[Phần 4]
16.
Hoa Dương quan.
Cẩm Châu đến thăm ta.
Muội ấy càu nhàu:
- Tại sao cô phụ lại phong Tào Minh Ngọc làm quận chúa, một tội nhân như cô ta lấy tư cách gì được phong quận chúa?
Ta cười phụ họa:
- Đúng đấy, cô ta có tài cán gì đâu? Có lẽ vì cô ta có một người cha tốt.
Trời cao hoàng đế xa, muốn một người vĩnh viễn trung thành với hoàng đế là quá khó.
Tướng sĩ trong quân ngũ thật ra trung thành nhiệt huyết với chủ soái vào sinh ra tử cùng họ hơn hoàng gia nhiều. Nếu những vị chủ soái này cố ý giấu sự thật mà kích động lòng quân, những người này rất dễ bị lợi dụng.
Cẩm Châu như hiểu như không, muội ấy cũng không hứng thú với chuyện này.
- Muội yên tâm đi, bây giờ Tào Minh Ngọc bị nhốt trong phủ, không có hạ nhân để sai bảo, chi phí ăn uống, đi lại, đều phải tự bỏ ra, đủ khiến cô ta khốn đốn rồi.
- Không nói về cô ta nữa, ta có việc muốn hỏi tỷ đây. Mẫu thân muốn ta lấy Lý Thuần, tỷ nói xem ta nên làm hay không?
Muội ấy thở dài thườn thượt, hiển nhiên cũng không muốn.
Ta giật nảy mình, sao lại thế này? Mợ nhắm vào Lý Thuần lúc nào vậy?
Muội ấy không đợi ta trả lời đã ngẩng đầu lên đầy ngạo nghễ:
- Còn lâu ta mới lấy hắn, người đến Tào Minh Ngọc cũng không thèm, sao ta phải lấy chứ? E là tỷ cũng không biết danh tiếng Lý Thuần trong giới khuê tú đã nát bét rồi.
- Hai trắc phi của hắn còn chưa kết hôn đã dây dưa không rõ với hắn, hắn đến thanh danh của trắc phi nhà mình còn không để ý thì có thể để ý thanh danh cô nương nhà khác sao?
- Trong kinh thành có rất nhiều đại nhân vì lấy lòng hắn mà tặng cơ thϊếp vào phủ, ta nghe nói trong phủ của hắn đã có đến năm mươi ba cơ thϊếp rồi.
- Tỷ nói xem, ta gả qua đó sẽ có ngày lành sao? Cớ gì mẫu thân lại bắt ta gả cho hắn chứ?
- Phất Vân, ta hâm mộ tỷ chết đi được. Muốn lấy ai thì lấy, không muốn lấy chồng thì không lấy luôn cũng được.
Cẩm Châu ra về.
Ta lập tức sai người đi điều tra.
Tra xét xong mới biết Cẩm Châu nói thiếu.
Bây giờ Lý Thuần đã có đến năm mươi tám cơ thϊếp, năm người mới do Tào Thuần đưa tới để làm hòa.
Sự thật này làm ta hãi hùng đến nỗi ngồi đờ ra rất lâu.
Ta cứ nghĩ Lý Thuần chỉ là một thiếu niên ương bướng, ham hư vinh, chỉ cần giáo dục cẩn thận, không gây ra sai lầm quá lớn vẫn có thể làm một vị hoàng đế bình thường.
Ai mà ngờ hắn thối nát đến như vậy.
Vận nước lung lay, ta đây nhọc lòng tốn sức, chỉ khổ thân là phận gái gặp cản trở khắp nơi. Hắn thân là đàn ông, rõ ràng có thể làm được hơn nhiều, có thể đạt được nhiều thành tựu to lớn lại chôn vùi thanh xuân trong tửu sắc.
Một khắc đó, ta hận không thể lao xuống núi tát hắn mấy cái thật đau.
Một lúc lâu sau, ta bình tĩnh lại.
Chuyện Lý Thuần sống hoang đàng như vậy giấu người trong cung không dễ, hẳn mẫu phi của hắn, Trần quý phi phải sứt đầu mẻ trán mới giấu được.
Trần quý phi yêu thương con trai, nhưng lại thể hiện theo cách ngu ngốc nhất.
Nếu bà ta không thể giáo dục được Lý Thuần thì để người có khả năng đến làm.
Ta ngẫm nghĩ chốc lát, rồi ghé vào tai ma ma bên cạnh thì thầm vài câu.
