Ngô Nghị vốn có ý muốn bái phỏng Trương Khởi Nhân, hỏi dò lão nhân gia xem ông có nhận được thư của Lý Tố Tiết không.
Trong hai năm qua, không chỉ không nhận được thư của Lý Tố Tiết, ngay cả thư y gửi cũng như đá ném biển, một bọt nước cũng không nhìn thấy.
Điều then chốt trong đó, y nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Trương tiến sĩ là có thể chỉ điểm một hai.
Vốn là năm ngoái, khi lần đầu gặp Lý Cảnh ở đây, y đã chuẩn bị đến Trương phủ bái kiến, không ngờ thánh thượng đột ngột phát bệnh đầu phong, việc này liền bị trì hoãn.
Sau đó có việc quấn thân ở Mi châu, lại về Trường An, y vẫn chưa tìm được thời cơ thích hợp để mở miệng hỏi.
Việc học nặng nề cùng công việc bận rộn trong thái y thự đã khiến y đáp ứng không xuể, mãi đến tận khi kỳ thi chung khiến người thở không nổi cuối cùng kết thúc mới coi như có được mười mấy ngày nghỉ.
Với những kỳ nghỉ ngắn thế này, học sinh nhà ở nơi khác thường không được về quê, nhưng nếu ra ngoài đi chơi một chút thì được. Nghiêm Minh vốn lại muốn mời Ngô Nghị đến quý phủ nhưng lại bị y uyển chuyển cười từ chối___ trước kia có một thân một mình, đi đến đâu cũng có thể ăn nhờ ở đậu, bây giờ dẫn theo một tiểu tùy tùng, đương nhiên cũng không thể không biết xấu hổ mà đến ở quý phủ của người ta.
Từ án Dương thị, Võ hậu liền cấm Thái Bình qua lại cùng Lý Cảnh, không cho Lý Cảnh vào trong Thái Cực điện, ngược lại lại khiến tiểu thế tử đang bị tạm giam ở Trường An được tự do tự tại. Nó suốt ngày đi theo Ngô Nghị, vô cùng cố gắng học hành, tính tình còn ngoan hơn so với Thái Bình, thỉnh thoảng còn bận bịu giúp chạy việc, cũng coi như sống đến vui vẻ cùng một nhóm thái y.
Một lớn một nhỏ đều là người xa xứ, thường đến tiểu viện của Thẩm Hàn Sơn bầu bạn. Hiếm có khi rảnh rỗi mấy ngày, thừa dịp Thẩm Hàn Sơn ra ngoài mua say bèn tìm đọc một lượt điển tịch cất giấu ở đây, tiếng lật sách hòa tiếng vấn đáp ngẫu nhiên của hai thầy trò, lẫn vào tiếng gió thổi qua kẽ lá cây hòe già, đồng thời vẽ lên một dấu chấm tròn yên lặng cho niên kỉ không an phận này.
___
Ngô Nghị gửi bái thϊếp, tầm mùng năm tháng giêng sẽ đến bải phỏng Trương Khởi Nhân, ngày đó liền cùng Lý Cảnh dậy từ rất sớm để ra cửa.
Dù sao cũng là ngày lễ long trọng nhất trong một năm, nó cùng lạnh lẽo ngày đông miễn cưỡng trấn an một năm dãi gió dầm mưa bất an của mọi người, sau mấy ngày khói mù âm u thì rốt cục cũng xuất hiện điểm hồng sáng rõ.
Tân xuân, đầu đường treo đèn kết hoa, khắp nơi một mảnh hỉ khí.
Cổ nhân nếu không có chuyện gì sẽ không tùy tiện ra ngoài đi không mục đích, hiếm có dịp có thể chúc tụng nhau, mọi người sôi nổi vận đồ mới, đi ra khỏi cửa, cùng đồng hương chen vai sát cánh, chia sẻ niềm vui dịp tân niên.
