“Thiệu Ninh.”
Từ Bính Khu ngẩng đầu lên lần nữa, trong mắt là sự hiu quạnh và đau khổ không còn che giấu, nhưng tông giọng trầm thấp và bình tĩnh, thậm chí vì bị cảm mà hơi dịu dàng: “Cậu buông tha cho tôi đi.”
“Chân đứt gân, thực sự rất đau.”
“Đau đến mức tôi không dám thử lần thứ hai nữa.”
Hơi thở của Thiệu Ninh thoáng dừng lại theo lời nói của đối phương, xoang mũi y chua xót, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng khi ánh mắt bắt gặp vẻ mặt hờ hững của đối phương, những lời xin lỗi, tình yêu đến muộn kia đều bị chặn lại trong cổ họng. Dây thanh quả như bị con dao gỉ sét cắt từng tấc một, máu dính dính tràn vào khoang miệng, khiến y đau đớn nhưng không chết được.
Tất cả những lời yêu thương của y đều bị sự yếu thế của Từ Bính Khu chặn lại.
Bù đắp?
Lấy gì để bù đắp?
Ngón tay buông thõng bên người của Thiệu Ninh vô thức run rẩy, y thật sự quá ngây thơ. Những người bắt đầu lại dễ dàng có được sự tha thứ của đối phương, là vì đối phương vẫn yêu họ, cho nên đối phương bằng lòng giẫm lên vết xe đổi, bằng lòng yêu lần nữa.
Nhưng Từ Bính Khu thật sự không yêu nữa.
Cho nên những gì mà y làm, đối với Từ Bính Khu tất cả chỉ là gây rối, là dính chặt lấy, làm hắn phiền chán.
Bó hoa của người yêu, nước mắt áy náy và hối hận, thậm chí là quỳ gối xin lỗi, không hề có tác dụng gì.
Cuối cùng Thiệu Ninh đã nhận ra rằng trong những người có thể theo đuổi lại đối phương, không bao gồm cả y.
Trong căn phòng yên tĩnh dường như ngầm phủ kín các phần tử không ổn định, chỉ cần một đốm lửa là có thể đốt cháy bầu không khí căng thẳng đến mức kỳ dị này mà không để lại mảy may.
“Nếu em trải qua tất cả những gì anh đã trải qua ở đời trước, anh có thể tha thứ cho em không?”
Thiệu Ninh thở sâu một hơi, tình cảm lắng đọng đã lâu trộn lẫn hối hận và không cam lòng. Y đè nén cảm xúc của mình, nói tiếp trong vẻ mặt hơi sững sờ của đối phương: “Vì anh em có thể trải qua mọi thứ của anh một lần nữa, ép bản thân đến bước đường cùng vì anh. Nếu anh muốn trả thù em, hận em, em có thể giúp anh.”
Từ Bính Khu không trả lời, chỉ cau mày, dường như đang suy nghĩ ý nghĩa trong lời nói này của Thiệu Ninh nằm ở đâu.
Ánh mắt của Thiệu Ninh gần như dính chặt lên người Từ Bính Khu, thấy đối phương không hề thay đổi cảm xúc vì lời nói của mình, nói thật là trong lòng không thể không cảm thấy buồn.
Nhưng không sao cả, y âm thầm thở hắt ra ổn định lại tâm trạng, nói với mình đừng nghĩ quá nhiều, cứ từ từ thôi.
“Anh muốn em giống anh ở kiếp trước, em có thể làm đứt gân chân của mình ngay bây giờ.”
“Anh muốn em trải qua đau đớn ở kiếp trước, muốn làm gì em cũng được, em sẽ hoàn toàn chấp nhận, chỉ cần anh muốn.”
Từ Bính Khu sững sờ mấy giây, sự mù mịt trong mắt tiêu tan chốc lát vì những lời nói mỉa mai và hoang đường đối với hắn, nhưng chỉ mấy giây sau nó lại cuộn lên, ánh mắt hắn nhìn Thiệu Ninh xen lẫn cảm xúc tối tăm không rõ, nhưng tuyệt đối không liên quan đến tình yêu.
Thiệu Ninh đứng bất động tại chỗ, đôi mắt đỏ hoe nhìn chăm chú vào mặt Từ Bính Khu, không chịu bỏ qua những thay đổi rất nhỏ trên mặt hắn. Ánh đèn trên đỉnh chiếu xuống người hắn, phác họa ra ngũ quan của hắn, ánh đèn dịu nhẹ làm mờ đi sự sắc bén trong ngũ quan của Từ Bính Khu, mơ hồ mang theo chút dịu dàng trong đó.
“Anh muốn đứng ở đỉnh cao trong giới kinh doanh, để em giúp anh.” Hàm dưới Thiệu Ninh căng cứng, giọng khẽ run: “Anh muốn nắm quyền nhà họ Từ, chỉ cần anh muốn, em cũng giúp anh lấy được.”