Ma ma hết sức kinh ngạc, nhưng thấy vẻ mặt kiên quyết của ta thì biết đây không phải chuyện đùa liền vội vàng xuống núi.
Mấy ngày sau, ta nghe nói Lý Thuần buông thả quá độ, cơ thể bị tổn thương, thái y khám xong khuyên hắn phải kiêng tửu sắc, không được phóng túng.
Phụ hoàng tức giận đã mắng Trần quý phi và Lý Thuần té tát, rồi thả hết năm mươi tám cơ thϊếp trong phủ của hắn đi.
Sau đó, Lý Thuần khỏi bệnh.
Nhưng thái độ của phụ hoàng với hắn cũng thay đổi, không chỉ mỗi ngày ân cần nắm tay dạy bảo còn hầu như không trách mắng hắn.
Mấy thái phó cũng thay nhau tận tâm kèm cặp hắn.
Mỗi ngày hắn đều bị đống bài tập đè chết, không có thời gian ăn chơi chè chén.
Nghe nói cuộc sống của hắn khó khăn, ta cực kỳ hài lòng.
17.
Hôm ấy, mẫu hậu triệu ta vào cung, ta hứng trí bừng bừng chạy đến.
Mẫu hậu thấy ta, nở nụ cười như có như không, trên bàn của người là một bao thuốc bột, ma ma hầu hạ ta đang quỳ dưới đất.
Ta biết sự việc đã lộ, lập tức trưng ra nụ cười lấy lòng, cúi người không dám đứng lên.
Mẫu hậu thấy ta thức thời như vậy thì thở dài.
- Cần gì phải làm thế hả con? Rõ ràng con có thể nói cho mẫu hậu biết để mẫu hậu xử trí, cần gì phải làm bẩn tay mình?
Mẫu hậu của ta vẫn luôn bao dung như vậy, lúc nào cũng lo nghĩ cho ta.
Chính vì vậy càng phải nghĩ cho người nhiều hơn.
- Mẫu hậu động thủ sẽ thành chuyện lớn. Trần quý phi và Lý Thuần không phải người rộng lượng, họ sẽ không nhớ ý tốt của người mà sẽ ghi hận người.
- Con nhìn người cũng chuẩn. - Mẫu hậu thở dài.
Ta cũng hiểu ra, làm gì có chuyện mẫu hậu không biết, chỉ tiếc người không sinh được con trai nên chỉ có thể chọn một trong những đứa con thứ còn lại.
Vị phân của Trần quý phi cao nhất, con trai của bà ta còn là con trưởng.
Từ xưa đến nay, thái tử đều được chọn giữa đích tử và trưởng tử.
Trung cung không có đích tử cũng đành cho trưởng tử kế thừa đại thống, đây là quy củ lâu năm rất khó thay đổi.
Ta không nhịn được nói:
- Mẫu hậu, hay người chọn một trong những hoàng tử khác nuôi dưới danh nghĩa của người?
Mẫu hậu lắc đầu:
- Bây giờ mới nhận thì muộn rồi.
Ta không biết phải nói gì.
Mẫu hậu một mực chờ sinh được con trai của mình đáng tiếc lại không được.
Bây giờ tuổi tác đã cao, muốn chọn một đứa nuôi dưới danh nghĩa của mình đã không kịp.
Mẫu hậu nhân từ, mẫu phi của các hoàng tử trong cung còn sờ sờ ra đấy, nhận con của người ta về nuôi, bề ngoài họ vui mừng dâng lên, sau lưng ai biết thế nào?
Đến lúc nuôi lớn được, người ta đi theo tiếng gọi của mẹ đẻ, còn trách mẫu hậu khiến họ cốt nhục chia lìa.
Ta không vui rời cung.
Trên đường về Hoa Dương quan, ta gặp được Cẩm Châu.
Bây giờ là đầu mùa đông, thời tiết đã có hơi lạnh, muội ấy khoác áo choàng mà vẫn run lẩy bẩy.
Ta kêu muội ấy lên xe ngựa.
Muội ấy nhìn ta thật lâu, cúi đầu không nói lời nào.
Ta cũng không muốn nói gì. Mẫu hậu không con, Tào Thuận khó dò, Lý Thuần vô năng, nước Nhung sang năm sẽ tấn công dồn dập, Trình Túc có thể chết trên sa trường...
