Tôi phát hiện ra bí mật của Chu Ngôn vào năm thứ năm sau khi chúng tôi kết hôn.
Trên đường trở về sau chuyến công tác, chiếc xe khách mà tôi đi bị tai nạn.
May mắn là tôi nghe lời Chu Ngôn, vừa lên xe đã cài dây an toàn, chỉ bị thương nhẹ ở bắp chân.
Trong phòng khám, cô gái trẻ bên cạnh đang khóc lóc kể lể với bạn trai qua điện thoại.
"Đau quá, đau lắm, anh bao giờ mới đến đón em?"
"Vâng, em sẽ ngoan ngoãn đợi anh."
Cô ta cúp điện thoại, cười tươi với đôi mắt cong cong.
Rõ ràng cô đã bị bạn trai bên kia đầu dây dỗ dành khiến lòng nở hoa.
Ánh mắt cô dừng lại trên người tôi, ngây thơ cất lời:
"Chị cũng bị thương, sao không gọi bạn trai đến đón?"
Tôi hơi ngạc nhiên: "Chồng chị bận công việc, không có thời gian qua đây."
Cô ta nghiêng đầu, nụ cười hiện lên nơi khóe môi không thể che giấu:
"Chị thật đáng thương."
Cô ta còn rất trẻ, ý đồ khoe khoang lộ liễu như một đứa trẻ con, rõ ràng và rực rỡ.
Tôi chỉ cười, không giận: "Đúng vậy, tình yêu của mấy người trẻ tuổi các em, không thể xa nhau dù chỉ một giây."
Khi tôi và Chu Ngôn mười tám tuổi, cũng từng như thế.
Trong bữa tiệc tri ân sau kỳ thi đại học, anh uống say.
Nắm chặt tay tôi, tự hào tuyên bố với tất cả mọi người:
"Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi sẽ cưới Đường Y."
"Không có gì có thể chia cắt chúng tôi."
Sau khi xử lý xong vết thương, tôi vừa nghĩ về chuyện cũ vừa bước ra khỏi phòng khám.
Vì bị thương ở chân, tôi đi rất chậm.
Đến trước cổng bệnh viện, tôi gọi taxi, vừa mới ngồi vào xe.
Cách đó vài mét, một chiếc Bentley màu đen quen thuộc bất ngờ dừng lại.
Cửa xe mở ra, Chu Ngôn bước xuống, sắc mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
Tôi ngạc nhiên.
Sao anh lại biết tôi bị thương?
Tôi định hạ cửa kính xe để gọi anh.
Ngay giây tiếp theo, cô gái trẻ trong phòng bệnh chạy đến, lao vào vòng tay anh.
Chu Ngôn lùi một bước, cẩn thận tránh chỗ băng bó trên canhy cô gái, ôm cô thật chặt.
Qua cửa xe, giọng nói của họ mơ hồ truyền đến.
"Em bị thương mà còn vội vã như vậy."
Cô gái ngẩng đầu, nhìn anh làm nũng: "Vì mấy ngày rồi không gặp anh, cho dù bị thương cũng muốn được ôm."
Giọng Chu Ngôn đầy bất lực nhưng chiều chuộng:
"Thật không thể để em rời khỏi tầm mắt anh dù chỉ một giây."
Những lời đó, anh cũng đã từng nói với tôi.
Vào năm chúng tôi hai mươi tuổi.
Tôi cãi nhau với mẹ, giữa đêm bị đuổi ra khỏi nhà, cứ thế bước đi vô định trên phố.
Nghe thấy giọng của Chu Ngôn, tôi còn tưởng đó là ảo giác.
"Y Y."
Tôi ngẩng đầu lên, anh đứng dưới ánh trăng, bụi bặm, đôi mắt đỏ hoe.
Ánh mắt anh dừng lại trên vết hằn của cái tát trên má tôi, đầy xót xa.
"Từ giờ trở về sau, anh sẽ không để em rời khỏi tầm mắt của anh, dù chỉ một giây."