Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vết Nứt

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Không có ai cả, dự án mới có chút vấn đề nhỏ, Tiểu Đinh và mấy người khác đến tìm anh xin ý kiến.”

Anh thu lại điện thoại, bước về phía tôi.

Giọng nói vô cùng tự nhiên.

Như thể cái cớ dối trá này, anh đã dùng nó vô số lần.

Tôi ngửi thấy mùi thuốc lá còn sót lại trên người anh, ho khẽ hai tiếng, anh liền lo lắng đến sờ trán tôi:

“Không phải bị sốt rồi chứ—ngoài trời vẫn mưa, trời lạnh, lát nữa anh sẽ thêm một chiếc chăn cho em.”

Khi nói những lời này, ánh mắt anh vô cùng khẽ lướt qua mặt tôi.

Như thể đang quan sát xem tôi có nghe thấy những lời anh vừa nói không.

Tôi kéo lại áo ngủ, nhẹ nhàng đáp: “Được.”

Giọng điệu như thường ngày, dịu dàng và bình thản.

Chu Ngôn từ từ thả lỏng người ra.

“Về ngủ đi.”

Nằm lại trên giường, anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Tôi được anh đắp chăn kín mít, nhưng vẫn mở mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà tối đen.

Mỗi khi nhắm mắt lại, ký ức về quá khứ lại ùa về.

Năm tôi mười hai tuổi, Chu Ngôn theo mẹ về thị trấn nhỏ để dưỡng bệnh và quen biết tôi.

Lúc đó, tôi thường xuyên bị đói.

Mỗi lần mẹ tôi và ba cãi nhau, bà sẽ bắt tôi đứng phạt ngoài sân.

Em trai tôi thường hả hê cầm cái đùi gà đứng trước mặt tôi mà ăn.

Nó gọi tôi: “Này, đồ con gái vô dụng, mẹ bảo cả đời mày chỉ có thể ăn đồ tao ăn thừa thôi.”

Chu Ngôn sẽ bước vào nhà tôi, ngay trước mặt mẹ và em trai, kéo tôi đi và đưa tôi về nhà anh ăn cơm.

Mẹ tôi khi đó vừa cãi nhau với ba xong, cơn giận còn đầy, nhưng không thể phát tiết lên người tôi.

Bà chỉ đứng sau hét lên: “Nếu thích nó vậy, hay là dẫn về làm con dâu luôn đi cho rồi!”

Anh đột ngột dừng lại, quay đầu mỉm cười: “Cũng được, còn hơn để Cô ta bị đói ở nhà bà.”

Sau kỳ thi đại học, cuối cùng ba mẹ tôi cũng chấm dứt cuộc hôn nhân méo mó kéo dài nhiều năm.

Ba tôi bỏ đi không lời từ biệt.

Mẹ thì cảnh cáo tôi: “Đường Y, mày đã mười tám tuổi, là người trưởng thành rồi, tao không có nghĩa vụ nuôi mày nữa đâu, đừng mong tao cho mày thêm một đồng nào.”

Tôi dựa vào khoản vay sinh viên và học bổng để khó khăn vượt qua bốn năm đại học.

Chu Ngôn thì cố gắng làm việc không ngừng nghỉ, tích lũy vốn và bắt đầu khởi nghiệp với người khác.

Năm cuối đại học, anh vì bận một bữa tiệc rượu mà lỡ mất sinh nhật của tôi.

Nhưng anh vẫn đến ký túc xá vào lúc nửa đêm, mang theo một bó hoa.

Anh đưa hoa vào tay tôi, ôm tôi thật chặt:

“Y Y, anh sẽ mang đến cho em cuộc sống tốt nhất.”
« Chương TrướcChương Tiếp »