Tất cả mọi chuyện đè nặng vào lòng ta, khiến ta chẳng có sức nói chuyện.
Một lúc lâu sau, Cẩm Châu dè dặt hỏi:
- Tỷ giận hả?
- Hả? - Ta hé mắt nhìn muội ấy.
Cẩm Châu vò khăn tay, cắn môi, ngoảnh mặt nhìn ra cửa sổ.
- Xin lỗi, ta lợi dụng tỷ, tỷ giận cũng phải.
- Ta không muốn gả cho Lý Thuần, nhưng mẫu thân lại muốn. Bà ấy nói Lý Thuần là hoàng đế tương lai, gả cho Lý Thuần, ta có thể thành hoàng hậu.
- Bây giờ nhà mẹ đẻ của Trần quý phi thất thế, cần mượn thế lực phủ Quốc công chúng ta, hôn nhân này có lợi với đôi bên.
- Mẫu thân còn nói, có ta đứng giữa, Lý Thuần làm hoàng đế cũng sẽ cung kính với tỷ và cô mẫu.
- Ta biết mẫu thân nói đúng, nhưng nghĩ đến chuyện hắn qua lại với hơn năm mươi cô gái, ta đã buồn nôn.
- Xin lỗi, ta không làm được nên mới phải mượn tay tỷ, bây giờ tỷ muốn đánh muốn mắng thế nào cũng được.
Muội ấy nhắm mắt lại, ngẩng mặt lên cho ta đánh.
Mắt ta cay cay muốn khóc.
Trước giờ ta cứ nghĩ muội ấy mắt cao hơn đầu, xem thường phụ mẫu, hóa ra do mợ của ta muốn trèo cao mà biến con gái của mình thành thẻ đánh bạc.
Ngón tay của ta ấn nhẹ lên má muội ấy, cảm nhận muội ấy run lên.
Ta phì cười, bóp gò má trắng mịn của muội ấy:
- Gương mặt xinh xắn thế này, đánh sưng lên thì tiếc lắm.
Cẩm Châu trợn mắt, kinh ngạc không thôi.
Ta cười nói:
- Muội không lấy hắn là đúng, Lý Thuần là tên vô liêm sỉ, lấy hắn có gì tốt đâu?
- Tỷ không trách ta à?
- Có trách cũng chỉ trách Lý Thuần đần độn, trách tỷ lúc trước không dạy bảo hắn đàng hoàng, sao lại trách muội?
Vành mắt Cẩm Châu đỏ bừng, muội ấy bỗng nhào vào lòng ta mà khóc rống lên.
- Phất Vân, sao tỷ lại tốt như thế? Chẳng thà tỷ đánh mắng ta còn hơn.
Ta ôm lấy muội ấy, nhẹ nhàng vỗ lưng muội ấy, tựa như mỗi tối hát ca dao dỗ dành muội ấy lúc nhỏ.
Một lúc sau, muội ấy đã khóc thỏa thuê, chỉ ngại không muốn ta nhìn thấy đôi mắt sưng lên vì khóc.
Muội ấy bảo phu xe dừng lại, nhảy xuống, ngoái đầu nhìn ta kiên định nói:
- Phất Vân, muội nợ tỷ một lần, sau đó sẽ dùng mạng trả lại.
Muội ấy ngượng ngùng cưỡi ngựa chạy mất.
Ta lo lắng sai thị vệ đuổi theo sau.
Trong mơ muội ấy đã cứu ta một lần, bây giờ ta muốn tặng muội ấy một đời bình an trôi chảy, vô ưu tự tại.
18.
Ta quay lại Hoa Dương quan một lúc thì các thị vệ quay về.
Ma ma vừa tức vừa buồn cười truyền lại lời của thủ lĩnh thị vệ, nói Cẩm Châu chạy đến chỗ Tào Minh Ngọc, dùng roi ngựa đánh cô ta tơi bời hoa lá.
Ta thấy hơi buồn cười.
Biết rõ muội ấy muốn trả đũa vụ Tào Minh Ngọc ám hại ta, nhưng làm trực tiếp như vậy lại tổn hại khuê danh của muội ấy.
Ta bảo ma ma chuyển cho muội ấy một ít điểm tâm chay của đạo quan, lại tiện tay nhét vào đó một cuốn "sử ký".
Muốn hại người thì nên đọc thêm sách.
Tháng chạp, tuyết rơi lả tả.