Thỉnh thoảng lại có một khuôn mặt xa lạ đi qua hơi chắp tay nói với bọn họ: "Tân niên đại cát!"
Ngô Nghị cũng chắp tay chúc lại, Lý Cảnh nói thêm một câu "Cung hỉ phát tài".
Hai người tay nắm tay, lẫn trong dòng người sôi nổi vui vẻ, rất nhanh đã đến cửa Trương phủ.
Lúc Ngô Nghị mới tới Trường An có tạm ở lại Trương phủ mấy ngày, vì vậy nô tỳ nô bộc trong nhà đều quen biết y. Tuy bây giờ không phải môn hạ học sinh của Trương Khởi Nhân nhưng y xưa nay khiêm tốn hữu lễ, so với hai công tử bột Ngô Hủ và Từ Tử Văn được người nhà nuông chiều từ bé thì đương nhiên càng được người yêu thích hơn; hạ nhân trông cửa vừa thấy là Ngô Nghị đến liền vội vã cho truyền lời, chỉ chốc lát sau đã dẫn thầy trò hai người vào.
Vừa vào sảnh đường đã thấy Trương Khởi Nhân thong thả đi ra từ sau bức rèm, vẫn cứ khoác một thân áo choàng dày nặng rộng lớn, gánh nặng mà thân thể cao tuổi gầy yếu không chịu nổi tựa như dồn hết vào một cây gậy chống, người nhìn vào đều thay ông cảm thấy mệt.
Một thân trên dưới của ông chỉ còn đôi mắt lạnh lùng là còn giữ được sự tinh tường của tuổi trẻ, một cái liếc mắt cũng đủ để ông nhìn thấy suy nghĩ mà người trẻ tuổi trước mặt cất giấu.
Ngô Nghị vội vàng thỉnh an ông: "Học sinh Ngô Nghị, bái kiến Trương tiến sĩ."
Lý Cảnh cũng học theo mà cong eo: "Cảnh nhi kiến quá Trương tiến sĩ."
Trương Khởi Nhân vội vàng đưa ra một tay đỡ lấy Lý Cảnh: "Tiểu thế tử làm vậy thực sự lão thần không dám, phải là thần hướng ngươi chào mới phải."
Thế nhưng Lý Cảnh lại lắc đầu: "Ngài là lão, Cảnh nhi là ấu, ấu tôn lão, đây là lễ nghi; ngài là tiến sĩ, trong tương lai Cảnh nhi cũng muốn trở thành học sinh y khoa, học sinh vấn an lão sư, đây lại là quy củ. Vì lẽ đó, theo lý thì hẳn phải là Cảnh nhi hành lễ với ngài."
Lời này Lý Cảnh nói đến vô cùng xuất sắc khiến Ngô Nghị âm thầm kinh hãi. Y cũng không biết làm cách nào để dạy đứa nhỏ này về lễ tiết đạo nghĩa, sợ rằng như vậy là trói buộc bản tính thiên chân vô tà của tiểu hài tử, không ngờ mới một chớp mắt mà đứa nhỏ lúc trước chỉ biết ngốc nghếch dập đầu cầu người đã có thể nói ra những lời mạch lạc rõ nghĩa rồi.
Đôi mắt lạnh lùng của Trương Khởi Nhân cũng ngậm ba phần ý cười, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Lý Cảnh, nói: "Ngươi cũng muốn học y?"
"Cảnh nhi hy vọng có thể trở thành y giả như Trương tiến sĩ vậy."
"Ồ?" Trương Khởi Nhân tạm thời không để ý đến chuyện tình của Ngô Nghị, sinh ra hứng thú với Lý Cảnh nhỏ bé, "Vì sao? Ngươi cùng ta chỉ có mấy lần gặp mặt, vì sao muốn lấy ta làm gương?"
