Nghiên cứu ra một phương thuốc gây mê khác?
Câu nói này của Ngô Nghị vang vọng rất lâu trong đầu Hứa Tiệp.
Ánh trăng sáng trong lẻn qua cửa, như sương lạnh tuyết trắng phủ lên khuôn mặt lạnh lùng của hắn, thế nhưng lại không thể dập tắt ngọn lửa đang nhảy nhót trong con ngươi.
Mặc dù không lập tức trả lời Ngô Nghị nhưng hắn cũng không phải không động tâm.
Mặc dù Hứa Tiệp không làm y lâu như Lý Bác Đình tiến sĩ nhưng cũng coi như được mười mấy năm, mấy ngàn đêm lạnh như vậy chỉ một thoáng đã qua, sớm đem trái tim nóng hổi kia hạ nhiệt.
Cũng không phải chưa từng nghĩ tới việc đi về phía bắc Trường An, lang bạt một phen vì sự nghiệp, chỉ tiếc, mặc dù hắn ở nơi này có chút danh tiếng nhưng trong giới học thuật vẫn không có chiến tích nào. Cuối cùng, cả ngàn cánh buồm đi qua cũng không có chiếc thuyền nào cho hắn một cơ hội đi xa.
Câu nói lúc này của Ngô Nghị lại như một mồi lửa, một lần nữa đốt lên ngọt lửa lòng đã bị dập tắt kia.
Hiện giờ giới học thuật đã yên tĩnh nhiều năm, ít có người chịu phá cũ tìm mới, nếu bọn họ thật sự có thể một lần nữa lặp lại truyền thuyết ma phí tán, chắc chắn có thể cách tân toàn bộ ngoại khoa, gây nên một trận rung động không nhỏ trong y khoa.
Đến lúc bấy giờ còn lo phía trước không tìm được đường sao?
Trong l*иg ngực hắn dâng lên một trận khuấy động, bật dậy từ trên giường, phủ thêm cho mình một cái áo khoác cũ kĩ, chậm rãi đi ra ngoài cửa.
___
Hứa Tiệp vừa đi tới cửa thư khố của trường công liền thấy một thanh niên thân tựa ngọc đứng ở đó, một tay cầm đèn, một tay che chắn lửa, ánh đèn chiếu lên một khuôn mặt thanh tú, vì ánh đuốc mà tăng thêm ba phần đẹp đẽ.
Vừa thấy hắn đến đã lộ ra một nụ cười nhạt tựa thanh phong.
"Đang lo không có chìa khóa để mở cửa thư khố, lại không dám đêm khuya đến quấy rầy Hứa tiên sinh, vừa lúc có thể nhờ tiên sinh mở cửa thay ta."
Hứa Tiệp cũng hiếm có khi mà nở nụ cười: "Để tiên sinh phải đợi lâu như vậy, là ta không đúng."
Hai người nhìn nhau, hiểu được ý tứ trọng nụ cười của đối phương.
"Không biết Ngô đệ có kiến giải gì cho thuốc gây mê này?"
Thay đổi xưng hô đã lặng lẽ kéo gần khoảng cách của hai người.
Ngô Nghị nói: "Bây giờ thứ thường được ngoại khoa dùng chính là mạn đà la và ma túy, mặc dù có hiệu quả giảm đau nhưng sẽ khiến người bệnh bị nghiện, hại nhiều hơn lợi. Còn nội khoa thì thường lấy thảo ô, khử phong trừ ướt, làm ấm giảm đau."
Hứa Tiệp suy nghĩ trong chốc lát: "Thảo ô tính nhiệt, dược lực lại mãnh, vẫn cần những vị khác để điều hòa."
Hai người vừa nói chuyện vừa mở cửa thư khố.
Trường công Du Châu vốn vắng vẻ, y kinh trong đó cũng không hoàn chỉnh, ngoại trừ tứ kinh là vẫn còn đủ trang thì những tác phẩm khác đều có chút rách nát.
Điều kiện tuy có kém một chút nhưng vẫn có thể dùng, Ngô Nghị thầm cười khổ.
Hứa Tiệp ngồi bên cạnh y, cầm một quyển "Lôi công bào chích luận" dày cộp, lật cho Ngô Nghị xem: "Nếu muốn dùng thảo ô, như vậy không thể thiếu ô đầu, còn phải phối với dương trịch trục và nghệ."
"Lời ấy của Hứa huynh rất có đạo lý."
...
Hai người soi đuốc đọc sách xuyên đêm, từ hơn ngàn loại dược liệu chọn ra được mười mấy vị có thể giảm đau, tính chất ôn hòa, sau đó phối hợp, suy nghĩ ra một phiên bản chưa hoàn hảo của phương thuốc.