Phụ hoàng dẫn Lý Thuần đến bãi săn, lúc đi thì hào hứng, lúc về lại cúi đầu ủ rũ.
Ta nghe được một tin dữ, nhị hoàng tử chết ở bãi săn.
Đệ ấy trúng một mũi tên vào lưng, lúc chết vẫn mang vẻ mặt kinh ngạc, cổ còn đang ngoái ra sau.
Không ai biết đệ ấy bị ai bắn chết.
Phụ hoàng tức giận không thôi, sai người điều tra rõ ràng.
Ta vội vàng hồi cung, chỉ thấy khắp nơi treo khăn tang.
Nhị hoàng tử mới mười ba tuổi, một thiếu niên mới lớn tươi sáng, mặt còn nét ngây ngô, thế mà bây giờ đã nằm trong quan tài.
Mẫu phi của nhị hoàng tử khóc mất cả tiếng, ánh mắt thỉnh thoảng lại hung dữ lườm Trần quý phi.
Trần quý phi giận mà không dám lộ ra, cũng trưng vẻ mặt đau thương, dùng khăn lau mắt nhưng không có giọt nước mắt nào.
Ta vội vàng nhìn về phía mẫu hậu.
Mẫu hậu nghiêm mặt lắc đầu, ra hiệu người không biết hung thủ là ai nhưng ánh mắt lại đảo qua phía Trần quý phi.
Ta nhắm mắt, trong lòng dâng lên cơn phẫn nộ ngập trời, lập tức nhấc đạo bào chạy về phía Ngự thư phòng.
Ta muốn gặp phụ hoàng, ta muốn hỏi ai đã gϊếŧ nhị đệ.
Vừa tới Ngự thư phòng, ta bị đại thái giám lo lắng cản lại.
Ta nghe được tiếng tát vang lên bên trong.
Phụ hoàng quát lớn:
- Ngươi có còn là người không hả? Sách ngươi đọc nhét hết vào bụng chó rồi phải không? Thằng súc sinh này!
- Phụ hoàng, nhi thần thực sự không cố ý. Nhi thần muốn bắn con hươu kia, ai ngờ nhị đệ lại chạy ra. Phụ hoàng, người đánh chết nhi thần đi, nhi thần cũng không muốn sống nữa.
Bỗng bên trong vang tiếng ầm thật lớn.
- Người đâu, gọi thái y nhanh lên! Nhanh!
Ta chạy vào thì thấy Lý Thuần nằm ngất trên đất, trán chảy đầy máu.
Phụ hoàng luôn uy nghiêm của ta dùng tay đè lên vết thương của Lý Thuần, máu nhuộm đỏ ngón tay người, người ngơ ngác mãi đến khi nhìn thấy ta, khóe mắt đã có ánh lệ...
19.
Nhị hoàng tử được chôn cất.
Ngày đó, mẫu phi đệ ấy khóc ngất trong cung, tỉnh lại liền đi ám sát Trần quý phi, bị bắt tại chỗ.
Mẫu hậu không trừng trị mẫu phi của nhị hoàng tử, chỉ chuyển bà ấy đến chỗ khác tĩnh dưỡng.
Trần quý phi không bị thương nhưng bị phụ hoàng giáng xuống làm tần, phân vị thấp nhất trong các mẫu phi của hoàng tử.
Sau chuyện này, thanh danh của Trần tần chạm đáy, mọi người đều biết chính Lý Thuần đã bắn chết nhị hoàng tử.
Ta nghĩ đây mới là mục đích thật sự của mẫu phi nhị hoàng tử, bà ấy biết mình không làm gì được Trần tần và Lý Thuần nhưng muốn bọn họ sống không yên.
Vết thương trên đầu Lý Thuần chưa lành đã bị phụ hoàng tống đến quân doanh, còn nghiêm khắc hạ chỉ chưa kiếm được mười quân công thì không được về.
Muốn kiếm được mười quân công ước chừng phải gϊếŧ một ngàn tên địch.
Với thân thủ của Lý Thuần e là cả đời không hoàn thành được nhiệm vụ này.
Hắn bị biến tướng lưu vong.
Ta cảm thấy như vậy cũng được.
Chuyện Lý Thuần bắn chết nhị đệ quá nhiều nghi điểm.
Hôm ấy phụ hoàng mời Triệu đại nhân đến mời điều tra ra được do Lý Thuần làm.
Lý Thuần thấy không chối cãi được nữa mới nhận tội.
