Chờ hai thầy trò Thẩm Hàn Sơn và Ngô Nghị thu được dịch mủ đậu trở về, mặt trời đã nặng nề ngả về tây, bóng đêm hiện lên như đầu bút nhỏ mực, theo thời dan dần lan tỏa.
Ngô Nghị đặt hòm thuốc trên lưng xuống, múc nửa bát nước tinh khiết, bỏ vài nhúm muối hạt, dựa theo kinh nghiệm bản thân mà miễn cưỡng chế được một bát "nước muối sinh lí".
Tiếp theo cẩn thận lấy lọ thuốc kia, đổ nước muối vào, lắc nhẹ pha loãng.
Sau khi hoàn thành xong những bước đơn giản này mới đẩy cửa viện đi tìm Từ Tử văn và Ngô Hủ để làm thí nghiệm trên chó, từ xa nhìn lại cũng thấy hai bên cửa viện đã có chó được tìm tới, không ngờ hai người kia cũng có lúc đáng tin cậy.
Đến gần nhìn, Ngô Nghị cũng bị giật mình.
Không biết Từ Tử Văn và Ngô Hủ tìm đâu ra mười con chó săn lớn uy mãnh, mỗi con đều là lông đen tai dựng thẳng, đuôi lớn, ánh mắt đáng sợ lạnh lùng như băng, sắc bén trong đó khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.
Con chó đầu đàn ngẩng đầu bễ nghễ, con ngươi băng hàn nhìn về phía thân hình thon gầy đơn bạc của Ngô Nghị, ánh mắt lộ rõ vẻ xem thường cùng chán ghét, lưỡi dài hờ hững liếʍ qua răng nanh sắc bén như đao, giống như một chiến sĩ đang chuẩn bị có một hồi ác đấu, vừa tỉ mỉ quan sát địch thủ của chính mình, vừa mài giũa vũ khí bí mật trong miệng.
... Ngô Nghị cũng không hi vọng ở thời đại này tìm ra giống chó chuẩn dùng trong thí nghiệm, nhưng loại chó săn lớn có dã tính này, hiển nhiên không phải chủng loại thích hợp để thực hiện thí nghiệm.
Thẩm Hàn Sơn tựa hồ đã mất hết thảy biểu cảm ở chỗ nương tử nọ, một đường chậm rãi bước theo Ngô Nghị, thấy những con chó săn làm người sợ hãi này cũng không đổi sắc.
Cũng khó trách bọn chó săn này không để y vào trong mắt, bởi đối với những con thú hoang ý chí chiến đấu sục sôi này, y chẳng qua chỉ là một khúc gỗ có hai chân mà thôi, không cần động khẩu.
Từ Tử Văn và Ngô Hủ thấy Ngô Nghị đã tới, ném chìa khóa đến dưới chân y: "Ngô Nghị, bọn ta chuẩn bị xong chó rồi, còn lại là việc của ngươi!"
Nói xong tựa như bôi dầu dưới chân mà chạy trốn, chỉ để lại một Thẩm Hàn Sơn còn đang ngơ ngơ ngác ngác, một Ngô Nghị ngổn ngang trong gió cùng mười con chó dữ miệng rộng mắt lộ hung quang.
"Tiến sĩ..." Ngô Nghị chọc chọc sống lưng Thẩm Hàn Sơn, kéo hắn trở về hiện thực.
Thẩm Hàn Sơn tựa như được kéo ra từ khối băng, đột nhiên lộ ý cười: "Hai hỗn tiểu tử này, trong lúc mấu chốt mà còn muốn tính toán ngươi sao."
Dứt lời liền nhướn mày, đã nghĩ được đối sách: "Ngươi đi tìm Quận vương gia, xin hắn loại rượu mạnh nhất trong phủ đến đây."
___
Rượu mạnh mà Thẩm Hàn Sơn nhắc tới, không phải loại rượu như rượu nếp cổ nhân hay uống, mà là loại rượu so với bồng lai xuân Ngô Nghị từng thử mạnh hơn ba phần, là loại rượu mạnh nhất quận phủ___ pháo đả đầu.
Cái gọi là pháo đả đầu, miệng vừa nhấp đã tựa như đỉnh đầu đốt pháo, làm người ta đầu choáng mắt hoa, không nhận ra đông tây nam bắc; nếu như uống xong một chén, trong đầu nhất định là tung tóe tia lửa, bước không được ba bước đã ngã.
Ngô Nghị nhìn bọn chó trước mắt lắc lư hai, ba bước, đi được đến năm bước thì ngã vật ra, thè lưỡi, nước dãi chảy tùm lum, không khỏi nhớ tới con husky mình nuôi hồi bé kiếp trước, nhìn thì hung tàn nhưng thực ra lại ngố đần...
Vừa định cười đã thấy Thẩm Hàn Sơn bắt đầu động thủ, Ngô Nghị vừa định đưa tay hỗ trợ đã bị hắn quát cho lui về một bên: "Ngươi đi trông bọn chó không cần tiếp xúc với mủ đậu."