Vừa viết xong phương thuốc sơ đẳng này, sắc trời cũng đã sáng, ánh nắng sáng rõ xuyên qua lớp giấy cửa sổ, chiếu lên vành mắt đã ửng đỏ của hai người.
Hứa Tiệp cúi đầu nhìn phương thuốc trước mắt, trong lòng cũng hơi thấp thỏm: "Phương thuốc này dược tính mạnh mẽ, dùng trên thân thể người, sợ rằng sẽ thương đến căn cơ."
Ngô Nghị gật đầu nở nụ cười: "Vì vậy chúng ta tạm thời không thể dùng thử trên cơ thể người."
"Ý của Ngô đệ là..." Hứa Tiệp suy nghĩ chốc lát mới tỉnh ngộ, "Ta sẽ đi chợ phiên mua vài con chó về."
Ngô Nghị gật gù: "Vậy ta theo phương thuốc này sắc thuốc."
Hai người vừa dứt lời liền chia nhau ra làm việc, một người chạy ra chợ mua chó, người kia ngồi xổm bên bếp lửa nhỏ sắc thuốc, chưa tới ba canh giờ đã gặp lại nhau.
Ngô Nghị bấm đốt ngón tay tính toán, ngày hôm nay vừa đúng là hưu mộc, học sinh đến cửa cũng ít đi, có thể ung dung tập trung nghiên cứu.
Hứa Tiệp mua về đều là thổ cẩu thân thể khỏe mạnh, con nào con nấy đều hận không thể vểnh đuôi lên trời, dùng đầu cọ tới cọ lui lên đùi Ngô Nghị.
Những con thổ cẩu này tuy không tốt như chó pitbull dùng trong thí nghiệm của ngàn năm sau, nhưng so với đám chó dữ Từ Tử Văn và Ngô Hủ vì có ý đồ xấu mà dẫn về ở Mi châu năm đó đã đáng yêu hơn rất nhiều rồi.
Nhớ đến chuyện cũ năm xưa, Ngô Nghị không khỏi cười khổ, hai người kia đều không phải hạng đại gian đại ác gì, lúc trước làm nhiều chuyện xằng bậy, giờ nhớ lại cũng chỉ như tiểu hài tử đùa nghịch chứ không phải việc ác tày trời chi.
Những người cùng đến Mi châu năm đó, giờ còn lại mấy ai đây?
Trong lúc y đang trầm tư, Hứa Tiệp đã tách riêng từng con thổ cẩu ra, buộc lại dưới gốc cây đại thụ.
Sau đó mang bát thuốc tới, chọn một con thổ cẩu cường tráng nhất, bưng chén đến trước mặt nó, sờ sờ đầu chó ta, thầm mong chén thuốc này có hiệu quả.
Con chó kia sao biết con thú hai chân nọ đang suy nghĩ mưu ma chước quỷ gì, hoan hoan hỉ hỉ thè lưỡi liếʍ hết nước thuốc trong bát, như là muốn rửa sạch cái bát luôn.
"Ngươi mau tới đây nhìn xem." Hứa Tiệp gọi Ngô Nghị đến cùng quan sát.
Bốn con mắt trông mong nhìn con chó đầu tiên nếm qua "thuốc mê", chỉ thấy con chó kia liếʍ liếʍ miệng, như hán tử uống say mà loạng chà loạng choạng bước lên trên vài bước, sau đó lệch người, ngã lăn ra đất.
Hai người lẳng lặng đợi một thời gian, thấy con chó kia không tiếp tục phập phồng thở nữa, trong lòng dâng lên linh cảm không lành.
Ngô Nghị và Hứa Tiệp liếc mắt nhìn nhau, thận trọng áp
sát tới, đưa ngón tay dưới mũi chó, quả nhiên không cảm nhận được chút hơi thở nào.
"Xem ra dược tính quá cường liệt, ngay cả chó cũng chịu không nổi." Ngô Nghị có chút tiếc nuối.
"Vậy lại thêm mấy vị dược tính ôn hòa để điều hòa lại." Hứa Tuyệt dứt khoát nói.
Nói là làm, hai người một lần nữa điều chỉnh phương thuốc, sắc thêm một chén thuốc nóng hổi, lại mới như ban nãy, đút thuốc cho một con chó đang nhảy nhót vui vẻ.
Lần này, chó ta đúng là ngủ đến ngon lành, trong lúc ngủ còn liếʍ liếʍ khóe miệng, dáng vẻ như đang có mộng đẹp.
Ngô Nghị rút liễu diệp đao bên hông, cắt nhẹ một dao lên chân con chó, con chó kia đột nhiên bị đau tỉnh, như lò xo mà nhảy lên, tựa hồ phát điên, hết chạy sang trái rồi chạy sang phải, cơ hồ muốn làm đứt dây thừng.