Không ai biết do hắn ghen tị nhị hoàng tử gần bằng tuổi hắn được yêu thương hay do vô tình.
Phụ hoàng không muốn gϊếŧ con, cũng không muốn thấy mặt hắn nên đành làm như vậy.
Mùa xuân năm thứ hai.
Chiến sự giữa Đại Sở và nước Nhung ngày càng căng thẳng.
Ta liên tục gặp ác mộng, mơ thấy cảnh Trình Túc chết trên sa trường.
Chàng bị đâm mấy kiếm, miệng phun máu tươi, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía kinh đô nước Nhung, lúc chết vẫn còn giữ tư thế gϊếŧ địch.
Sau khi tỉnh lại, nước mắt ướt đẫm gối.
Trong mơ, tháng ba, Trình Túc chết trận sa trường, cụ thể là ngày nào ta cũng không biết.
Ta nhận ra dù không ở bên nhau, nhưng ta vẫn không ngừng lo lắng cho chàng.
Ta đã hiểu rồi, ta không sợ Trình Túc, còn muốn ở bên chàng.
Thứ ta sợ là động tình với chàng sẽ vì chàng mà đau khổ, đêm không chợp mắt, cũng sợ bước chân vào vận mệnh trong mơ, giẫm lên vết xe đổ.
Ta suy nghĩ một lúc lâu, quyết định viết một phong thư gửi đến biên cương, nhắc chàng cẩn tắc vô ưu.
Nhưng phải cẩn thận cái gì lại không nói ra được.
Gửi thư xong lại thấy lúng túng.
Nhưng nghĩ đến vận mệnh của mọi người trong mơ lại thấy chút ngượng ngùng ấy chẳng là gì.
Rốt cuộc, đến cuối tháng ba, biên quan truyền đến tin thắng trận: Nước Nhung đại bại!
Ta lo lắng hỏi người đưa thư:
- Trình Túc thì sao? Trình Túc sao rồi?
- Trình tướng quân dẫn quân đại phá quân đội của Ô Hợp Trác, Ô Hợp Trác rút quân về nước Nhung, Trình tướng quân bình an.
Ô Hợp Trác...
Nghe được cái tên này ta không khỏi run lên.
Trong mơ, gã chính là người bắt được ta và Cẩm Châu.
Gã đâm chết Cẩm Châu, lại làm nhục ta đủ đường, ném ta vào quân doanh mặc người khinh nhục, lúc chết xương cốt toàn thân của ta đã gãy hết.
Ta không nén được nước mắt, vì sợ, cũng vì mừng thay Trình Túc.
Biên quan đại thắng, kinh thành ăn mừng ba ngày.
Phụ hoàng mừng rỡ liên tục khao thưởng ba quân, chiếu chỉ khen thưởng và vật tư nối đuôi nhau đến biên quan.
Nhưng đồ còn chưa đến biên cương, tin dữ từ biên cương đã truyền đến kinh thành.
Lý Thuần tham công, tự ý dẫn quân đuổi theo Ô Hợp Trác, bị Ô Hợp Trác bắt giữ.
Ô Hợp Trác ngạo mạn đánh một cú hồi mã thương, lại bắt đầu quấy rầy biên cảnh.
Mỗi ngày gã đều ném đồ của Lý Thuần vào thành, còn trói Lý Thuần trên ngựa diễu võ dương oai.
Tướng thủ biên quan kiêng kỵ thân phận của Lý Thuần không dám bắn gϊếŧ cũng không dám mạo hiểm xuất binh.
Ta trở lại hoàng cung, phụ hoàng giận dữ, người lúc nào cũng bình tĩnh nay lại phẫn nộ đến nỗi ném vỡ bình hoa.
- Thằng ngu này không biết câu không đuổi giặc cùng đường à?
- Hắn thân là hoàng tử lại bị quân địch làm nhục như thế, không biết đường tự sát luôn ư?
Phụ hoàng thực sự đã thất vọng lắm rồi mới nặng lời như vậy.
Ta nghe được câu "không biết đường tự sát luôn" lại run bần bật.
Trong mơ, sau khi bị Ô Hợp Trác bắt đi ta cũng không có cơ hội tự sát, tay chân bị trói, cằm bị bẻ trật khớp, muốn tìm cái chết cũng không được.
Ta không biết tình cảnh của Lý Thuần có giống ta không, nhưng ta không thông cảm được cho hắn, là hắn gieo gió gặt bão.
