Chương 3

Là để leo ba ngàn bậc thang, cầu một chiếc bùa bình an cho Dư Nhiễm đang bị bệnh.

Và trong buổi họp lớp tháng Sáu, anh bất ngờ bỏ về giữa chừng.

Là vì Dư Nhiễm đã say, khóc lóc gọi xe đến tìm anh.

Thật ra, từ rất lâu trước đây, Cô ta đã len lỏi vào từng khe nứt trong cuộc sống của tôi và Chu Ngôn.

Tôi cố nén nỗi đau đớn đến run rẩy, trượt xuống cuối đoạn tin nhắn.

Là sau khi tai nạn xảy ra.

"Tôi đã lấy nhẫn cưới của anh và vứt đi rồi."

Dư Nhiễm nói một cách kiêu ngạo, "Nhìn thấy nó thật khó chịu, giống như cô ta đang vênh váo trước mặt em vậy."

"Cô ta có gì hơn em đâu, chẳng qua chỉ gặp anh trước mà thôi."

"Khi nào anh mới ly hôn?"

Và ngay trước khi Chu Ngôn về nhà, anh đã nhắn lại cho Cô ta một tin:

"Chờ thêm chút nữa, anh sẽ nói rõ ràng với Cô ta."

Trước khi Chu Ngôn tắm xong đi ra, tôi đã đặt lại điện thoại của anh vào chỗ cũ.

Anh không nhận thấy điều gì bất thường, vừa lau tóc vừa bảo tôi đi ngủ sớm.

Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào ngón tay trống rỗng của anh.

“Dạo gần đây, anh không đeo nhẫn cưới.”

Sắc mặt anh khẽ thay đổi, nhanh chóng cúi đầu như muốn che giấu, liếc nhìn tay mình.

“Trước đó anh đi chơi golf với người ta, chắc làm rơi trong phòng thay đồ, mai anh sẽ nhờ trợ lý tìm lại.”

“Em bị thương rồi, đi ngủ sớm đi, Y Y.”

Cảm xúc từ sâu trong lòng bỗng dâng trào, đặc quánh như làn sương mù, gần như khiến tôi nghẹt thở.

Tôi im lặng rất lâu, cuối cùng chỉ có thể đáp lại bằng giọng khàn khàn.

Nửa đêm, Chu Ngôn khẽ gọi tôi.

“Y Y.”

“Em ngủ chưa?”

Dùng giọng nói dịu dàng, sau khi xác nhận rằng tôi đã ngủ, anh nhẹ nhàng đứng dậy, ra ban công gọi điện thoại.

“Hôm nay em gặp vợ anh rồi à?”

“Nhiễm Nhiễm, chuyện ly hôn không đơn giản như em nghĩ đâu.”

“Em lúc nào cũng ngoan, đừng làm loạn với anh bây giờ, được không?”

Chỉ cách vài bước chân, ngăn bởi cánh cửa kính.

Chồng tôi đang nhẹ nhàng an ủi người tình trẻ tuổi của mình:

“—anh đương nhiên yêu em, yêu em nhất.”

Giọng anh mềm mại, dịu dàng đến mức khiến người ta đau lòng.

Làn khói trắng mỏng manh bay lên từ ngón tay anh, vấn vít trong không khí.

Tôi ngây ngốc nhìn anh.

Cho đến khi Chu Ngôn dường như cảm nhận được điều gì, quay đầu lại, qua lớp kính, đối diện với ánh mắt tôi.

Anh lập tức đứng khựng lại: “…Y Y.”

Tôi khép mắt lại, giọng khàn khàn hỏi: “Chu Ngôn, anh đang nói chuyện với ai vậy?”