Ngô Nghị nhanh chóng lùi lại hai bước, nơi này không có vắc-xin phòng dại, bị chó cắn không phải là chuyện nhỏ.
Hứa Tiệp nâng cằm: "Xem ra lần này dược tính lại quá nhẹ."
Ngô Nghị lau sạch liễu diệp đao trong tay, nở nụ cười: "Ngay cả Hoa Đà cũng phải đi khắp Giang Hoài mới viết được phương thuốc ma phí tán, chúng ta sao có thể thành công chỉ qua một, hai lần thử."
Y làm nghiên cứu khoa học ở hiện đại nhiều năm, đương nhiên biết đạo lý nóng ruột không ăn hết đậu hũ nóng, càng là vào thời điểm thất bại càng phải giữ được bình tĩnh.
Chỉ khi biết nhẫn nại mới có được thành tựu.
Lăn qua lăn lại hai lần như vậy, sắc trời đã sớm tối, hai người cũng vất hai ngày một đêm, đã sớm buồn ngủ díp cả mắt, chỉ đang cố gắng gượng để không ngã xuống.
"Ta thấy hôm nay tới đây thôi." Ngô Nghị không nhịn được mà ngáp một cái, chảy nước mắt, "Cũng không phải chuyện có thể làm xong ngày một ngày hai."
Hứa Tiệp đã mệt lử từ lâu, hận không thể về giường ngủ luôn, cũng không từ chối, gật đầu với Ngô Nghị: "Vậy ngày mai chúng ta tiếp tục."
___
Hôm sau trời vừa sáng, học sinh vừa tới lớp đã trông thấy cảnh tượng quỷ quái này.
Hai vị lão sư của bọn nó không ở trong học đường trông bọn nó rung đùi đọc sách mà lại nghiêm túc cẩn thận nhìn chằm chằm một con chó, tựa hồ sức hấp dẫn của bọn nhóc còn không bằng một con thổ cẩu chỉ biết thè lưỡi hà hơi.
Chẳng lẽ Hứa tiên sinh đây là đang ám chỉ, dạy bọn nó đọc sách còn không bằng chú ý tới một con chó?
"Hứa tiên sinh..." Có một cậu nhóc gan lớn hơn mọi người tiến lên hỏi, "Ngài đang làm gì vậy?"
"Tự mình vào trong học thuộc sách đi, đọc hết "Hoàng Đế Nội Kinh" rồi lại tới tìm ta." Hứa Tiệp lạnh lùng nhìn cậu ta một chút, học sinh kia bị ánh mắt ấy nhìn đến độ như đóng băng, không dám hó hé hỏi nhiều nữa.
Ngô Nghị liếc nhìn, thấy học sinh tới hôm nay nhiều hơn hôm trước mấy người, liền kéo lấy học sinh kia hỏi lý do.
"Ngài không biết sao?" Cậu học sinh nọ tiểu tâm dực dực liếc mắt nhìn Hứa Tiệp một chút, che miệng nói nhỏ, "Nhị đương gia Tiêu gia quân Tiêu Dũng mới bị bắt ở huyện Phụng Tiết, như vậy mấy ngày nay Tiêu gia quân sẽ biết thu liễm hơn, mọi người lúc này mới dám ra khỏi nhà."
Ngô Nghị nghe được ba chữ "huyện Phụng Tiết", trong lòng không khỏi hơi động, nhớ lại vị huyện thừa trẻ tuổi mình gặp trên đường tới Du Châu.
Cậu học sinh kia thấy y không lạnh lùng như Hứa Tiệp, hình như còn có hứng thú với việc này, cũng bắt đầu mở máy nói, kể cho lão sư nghe chuyện phát sinh đêm qua.
"Nghe nói Tiêu nhị gia dẫn theo hai trăm người đến Triệu gia thôn ở huyện Phụng Tiết để cướp lương thực, thế nhưng lại bị quan binh mai phục ở đó một lưới bắt hết, chắc trong số bọn họ có nội gián, nếu không sao quan binh có thể đến đó chuẩn xác như vậy!"
"Xem ra quan viên ở huyện Phụng Tiết rất có bản lĩnh." Ngô Nghị thuận miệng cảm thán một câu.
"Nghe nói người mang binh bắt được Tiêu nhị gia chính Cố huyện thừa mới nhậm chức ở huyện Phụng Tiết, đúng là tân quan, tân chính sách!"
Nghe thấy cái tên quen thuộc, Ngô Nghị không khỏi mỉm cười, xem ra vận may của người bạn đồng hành này cũng không quá kém, vừa đến huyện Phụng Tiết đã lập được công lao lớn như vậy, tiền đồ sau này liền rất tươi sáng rồi.