Đều đã mơ mơ màng màng cả rồi, trông nom gì nữa. Ngô Nghị vừa hất lưỡi của bọn chó này ra, phòng ngừa bọn nó ngủ say quá, lưỡi mắc vào rồi nghẹt thở, vừa lặng lẽ đánh giá vị thái y tiến sĩ kia.
Thẩm Hàn Sơn dùng một phiến gỗ quét lấy dịch mủ trong lọ dung dịch pha loãng, cẩn thận từng chút đưa tiến vào lỗ mũi chó, tỉ mỉ như đang làm chuyện quan trọng nhất thiên hạ.
Chờ hắn xong việc thì mặt trăng đã lên cao, ánh trăng trong suốt như phủ một lớp sương mù mỏng lên khuôn mặt hai thầy trò.
Ngô Nghị nhờ vào ánh trăng mỏng manh mà đánh giá khuôn mặt lão sư của mình, bình thường hắn đều có bộ dạng lôi thôi lếch thếch bất cần đời, hiện tại lại tạm thời dẫn đầu nhóm thái y ở đây, đương nhiên cũng chỉnh lý một chút.
Giờ nhìn thì thấy Thẩm Hàn Sơn cũng coi như một nam tử tuấn lãng, sống mũi cao ngất hơi khoằm, tựa như mũi đao sắc bén lại vừa giống mỏ ưng, vậy nên lúc nói chuyện, chỉ cần vừa định mở miệng đã như chuẩn bị ném dao ra ngoài.
Có tướng mạo lạnh lùng kiêu ngạo như vậy, bình thường vốn dễ gần không câu nệ tiểu tiết, giờ lại xé bỏ lớp vỏ phóng khoáng bất kham, nhìn qua còn tạo cảm giác lạnh lùng hơn Trương Khởi Nhân ba phần.
Chú ý tới ánh mắt Ngô Nghị, Thẩm Hàn Sơn lảo đảo đi về trước hai bước, lại trở thành lão quỷ rượu không theo quy củ không lớn không nhỏ kia rồi.
"Pháo đả đầu này... lợi hại thật hức," hắn ợ ra hơi rượu, Ngô Nghị cũng cảm thấy bị hun say, "Đi nhanh một chút... Đến phòng nghị sự."
Ngô Nghị dìu lấy cái người chả biết lén lút uống rượu từ lúc nào này, đỡ hắn một đường đến tiền thính.
Dưới ánh đèn trong sảnh, Lý Hoằng còn đang chăm chú đọc sách, mắt rũ xuống, con ngươi lập lòe ánh đuốc.
Vương Sùng Cơ, Trương Văn Quán cùng một vài người cũng không rời mắt khỏi các loại sách nông nghiệp, mà tốp thái y đương nhiên cũng đang giãy dụa trong biển y kinh, ai nấy đều sắc mặt trắng xanh, trong mắt chứa mệt mỏi.
Lý Hoằng khép lại quyển "Tề Dân Yếu Thuật" mới đọc được một nửa, xoa xoa khóe mắt có chút đau nhức, nhìn về phía hai thầy trò Ngô Nghị khẽ mỉm cười: "Xong việc rồi?"
Ngô Nghị thay Thẩm Hàn Sơn đã say khướt trả lời: "Đều làm xong, không tới mấy ngày sẽ xuất hiện chó nổi đậu, đến lúc đó sẽ biết phương pháp này có hiệu quả không."
Lý Hoằng hơi gật đầu, đưa mắt nhìn sang Trương Khởi Nhân: "Trương công đã tìm được phương thuốc chữa khỏi đậu mùa chưa?"
Trương Khởi Nhân chống gậy bước lên, mặt lộ ra vẻ xấu hổ: "Đậu mùa thế tới hung hăng, đốt cành mận gai cùng dùng băng chườm để hạ nhiệt độ còn có thể tìm được một, hai phần sinh cơ, còn nếu muốn tìm cách giải mới, thứ cho lão thần vô năng."
Biểu tình Lý Hoằng ngưng trọng, trấn an nói: "Ta cũng tra qua sách thuốc, đậu mùa tạo những vết lở loét, truyền tới từ người Hồ, vì lẽ đó trong sách cổ cũng có ít ghi chép, muốn trong một đêm tìm ra phương pháp trị liệu, hẳn là cũng quá khó khăn."
Trương Khởi Nhân thở dài: "Người Hồ cường tráng, đốt cành mận gai còn có thể tìm ba phần sống, mà bách tính ta chịu nạn đói ba năm, cơ thể yếu kém, làm sao có thể đánh đồng hai bên với nhau."
Mấy vị thái y đều dồn dập phụ họa, ngoại trừ thở dài cũng thực sự không còn lời nào để nói.
"Vậy cũng chỉ có thể chờ tin tức từ phía Thẩm tiến sĩ." Lý Hoằng phân phó nói, "Vương công, ngươi truyền ra thông cáo, cho từng nhà đốt cành mận gai, dự phòng đậu mùa truyền nhiễm."
