Chương 2: Vô Tình Gặp Lại

Trình Viễn đề xuất với Lục Tốn phương án sẽ ngấm ngầm điều tra các doanh nghiệp xem có mối liên hệ nào với Tập Đoàn hay không.

Vào thời còn ở học viện, Trình Viễn có bạn học hiện giờ đang làm bên tổ tài chính, có thể liên kết để đánh lạc hướng bằng cách giả vờ điều tra về tài chính các tập đoàn.

"Cách này không phải không hay." - Lục Tốn nhận xét - "Nhưng cậu chưa hiểu rồi, để vào được tập đoàn điều tra, dù là về tài chính cũng không đơn giản. Không có dấu hiệu gì khả nghi thì họ không dễ dàng để chúng ta điều tra quá nhiều đâu."

"Tôi biết, vậy nên chúng ta sẽ tìm cớ." - Trình Viễn nói.

"Tìm cớ ư? Cậu có tương lai trở thành một con cáo già đấy. Được thôi, nếu các sếp duyệt cho kế hoạch này thì cậu cứ làm." - Lục Tốn đáp - "Còn tôi vẫn sẽ tìm kiếm thông tin từ dưới đáy."

Bên tổ tài chính sau một vài trao đổi đã chấp nhận hợp tác.

Về hoạt động của Tập Đoàn, có thể dễ dàng nhận ra có một thế lực tư bản đứng sau đám xã hội đen này.

Trình Viễn hy vọng việc điều tra tài chính này có thể giúp tìm ra rốt cuộc đó là tập đoàn nào. Tuy vậy anh cũng hiểu nếu đơn giản thế thì đội của Thái Bình Dương đã không tốn nhiều thời gian và công sức như thế.

Tập đoàn đứng sau chắc chắn phải rất giỏi che giấu hành vi của mình, không thể bị lộ chỉ vì một đợt kiểm tra cơ bản này.

Trình Viễn rời khỏi tập đoàn Nguyệt Quang và không thu được gì. Anh bắt đầu lo sợ việc làm của mình chỉ làm tốn thời gian vô ích, nhưng phóng lao thì phải theo lao, trước khi chắc chắn không thu được gì thì không được suy nghĩ tiêu cực. Vả lại, tổ tài chính cũng nói là từ lâu đã muốn làm cuộc kiểm tra này, nhân đề nghị này của Trình Viễn nên đồng ý luôn. Chuyến này dù không thu được kết quả cho tổ trọng án thì cũng xem như giúp sức cho tổ tài chính.

Sang đến tập đoàn thứ hai là Đại Hải, Trình Viễn vẫn để việc kiểm tra sổ sách, thu nhập cho các chuyên gia bên tổ tài chính. Còn bản thân anh thì tập trung tìm hiểu về các mối quan hệ của tập đoàn, tìm kiếm mối liên hệ với Tập Đoàn.



Vẫn như cũ, không có kết quả gì, Trình Viễn lại thất vọng chuẩn bị đi về. Trên đường ra cổng chính, bỗng một người đi lướt quá trước mắt Trình Viễn.

Tim anh bắt đầu đập mạnh, tâm trí trở nên rối loạn, đó là Mai Nguyệt Phổ. Thế là mặc kệ các đồng nghiệp bên tổ tài chính, Trình Viễn vội đuổi theo người đó.

Với thể chất đã được tôi luyện nhiều năm ở học viện, chỉ vài giây sau là Trình Viễn đã bắt kịp.

"Nguyệt Phổ." - Trình Viễn kêu lên.

Cô gái đó quay đầu lại, tròn mắt ngạc nhiên khi thấy Trình Viễn: "Anh gọi tôi à? Có chuyện gì sao? Cảnh sát tìm tôi để làm gì?"

"Mai Nguyệt Phổ, em không nhận ra anh sao? Trình Viễn đây."

"Anh nhầm rồi, tôi là Trang Nguyệt Phổ. Vợ của chủ tịch Đông Phương Hải." - Cô gái đó nói.

Trình Viễn ngẩn người ra, khuôn mặt và giọng nói này sao có thể là người khác được, lại còn cùng cái tên Nguyệt Phổ. Chắc chắn là có uẩn khúc nào đó, nhưng tạm thời Trình Viễn không thể nghĩ ra được.

Trang Nguyệt Phổ thấy người cảnh sát không nói gì liền cúi đầu: "Nếu không có gì thì tôi xin phép đi trước, chồng tôi đang đợi."

Một cảnh sát lại gần đặt tay lên vai Trình Viễn, kéo anh lại gần thì thầm: "Sao thế? Cô ta có liên quan tới Tập Đoàn à?"

Trình Viễn khẽ lắc đầu: "Không có. Xin lỗi, chỉ là chuyện cá nhân thôi. Chúng ta tiếp tục làm việc nào."

Hai ngày sau đó, Trình Viễn không tập trung làm việc được. Kết quả sau cùng chỉ là phát hiện được một công ty trốn thuế. Bên tổ tài chính xem như cũng có chút thu hoạch còn tổ trọng án thì xem như trắng tay.



Thái Bình Dương nghe được tin đó nhưng vẫn muốn Trình Viễn báo cáo qua một lần: "Cứ nói tất cả cảm nhận hoặc giả thuyết của cậu đi."

Trình Viễn bắt đầu từ tập đoàn Quang Nhật nhưng chỉ mới nói được vài câu thì Thái Bình Dương giơ tay bảo dừng lại.

"Cảnh sát Trình, tôi đã bảo cậu phải tập trung vào nhiệm vụ cơ mà." - Thái Bình Dương nói - "Kể ra mau, cậu đang phân tâm vì việc gì?"

Trình Viễn lúng túng, không ngờ Thái Bình Dương nhìn ra được. Nghĩ rằng giấu cũng không có lợi ích gì nên anh ta kể chuyện gặp được Trang Nguyệt Phổ ra.

Thái Bình Dương trầm tư suy nghĩ rồi hỏi: "Cậu chắc chắn là người đó chứ?"

Trình Viễn gật mạnh đầu: "Không thể sai được. Chỉ là tôi không hiểu tại sao cô ấy lại thành Trang Nguyệt Phổ, lại còn là vợ của Đông Phương Hải."

"Cậu là cảnh sát, hiểu chứ? Nếu cậu không hiểu thì mau tìm hiểu đi." - Thái Bình Dương ra lệnh.

"Thế còn vụ Tập Đoàn thì sao ạ?" - Trình Viễn hỏi.

"Có Lục Tốn lo rồi, tôi bảo cậu làm gì thì cứ làm đi." - Thái Bình Dương đứng dậy bước ra ngoài.

Trình Viễn cũng không có ý kiến gì thêm nữa.

Nghĩ lại thì anh thấy vậy cũng tốt, dù sao thì với tâm trạng hiện tại thì anh cũng không tập trung vào vụ Tập Đoàn được.