
Tôi không muốn xem nữa, lau nước mắt, định thoát khỏi trang của Cô ta.
Nhưng vừa chạm vào màn hình, một dòng trạng thái mới vừa xuất hiện.
Được đăng cách đây ba phút.
Đó là một bức ảnh chụp Cô ta trong bộ đồ ngủ hở hang, bên cạnh mờ mờ hiện ra một bàn tay của đàn ông.
Trên xương quai xanh có một vết hôn đỏ tươi.
“Cách dỗ dành của một ai đó thật sự rất đặc biệt, khiến tôi mệt đến nỗi gần như gãy lưng, cổ họng cũng đau, mà anh ấy thì như không có chuyện gì xảy ra.”
Trong phần bình luận, có một tài khoản dùng ảnh đại diện đôi tình nhân đáp lại:
“Lần sau đừng gọi tôi là lão già nữa nhé.”