Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vết Cắn Mùa Xuân

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Âm thanh đột ngột dừng lại, trong xe lại rơi vào một sự im lặng đáng sợ.

Thời Khương cúi đầu thầm cảm thấy đầy ảo não, cô cũng không tò mò Kỳ Kiến Tầm chia sẻ cô là người như thế nào trong cuộc phỏng vấn, chỉ cầu nguyện tốt nhất là không ai nghe rõ thanh âm vừa rồi, cô cũng không quan tâm hot search gì cả.

Nhưng bề ngoài cô lại giả vờ vô cùng thờ ơ, các đầu ngón tay thản nhiên lướt tiếp trên màn hình điện thoại.

Nhưng không ngờ trợ lý Trần Trạch lại đột nhiên quay đầu lại, như thể vừa đột nhiên tìm được một người có cùng sở thích với mình, anh ấy thích thú cười nói: "Phu nhân cũng đang xem phỏng vấn của tổng giám đốc Kỳ à!”

“……”

Thời Khương nhắm mắt lại.

Cứ xem như cô đã chết rồi đi.

“Ừm…” Thời Khương nở một nụ cười đầy ngượng nghịu nhưng vẫn rất lịch sự, cô cố ý phớt lờ ánh mắt của Kỳ Kiến Tầm ở bên cạnh: "Chỉ là vô tình bấm vào thôi."

“Trùng hợp tôi cũng đang xem phỏng vấn của tổng giám đốc Kỳ.”

Anh ta nói xong liền mở khóa mở điện thoại di động ra, giọng nói của Kỳ Kiến Tầm theo loa của điện thoại di động nhanh chóng truyền ra khắp khoang xe, cũng trùng hợp chiếu tới đoạn video phỏng vấn kia. Trần Trạch dường như còn ngại bầu không khí giờ phút này chưa đủ xấu hổ, anh ta lại chỉnh âm lượng của điện thoại di động lớn lên một chút, để cho tất cả mọi người trên xe đều có thể nghe rõ.

Anh ta còn nghiêm túc giải thích: "Tổng giám đốc Kỳ cũng chưa có dịp xem lại cuộc phỏng vấn này, sẵn tiện bây giờ có thể xem cùng phu nhân luôn.”

Thời Khương: "......"

Kỳ Kiến Tầm: "......"

Bề ngoài Thời Khương vẫn cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, sao cô có thể bởi vì một cuộc phỏng vấn nho nhỏ mà rơi vào thế hạ phong cơ chứ, dù sao đối tượng phỏng vấn cũng đâu phải là cô.

Cô lặng lẽ nghiêng mắt nhìn Kỳ Kiến Tầm bên cạnh, người đàn ông vẫn đang ngồi ngay ngắn, bởi vì anh vừa đưa áo khoác của mình cho cô nên trên người anh chỉ còn lại áo sơ mi trắng và áo khoác gile cùng màu, chiếc áo khoác gile dán sát vào người phác họa ra dáng người săn chắc và quyến rũ mê người của anh, cộng với bờ vai rộng và vòng eo hẹp, Thời Khương gần như không thể rời mắt khỏi anh.

Sau khi nhìn quanh bóng dáng của anh, ánh mắt Thời Khương lại rơi vào trên mặt anh.

Kỳ Kiến Tầm mím chặt môi, bởi vì có gọng kính che chắn nên cô không thể thấy rõ cảm xúc trong mắt anh, nhưng nhìn vẻ mặt thì thấy anh có vẻ vẫn còn điềm tĩnh và không có cảm xúc gì khác thường.

Đương sự còn chưa cảm thấy xấu hổ, vậy tại sao cô lại phải xấu hổ cơ chứ!

Cuộc phỏng vấn nghe cũng không có gì bất thường, Thời Khương có thể chuyên chú lắng nghe mà mặt không đỏ tim không đập, bởi vì cô hoàn toàn nghe không hiểu những từ ngữ chuyên ngành kia. Cho đến khi nội dung phỏng vấn liên quan đến chiếc nhẫn, ngay cả chính cô cũng không phát hiện ra theo bản năng cô chợt hô hấp chậm lại, lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của Kỳ Kiến Tầm.

Cô lại nghe được câu "Đã kết hôn, tôi và vợ là thanh mai trúc mã".

Hai má Thời Khương không tránh khỏi nóng lên, thậm chí cô còn đỏ mặt thay cho Kỳ Kiến Tầm.

Còn là ở trước mặt trợ lý và tài xế của anh, thật sự là mắc cỡ chết mất!

Mặc dù không có ai nhìn cô với ánh mắt trêu chọc hay kỳ quái, nhưng ánh mắt Thời Khương vẫn lóe lên, cô bỗng cảm thấy chột dạ không thể giải thích được.

Sau đó không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại nhìn về phía Kỳ Kiến Tầm lần nữa, nhưng lần này cô bỗng vô tình chạm phải ánh mắt anh cũng đang nhìn sang.

Tầm mắt hai người chạm vào nhau, nhất thời cả hai đều trở nên sửng sốt.

Thời Khương vô thức liếʍ liếʍ môi, nhìn thấy vẻ mặt vô tội của tên đầu sỏ, cô dần cảm thấy mất bình tĩnh lập tức muốn bóp chết anh.

Cô nhích nửa mông về phía Kỳ Kiến Tầm, nghiêng người lại gần, sau đó hạ giọng nói: "Người ta hay nói cách nhau ba tuổi đã là cách nhau cả một thế hệ, chúng ta chênh nhau tận bốn tuổi, xem như cách nhau cũng gần cả hai thế hệ, sao anh lại không biết xấu hổ còn nói chúng ta là thanh mai trúc mã cơ chứ?"

Kỳ Kiến Tầm cụp mắt xuống, anh nhạy bén bắt được sự khıêυ khí©h trong đáy mắt cô gái nhỏ. Anh đến gần cô, hơi thở của hai người trong nháy mắt càng sát gần nhau, giọng nói của Kỳ Kiến Tầm cũng trầm xuống vài phần: "Sinh nhật của em là vào tháng 8, còn của anh là vào tháng 1, chúng ta cách nhau còn chưa đầy bốn tuổi. Em tính thế nào mà chúng ta cách nhau cả hai thế hệ vậy chứ?”
« Chương TrướcChương Tiếp »