Ta đ è xuống cõi lòng bất an, hỏi phụ hoàng định xử trí thế nào.
Phụ hoàng bất đắc dĩ cụp mắt, cả người thoát lực.
Nhị đệ không còn, tam đệ mới được mười tuổi còn có vẻ ngốc nghếch, tứ đệ tuy lanh lợi nhưng mới bảy tuổi.
Còn phụ hoàng ngày một lớn tuổi.
Ta ngồi xuống cạnh phụ hoàng, tựa đầu trên vai người, im lặng ở bên người.
Một lúc sau phụ hoàng thở dài:
- Phất Vân, nếu con là con trai thì tốt quá.
Lòng ta chua xót, cổ họng phát đau.
Ta biết, phụ hoàng không chê ta là con gái, người thương ta, yêu ta còn hơn mấy đứa con trai của người.
Nếu ta là con trưởng đích tôn, tất cả vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng, người có thể cho ta lên làm thái tử, không cần do dự, không cần suy tính.
Người thực sự thấy ta rất giỏi.
Đáng tiếc, ta là con gái.
Ta thì thầm:
- Phụ hoàng, người đừng lo lắng. Người vẫn đang tuổi tráng niên, phúc thọ vô cương, về sau chắc chắn sẽ có một đứa con hùng tài vĩ lược như Nhân Tông, Văn Đế, phúc phần của người còn dài.
Phụ hoàng chỉ cười miễn cưỡng rồi lại im lặng thật lâu.
Khi ta rời khỏi hoàng cung, phụ hoàng đã hạ chỉ: Gi ết chết Lý Thuần.
Một đội kỵ binh đi ngang xe của ta, ta nhìn theo bọn họ đi về biên cương, chỉ cảm thán thế sự tang thương.
20.
Chờ đợi là lúc khiến con người nôn nao nhất.
May mắn là có tin tốt: Chiếu chỉ của phụ hoàng chưa đến biên cương, tấu chương của biên cương đã đến kinh thành.
Trong tấu chương nói, Trình Túc dẫn một toán kỵ binh mai phục hai ngày, nhờ bóng đêm tập kích Ô Hợp Trác cứu được Lý Thuần, bây giờ đang đưa Lý Thuần về kinh.
Ta biết tin tức lại vừa mừng vừa giận.
Mừng vì Trình Túc cứu được Lý Thuần, nếu không đây sẽ thành nỗi nhục lớn trong sử sách.
Nhưng cũng đồng thời giận dữ, Lý Thuần đáng chết. Cớ sao hắn không thể chết oanh liệt trên chiến trường.
Ta không thể trách Trình Túc, với thân phận của Lý Thuần, Trình Túc không thể không cứu. Bằng không Ô Hợp Trác sẽ liên tục quấy nhiễu biên cảnh, nơi đó sẽ vĩnh viễn không được an bình.
Nhưng cứu thì cảm giác như nuốt phải con ruồi, buồn nôn không thể tả.
Một khắc đó, ta cảm nhận sâu sắc vận mệnh tựa một vòng tròn, có đi thế nào cũng vòng về chỗ cũ.
Trình Túc hồi kinh, phụ hoàng đích thân dẫn bách quan đến cửa thành nghênh đón, đây là đãi ngộ cao nhất cho tướng quân khải hoàn.
Bách tính đổ ra đường hoan nghênh, vô số hoa tươi được quăng đến chỗ Trình Túc, có cô gái gan dạ còn ném khăn tay của mình lên người Trình Túc, chàng mặt không biến sắc phủi khăn xuống.
Ta thấy cảnh này vừa giận vừa thỏa mãn.
Ý thức được cảm xúc của mình dao động, ta vội cụp mắt đọc "thanh tĩnh kinh".
Trình Túc ngẩng lên tường thành nhìn một vòng, tinh mắt tìm được ta, chàng hé miệng cười, giơ lên một phong thư.
Ta nhìn chăm chăm về phía đó, đỏ mặt.
Đó là thư ta viết cho chàng.
Chàng không những mang theo bên người còn khoe khoang trước mặt mọi người.
- ...
Ngốc quá đi mất!
Ta cắn môi ngoảnh sang chỗ khác không nhìn chàng, ánh mắt rơi vào người trên con ngựa phía sau chàng.
Là Lý Thuần, hắn tiều tụy rụt rè, đôi mắt lấm lét như kẻ trộm, khiến người ta giận không chỗ nói.