“Trước khi sống chung… với anh, em có đủ năng lực để vào ISKYE, em biết anh luôn cho rằng em là một đứa ăn bám[1], cũng biết bây giờ anh không đủ tin em. Nhưng em sẽ chứng minh cho anh thấy em có giá trị đối với anh, miễn là anh cho em một cơ hội, em…”
[1]
Đang nói thì Thiệu Ninh dừng một lát, đầu ngón tay cấu đỏ lòng bàn tay nhẹ nhàng cởϊ áσ sơ mi của mình, da thịt trắng nõn mịn màng từ từ lộ ra theo từng nút áo mở ra.
Động tác này khiến đồng tử Từ Bính Khu co lại, hắn vô thức lùi lại một bước, lông mày chán ghét nhíu lại theo động tác của Thiệu Ninh.
Đầu óc vốn mê man bị mảng trắng kia kí©h thí©ɧ đau hơn, buồn nôn đến mức trào ngược axit lên khoang miệng của hắn. Người đã từng cố chấp đến mức được ăn cả ngã về không đứng trước mặt hắn, hắn lại chỉ cảm thấy tra tấn và sợ hãi.
Cũng may Thiệu Ninh chỉ cởϊ áσ sơ mi đến xương sườn, hơi lạnh khiến lông tơ trên da y dựng đứng, Từ Bính Khu có thể thấy rõ ràng một dòng chữ đậm được xăm lên làn da trắng nõn kia – Từ Bính Khu.
Có vẻ mới xăm lên không lâu, xung quanh viền chữ vẫn hiện lên dấu vết màu đỏ sẫm.
“Anh xem.” Thiệu Ninh hít mũi một cái, ưỡn thẳng lưng lên để lộ hình xăm ở ngực mình: “Bính Khu, em xăm tên anh lên người mình, em thuộc về anh, chỉ cần anh muốn.”
Lời nói của y cố chấp và điên cuồng, ánh mắt của y hèn mọn và hoảng loạn, bàn tay chồng lên nhau cuộn lại rồi buông ra nhiều lần, như chú chim non bị gãnh cánh, chỉ có thể bám lên người Từ Bính Khu để sinh tồn, hòng hấp thụ yêu thương và dung túng đến từ hắn.
Trong ấn tượng của Từ Bính Khu, Thiệu Ninh không phải như vậy.
Con ác quỷ ngày trước cố chấp, không chịu buông tay, liều lĩnh quấn lấy đối phương là Từ Bính Khu hắn chứ không phải Thiệu Ninh.
Nhưng bây giờ, kẻ bệnh hoạn này đã biến thành Thiệu Ninh.
Từ Bính Khu liếc nhìn hình xăm trên người y, bàn tay buông bên người chậm rãi xoa nhẹ hai cái, vẫn không nói lời nào.
“Anh Từ?”
Ngay khi hai người giằng co không xong, ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói mang theo ghen tị và đèn nén tức giận.
Trong tay Tiêu Miễn xách theo cháo trợ lý mua từ Tô Thành Gia, liếc nhìn vị trí của Thiệu Ninh, trong mắt nhanh chóng hiện lên vẻ chán ghét: “Tôi đến không đúng lúc rồi, xin lỗi, có làm phiền hai người không?”
Từ Bính Khu lắc đầu, đầu óc choáng váng không lập tức khiến hắn nghi ngờ Tiêu Miễn làm thế nào biết được phòng hắn ở nhà cũ nhà họ Từ: “Sếp Tiêu, sao anh lại đến đây?”
Tiêu Miễn sải bước đi vào phòng, tiếng giày da bị chiếc thảm dày hấp thu, anh đặt cháo ấm lên tủ đầu giường với vẻ mặt bình tĩnh, động tác tự nhiên như đang ở nhà mình.
Gần như là vừa đặt cháo xuống, anh lập tức mở nắp hộp ra, hơi nóng ập vào mặt cùng với mùi thơm của cháo chui vào trong mũi. Tiêu Miễn hài lòng cong khóe môi, nói khẽ: “Thấy anh hơi khó chịu, đúng lúc một người bạn của tôi cũng tham gia bữa tiệc lần này, cậu ta tiện tay mua cho tôi một phần. Tôi không đói, nhưng đoán anh chưa ăn gì nên mang đến cho anh.”
Từ Bính Khu luôn không chịu nằm ở thế yếu trong các cuộc tranh chấp kinh doanh, nhưng cơ thể nặng nề do khó chịu trong người làm huyệt thái dương của hắn đập thình thịch. Nghe thấy lời nói của đối phương, hắn hơi híp mắt lại, khóe môi vốn tươi cười chậm rãi hạ xuống.
Sau lần đầu tiên gặp nhau, thỉnh thoảng đối phương sẽ mời hắn ăn cơm, “bất cẩn” gọi điện wechat không chỉ một lần, thậm chí trong lúc vô tình sẽ tạo ra một vài “tiếp xúc cơ thể”.
Điều này rất khác thường, đúng không?