Vừa nói vừa dẫn Ngô Nghị cùng Lý Cảnh ngồi xuống, tự có người hầu vô thanh vô tức đưa lên mấy chén trà tốt nhất, tầm mắt tinh nhuệ của Trương Khởi Nhân xuyên qua màn khói mờ, rơi trên ánh mắt sáng ngời của Lý Cảnh.
Trước mặt Lý Cảnh là một chén mứt táo và chè hạnh nhân, ăn được đầy một miệng ngọt: "Y thuật của ngài thiên hạ vô song, đương nhiên là tấm gương của hết thảy y giả, hơn nữa, vào thời điểm ta ở Mi châu đều nghe thấy bách tính tán thưởng ngài bình dị gần gũi, nhưng họ lại không như vậy với những tiến sĩ khác, có thể thấy tiến sĩ y đức hơn người, từ lâu đã thâm nhập nhân tâm. Vì vậy, Cảnh nhi cũng muốn trở nên giống như ngài, hành y cứu đời, là đại phu của thiên hạ."
Trương Khởi Nhân đã quen nghe những lời cung nghênh tâng bốc, nghe được nửa câu đầu cũng chỉ chậm rãi nở nụ cười, mãi đấn tận nửa câu sau của Lý Cảnh mới coi như tiến vào tâm khảm ông.
Ông lăn lộn trong quan trường vài chục năm, cả sự đắc ý khi còn non trẻ hay khí phách cao ngạo hào hiệp đều bị năm tháng mài tròn góc, không thể tiếp tục là sinh đồ hơn người
khi xưa.
Còn dư lại cũng chỉ có một lòng hành y tế thế, sơ tâm lúc mới bắt đầu hành nghề y. Nó được giấu kín bên trong thân xác già nua này, không bị chút gió sương nào ăn mòn cũng không hề bị lợi ích mê hoặc, đến nay vẫn giữ vững lời thề kể từ lúc đặt chân vào thái y thự.
Thế nhân thấy ông phong quang vô hạn, nhưng không thấy ông cơ hồ đã không thể chống đỡ nổi chính mình, càng không thấy được những ước nguyện ban đầu ẩn giấu trong lòng ông.
Mấy câu nói của Lý Cảnh vậy mà lại vô ý mở ra cánh cửa nơi trái tim, trong khoảnh khắc, mấy năm trả giá tâm huyết cùng mọi cảm xúc đều xông lên đầu, thiên ngôn vạn ngữ hòa với tâm cảnh bách chuyển thiên hồi, cuối cùng tạo thành một tiếng thở dài thật sâu.
Ngô Nghị thấy vẻ phức tạp trong mắt ông liền vội vàng chuyển hướng đề tài nhạy cảm này.
"Cảnh nhi trẻ người non dạ, nói năng vô lễ, kính xin tiến sĩ không để trong lòng." Y rốt cục đề cập đến mục đích đến hôm nay, "Kỳ thực học sinh đến lần này cũng là có hai chuyện, hy vọng tiến sĩ có thể chỉ điểm qua."
Trương Khởi Nhân thu lại cảm khái trong ánh mắt, hướng về gương mặt cung kính của Ngô Nghị: "Ngươi nói xem."
Ngô Nghị cân nhắc trong lòng một chút rồi nhắc đến vấn đề của Lý Cảnh trước.
"Học sinh thấy trong đơn thuốc tiến sĩ viết có một phương thuốc tên nguyệt hoa hoàn nhưng lật khắp y kinh cũng không thấy nhắc đến loại thuốc này, vì lẽ đó mới đặc biệt đến đây thỉnh giáo tiến sĩ."
Trương Khởi Nhân khẽ mỉm cười: "Ngươi mặc dù không phải môn hạ của ta nhưng vẫn là sinh đồ Thái Học, chỉ cần gặp mặt ở trường công hay thái y thự cũng đều có thể hỏi, việc gì cần phải đặc biệt tới bái yết."