Vương công lúc này chính là gọi thái thú Vương Lăng, ông ta vội vã chạy đến, đầu đầy mồ hôi, rơi trên bả vai to béo, người nhìn cũng thấy chán ghét.
Ông ta vội chắp tay, nói: "Thần tuân chỉ."
Lý Hoằng lại hỏi: "Chuyện tình giao cho ngươi, đã xử lý thỏa đáng?"
Vương Lăng trả lời: "Đã đóng cửa thành, cũng đã hạ lệnh kiểm dịch ở trạm kiểm soát, thần cũng sai người cưỡi ngựa báo về Trường An, có lẽ không quá ba ngày sẽ có thư hồi âm."
"Tình hình bệnh dịch ở Mi châu ra sao?"
"Thần đã tra ra
79 gia đình có trẻ con mắc bệnh, còn 16 hộ có hoài nghi, còn phải mời chư vị người tài ở đây phân biệt rõ ràng."
Lý Hoằng lúc này mới khẽ gật đầu: "Vương công làm việc thỏa đáng tháo vát, rất nhiều mưu sĩ dưới trướng ta cũng không bằng ngươi."
Lời này cũng không phải tán thưởng khách sáo, tuy Vương Lăng ăn đến tròn cả bụng nhưng cũng không ngăn cản ông ta làm việc lưu loát, Lý Hoằng cũng là coi trọng ông ta thông minh tháo vát mới nhịn việc ông ta trộm cắp lương thực.
Cả triều trên dưới muốn tìm một người không tham ô, sợ rằng tìm mãi cũng không ra, chỉ cần bỏ ra phần sức xứng đáng với chức vụ mình nắm giữ, y cũng coi như mở một con mắt nhắm một con mắt.
Vương Lăng vội vã dập đầu tạ ân, đầu còn chưa chạm đến sàn đã bị Trương Văn Quán đỡ đứng thẳng dậy.
"Trước đây Vương công nhắc đến việc bách tính bỏ ruộng để tiến hành gìn giữ đất, ta đã cẩn thận suy nghĩ qua."
Y ném "Tề Dân Yếu Thuật" đến dưới chân Vương Lăng: "Liền chiếu theo ý Vương công, treo bố cáo, phàm là từ bỏ một mẫu đất có thể nhận được một thạch lương thực, người canh tác không sở hữu ruộng, mỗi người canh tác trên một mẫu cũng có thể nhận được một thạch lương thực."
Ngày ấy Vương Lăng rời đi vội vã, lúc sự tình xong xuôi mới trở lại, giờ còn tưởng muốn mở kho riêng nhà ông ta, nhất thời sợ đến dại ra, gật không được mà lắc thì lại càng sai.
Lý Hoằng mỉm cười, nhấc kéo đồng nhỏ trên bàn, gạt lấy giọt nến đang chảy, sau đó đưa lại gần ngọn lửa đang cháy.
Ánh lửa nhỏ lại rồi sáng bừng, khiến tâm tình Vương Lăng cũng bập bùng không yên theo, tựa như thứ cái kéo kia gạt đi không phải giọt nết, mà chính kho lúa ông ta tích trữ.
Dùng giọt nến đã chảy đi để đốt lại một lần, đây không phải ám chỉ ông ta trả lại cho dân chúng dầu mỡ ông ta từng cướp đoạt sao?!
Ông ta đang căng thẳng trong lòng, Trương Văn Quán đã không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
"Trương công..." Vương Lăng có chút không hiểu ra sao, chuyện này thì có gì vui mà cười.
"Vương công ngươi cứ yên tâm." Tiêu Đức Chiêu là người hiền lành, cũng không theo chủ tử nhà mình đùa cợt ông ta, "Điện hạ đã sớm dùng bồ câu đưa tin, muốn mở kho lúa Đông cung cứu tế cho Mi châu, tuy rằng không đủ để lấp hết lỗ hổng, nhưng có Đông cung đại biểu, quần thần cũng dẽ tới tấp noi theo."
Ngôn từ mặc dù ôn hòa, nhưng lời này củng ông lại có một nghĩa khác ___ quần thần noi theo, ngươi là thái thú Mi châu, chẳng lẽ không nên là người đầu tiên hưởng ứng hay sao?
Nhìn nụ cười chân thành của thái tử cùng hai vị lão thần, hóa ra đã sớm muốn mượn kho lúa to nhà ông ta rồi!
Nhưng phía trên đã ban lệnh thì ông ta cũng không thể bác bỏ, cả thái tử cũng đã nguyện quyên gia sản, há có thể cho phép một thái thú nhỏ bé như ông ta tư tàng kho lúa?
Thấy ánh mắt sáng quắc của mọi người đều tập trung về phía mình, Vương Lăng cũng chỉ có thể chắp tay, không thể làm gì ngoài "xung phong đi đầu".
"Thần... Tuy thần cũng không giàu có gì, nhưng đúng là còn thừa dư chút lương thực, thần đồng ý noi theo Đông cung, quyên lương tặng dân, lấy bảo vệ dân sinh làm đầu!""