Ánh mắt mang theo du͙© vọиɠ ở đối diện đã kí©h thí©ɧ sự phòng bị trong tiềm thức của hắn, Từ Bính Khu không thể hiện ra mặt, gật đầu như cười như không, mở miệng nói: “Cảm ơn anh cố ý đến một chuyến, tôi sẽ ăn cháo anh mang đến, nếu không có chuyện gì khác thì tôi đi nghỉ trước.”
“Khách sáo rồi, nếu đối tượng hợp tác của tôi trì hoãn buổi họp báo vì lý do sức khỏe, tôi sẽ rất bối rối.” Tiêu Miễn cười ngượng ngùng một tiếng, giải thích mục đích đến của mình.
Anh hơi hối hận, những lúc thế này mình tuyệt đối không nên tự làm loạn. Ban đầu anh thật sự lo lắng đối phương có thể chấp nhận yêu người đồng giới hay không, cho nên mỗi lần gặp nhau đều cẩn thận thăm dò, nhưng lại sợ đối phương phát hiện ra tâm tư của mình.
Càng muốn yêu lại càng dè dặt, bởi anh chưa yêu bao giờ, anh cũng không biết cách theo đuổi một người. Hôm nay suy cho cùng là giận quá nên làm việc theo ý mình.
Đồng tử đen như mực của Từ Bính Khu hơi cụp xuống, một bên là Thiệu Ninh đang vội vàng mặc áo vào, bên kia là Tiêu Miễn bưng cháo đứng dưới ánh đèn, tam giác ba người như ngăn cách thành không gian khác nhau. Ba mặt xám trắng đen, nhìn như hòa hợp nhưng thật ra không hợp nằm trên cùng một mặt phẳng.
Một lúc lâu sau, hắn mới khẽ gật đầu rồi đi về phía cửa: “Buổi họp báo tôi sẽ đến đúng hẹn, anh cứ yên tâm.”
“Thế thì tốt.” Tiêu Miễn thở phào một hơi nhẹ nhõm, có vẻ anh cố ý đến đây một chuyến thật sự chỉ vì lo lắng buổi họp báo vào tuần sau sẽ bị trì hoãn, “Vậy tôi không làm phiền hai người nữa.”
Ngoài miệng anh nói lời áy náy, nhưng bước chân không mảy may di chuyển.
Thiệu Ninh biến sắc, y có thể cảm nhận rõ ràng được sự thù địch trong ánh mắt đối phương liếc tới, mà đối tượng thù địch là y.
Họ nhìn nhau, cảm giác áp bức từ cấp trên được hình thành qua nhiều năm trên người Tiêu Miễn như một luồng khí cực mạnh, anh chỉ đứng ở đó đã khiến người khác không dám thất lễ xem thường.
Sau lưng Thiệu Ninh toát mồ hôi lạnh, dán sát vào áo sơ mi của y, gió đêm lạnh thấu xương thổi vào mồ hôi lạnh kí©h thí©ɧ sống lưng y rùng mình.
Họ như hai con thú hoang đang cạnh tranh con mồi, máu đang chảy dưới làn da và tiếng hít thở rất nhỏ đều có thể kích động ra một cuộc ác chiến. Chỉ cần một chút động tĩnh, một giây sau họ có thể cắn vỡ động mạch cổ đối phương, kết quả cuộc chiến của họ, kết quả của thắng lợi chính là Từ Bính Khu.
Hai đầu lông mày của Từ Bính Khu nhíu một cái theo hai chữ “hai người”, hắn đứng ở cửa, ánh mắt rơi vào hai người đang giằng co. Sau một lúc im lặng, hắn quay đầu nói với Tiêu Miễn: “Xin lỗi vì không thể tiếp đã anh tử tế, dù sao đây cũng là phòng ngủ của tôi, lần sau nhất định sẽ mời khách tạ lỗi.”
Hắn cố ý tăng thêm âm lượng khi nói bốn chữ “phòng ngủ của tôi”, người biết chuyện đều có thể nghe ra hắn không vui. Thiệu Ninh là người nói xin lỗi trước, đặt thuốc của mình lên tủ cạnh cháo của Tiêu Miễn, sau đó đi tới cửa trong ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống y của Tiêu Miễn.
“Bính Khu… em, em sẽ chứng minh cho anh xem.” Âm cuối của Thiệu Ninh hơi nâng lên, dường như là quyết tâm muốn làm ra thành quả.
Từ Bính Khu không để ý tới y, thậm chí ánh mắt chưa từng dừng lại một giây vì y, Thiệu Ninh cắn môi, thái độ của Từ Bính Khu chắc chắn như một lưỡi dao, cắt bỏ dây chằng của y, mài mòn máu thịt của y, từ đó cắt đứt trái tim mềm mại nhất của y.
Nhưng chút đớn đau ấy có là gì?
Thiệu Ninh mỉm cười gật đầu với Từ Bính Khu, sau đó bước ra khỏi cửa phòng của hắn.
Y thầm nói.
Tạm biệt, Bính Khu.
Chúng ta sẽ còn gặp lại.