Ta khẽ thở dài, biết lần này Lý Thuần thực sự phế rồi.
Hắn đã bị Ô Hợp Trác mài đứt dũng khí, đạp nát tôn nghiêm không có tư cách ngồi lên ngôi vị hoàng đế nữa.
Cả nước ăn mừng suốt ba ngày.
Sau ba ngày, ta về Hoa Dương quan.
Trên đường về gặp được Trình Túc, chàng đổi sang quần áo kiểu văn sĩ, phong thái hiên ngang, anh tư hơn người. Khi nhìn thấy ta, đôi mắt chàng sáng rỡ đầy vui mừng.
Chàng cưỡi ngựa đi bên cạnh xe của ta.
Ta mở miệng lại không biết nói gì.
Chàng vén màn cửa, nhét cho ta một túi đồ to:
- Đồ chơi từ biên cương, ta nghĩ nàng sẽ thích.
Ta nhìn túi đồ kia, không nén được hiếu kỳ mà mở ra, bên trong là mấy món đồ chơi rực rỡ.
Chàng coi ta là trẻ con thật đấy à?
Làm càn...
Nhưng con búp bê tự cử động kia, nhìn hay thật đấy...
Đến chân núi, chàng kéo ta cùng leo núi, các cung nữ ma ma đi theo từ xa.
Chàng nghiêm mặt, ngập ngừng nói:
- Ta không biết có phải mình đã làm sai không.
- Sao vậy? - Ta cảm nhận được sự khó xử trong lời nói của chàng.
Chàng cụp mắt, giấu đi sát ý:
- Ta không muốn dẫn Lý Thuần về, hắn không xứng!
Ta rùng mình, không biết phải nói sao.
Lý Thuần vô dụng, ăn chơi sa đọa, ham hư vinh lại ngông cuồng tự đại.
Hắn có mười nghìn khuyết điểm, đáng chết vạn phần.
Nhưng điều đó không thay đổi được sự thật hắn là đại hoàng tử, là đệ đệ của ta.
Ta cảm thấy mệt mỏi vô cùng, chỉ thở dài.
- Nếu chờ thêm hai ngày, ý chỉ của phụ hoàng sẽ đến, lúc đó huynh có thể thoải mái hành động, bây giờ chỉ có thể nói thiên ý trêu người...
- Phải đấy, thiên ý trêu người.
Trình Túc nhìn bậc thang đá uốn lượn, phiền muộn không thôi.
- Ô Hợp Trác mỗi ngày trói hắn đến quấy rầy, các tướng sĩ bó tay bó chân, tử thương vô số, ta không thể nhìn tướng sĩ vô tội chết vì hắn, chỉ có thể đi cứu dù không cam tâm tình nguyện.
- Ngày tập kích lẫn trên đường về kinh, ta có vô số cơ hội gϊếŧ hắn, nhưng ta sợ...
Ta hiếu kỳ:
- Huynh sợ cái gì?
Trình Túc cười bất đắc dĩ:
- Ta sợ nếu gϊếŧ Lý Thuần, thì hai ta sẽ không có cơ hội nữa.
Suy nghĩ của ta rối loạn.
Phải rồi!
Tuy phụ hoàng đã hạ chỉ, nhưng Lý Thuần vẫn là con của người.
Nếu Lý Thuần chết trên tay Trình Túc, trong quân người đông mắt tạp, phụ hoàng sẽ biết.
Đến lúc đó, phụ hoàng sẽ biết ơn Trình Túc hay oán hận chàng? Phụ hoàng sẽ để ta và Trình Túc ở bên nhau sao?
Không đúng!
Sao ta lại muốn ở bên Trình Túc?
Ta chết trân tại chỗ, lần thứ hai sâu sắc nhận ra, thực ra ta đã vô thức coi giấc mộng ba năm kia là thật. Từ lâu ta đã coi Trình Túc là phu quân, trái tim ta chưa từng rời khỏi chàng.
Trình Túc thấy ta khựng lại, sốt ruột phân trần:
- Ta làm nàng giật mình à? Phất Vân, nàng đừng sợ ta được không? Cả đời này ta tuyệt đối không làm nàng bị tổn thương, ta sẽ bảo vệ nàng, yêu thương nàng, để nàng được bình an vui vẻ.
- Chúng ta kết hôn đi! - Ta khẽ khàng mở miệng.
- Cái gì? - Bây giờ đến lượt Trình Túc ngớ người.