Nếu như không phải Ngô Nghị đã biết thái tử không thể sống lâu cũng tuyệt đối sẽ không đặt phương thuốc này ở trong lòng, lần này chủ yếu là vì muốn chứng thực ngờ vực.
Vậy nhưng trên mặt vẫn không có chút ý cười hay rung động nào: "Học sinh đã thỉnh giáo Thẩm tiến sĩ, ngay cả Thẩm tiến sĩ cũng không biết về nguyệt hoa hoàn này, điều này cho thấy đây là một phương thuốc quý. Cái gọi là ngàn vàng dễ kiếm thuốc quý khó cầu, đương nhiên không thể thiếu đến nhà bái phỏng, mới có thể xin tiến sĩ chỉ giáo cho."
Trương Khởi Nhân khách sáo vài câu, Ngô Nghị cũng không thực sự là học sinh mới ra đời, cho dù là ở niên đại nào, muốn tham khảo thành quả nghiên cứu của người khác, lời hay ý đẹp đều nên nói hai câu.
"Nguyệt hoa hoàn dưỡng âm bảo phổi, tiêu đờm khỏi ho, là dược tốt trị ho vì âm hư." Trương Khởi Nhân nâng chung trà lên, khoan thai nếm thử, tựa hồ việc Ngô Nghị hỏi là chuyện rất nhỏ, "Cách pha thuốc cụ thể ta sẽ để người lấy giấy bút chép lại sau, ngươi lấy về cũng có thể chậm rãi nghiên cứu."
"Tiến sĩ vui lòng chỉ giáo, học sinh thực sự vô cùng cảm kích."
Nói đến giấy bút, Ngô Nghị liền thuận thế đề cập đến một chuyện khác: "Kỳ thực học sinh đến bái phỏng còn vì một nguyên nhân khác."
Trương Khởi Nhân rời mắt khỏi chung trà, ánh mắt sau màn khói lượn lờ khiến người không thể phỏng đoán: "Nói đi."
"Giấy bút dễ kiếm nhưng thư từ không nhất định có thể đến nơi, mượn chuyện phương thuốc nguyệt hoa hoàn tiến sĩ vừa đề cập mà nói, nếu như trung gian xảy ra sơ suất gì thì cũng không thể truyền tới tay học sinh."
Lời vừa nói ra, Trương Khởi Nhân đã hiểu được mục đích chuyến đi này của Ngô Nghị, ông đặt chén trà trong tay xuống, cất lại ý cười đạm bạc trên mặt, biểu hiện nghiêm túc lên.
"Ngươi muốn nói về thư của Bà Dương Quận vương?"
Ngô Nghị không ngờ ông lại trực tiếp hiểu được ý mình như vậy, trong lúc nhất thời bị sửng sốt, không biết tiếp theo nên nói cái gì.
Vẫn là Lý Cảnh đứng lên, cung cung kính kính thi lễ với Trương Khởi Nhân: "Phụ thân gửi nhiều thư, đều hướng tới quý phủ của Trương tiến sĩ, mà thư của Nghị ca ca Quận vương phủ cũng chưa từng nhận được, vì lẽ đó chúng ta nghi ngờ trong chuyện này có người động tay động chân, ngăn trở Nghị ca ca và Quận vương phủ qua lại. Vì chuyện này có liên quan tới tiến sĩ, vậy nên mới đặc biệt tìm đến cùng thương lượng với ngài."
Làm khó nó tuổi còn nhỏ mà đã có thể đem một lời nói rõ ngọn ngành như vậy, mà cũng vì nhỏ tuổi nên có chuyện nói thẳng, cũng không tạo vẻ đột ngột, bớt cho Ngô Nghị một phần công phu cẩn thận suy nghĩ xem nên làm sao mở miệng.
Ngô Nghị thầm nghĩ đứa nhỏ này thật có tiến bộ, Trương Khởi Nhân đã nhàn nhạt mở miệng.
"Việc này lão phu cũng sớm chú ý tới, trước đây đã từng cho người đi điều tra."