Tin Minh Sùng Nghiễm tử vong tựa như một viên đá rơi xuống vực sâu, làm dấy lên một trận sóng gió rồi nhanh chóng trở lại cục diện nước yên sóng lặng.
Thời gian cứ như vậy yên bình trôi qua gần một năm, cái chết của hắn bị che lấp dưới lớp băng tuyết, mãi cho đến lúc xuân ấm áp làm tuyết tan mới một lần nữa lộ ra manh mối.
Mà chút ít manh mối ấy cũng chỉ là lời bàn ra tán vào trong Đông cung.
Cũng không biết tên nào có gan truyền ra, nói rằng Minh Sùng Nghiễm là bị thái tử Lý Hiền phái người gϊếŧ hại, lời đồn đại vốn theo chân tướng sự việc mà bị đóng băng này lại một lần nữa phá bỏ băng tuyết, truyền đi khắp các phố lớn ngõ nhỏ Đông Đô Lạc Dương.
Có điều, lời đồn chung quy chỉ là lời đồn, coi như có xôn xao thì cũng chỉ là đề tài câu chuyện lúc trà dư tửu hậu, không gây ra sóng gió gì.
Đạo tặc phạm tội một ngày chưa truy bắt được, vụ án này vẫn là án treo ngày đó, tựa như một thanh đao treo trên cao, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống đâm một nhát, khiến chân tướng hòa huyết dịch mà lộ ra.
Trong phủ Anh Vương cũng là những ngày tháng yên bình kéo dài, mặt trời lười biếng trên vòm trời ngày đông, ánh nắng mang theo chút hơi thở của băng tuyết, những ngọn cây mới nhú cũng bị bao trong một tầng sương nhàn nhạt, màu sắc nhạt nhòa đi, dường như là thần xuân vô ý thở ra một hơi vừa lạnh lại vừa thanh đạm.
Vi Hương ngồi sau rèm trúc, trên tay là chỉ thêu năm màu thật dài, ánh nắng phủ lên tuyết xuân tan chiếu lại đây, trước mắt liền biến thành một khoảng mờ mịt chói lóa. Nàng nheo mắt chọn ra từng sợi chỉ thêu màu sắc khác nhau, lại như đang sắp xếp lại những việt vặt vãnh xảy ra trên triều mấy ngày gần đây, cần nhiều thời gian cùng kiên trì mới hiểu rõ được tính chất của từng việc.
Vi Thừa Khánh bẩm tấu lên một phần "Dụ thiện châm" ngôn từ khẩn thiết, không những không khuyên nhủ được thái tử còn dẫn đến thái tử bất mãn với hắn, cũng không biết Triệu Đạo Sinh đến tột cùng có công phu hồ mị như thế nào, càng mê hoặc vị thái tử gia này đến thần hồn điên đảo.
Kỳ thực, nếu nghĩ kỹ lại cùng có thể hiểu được mấu chốt trong đó, chính bởi bên ngoài không một ai dung tha cho hắn nên thái tử trái lại mới đặc biệt bao dung. Thái thử phi dù không có trượng phu ở bên nhưng vẫn là phu nhân từ dòng họ cao quý, có ngàn người đi theo nâng niu xu nịnh; mà Triệu Đạo Sinh nếu như không dựa vào cây đại thụ này, ắt sẽ như hoa rơi theo gió, không có chỗ nương tựa, chỉ có thể chờ đến lúc héo tàn. Đáng thương như vậy, thử hỏi nam nhân nào sẽ không đau lòng đây?
Hắn chỉ cần gợi lên trong lòng thái tử một chút tiếc thương là có thể dần dần cắm sâu rễ vào trong đó, bây giờ muốn kéo thái tử ra, không khác nào khoét xuống một miếng thịt trong lòng, cho dù có nhanh tay hay dùng dao sắc bén thì cũng không thể tránh khỏi một trận đau thấu xương.
Nghe nói hai năm trước thái y thự đã nghiên cứu ra một loại ma túy tán có thể khiến người dù bị cắt thịt róc xương cũng không cảm thấy đau, chỉ tiếc, thuốc này chung quy cũng không thể dùng cho lòng người.
Không, phải nói, may là thứ thuốc này không dùng cho lòng người mới có thể cho nàng cơ hội bắt thóp được Lý Hiền cứng rắn này, dưới lớp vỏ hoàn mĩ là sự mềm yếu dễ uy hϊếp, giúp nàng có thể một kích tất trúng.
Trong lúc nàng đang xuất thần đã có người xốc rèm trúc đi vào, tiếng bước chân loạt xoạt mang theo âm thanh của băng tuyết bị đè ép.
Biết hắn vừa trở về từ xuân hàn, Vi Hương vội vàng thả đồ thêu trong tay, phái hạ nhân bưng lên một bát sữa dê nóng.
"Hôm nay không phải ngày thượng triều, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, phải vội vã triệu điện hạ tới đó?" Vi Hương giúp Lý Triết phủi rơi vài phiến lá liễu rơi trên bả vai, âm thầm đánh giá thần sắc hắn, thấy đôi mày kiếm của hắn nhíu chặt, đuôi lông mày cũng dính ba phần ý lạnh xuân hàn, nghĩ hẳn là không phải chuyện tốt đẹp gì.
Lý Triết cởi ngoại bào ẩm ướt, đổi một lớp áo khoác dày khác, thở dài: "Ngươi còn nhớ vị Vi Thừa Khánh ở bên ngoại ngươi không? Năm ngoái, hắn dâng "Dụ thiện châm" để khuyên nhủ thái tử."
Vi Hương gật đầu, việc này vẫn là do nàng gợi ý: "Có nhớ, chỉ là nghe nói thái tử điện hạ cũng không để việc đó vào trong lòng, có lẽ một phen tâm tư của Vi công thành công cốc rồi."
Lý Triết lại buồn bã nói: "Chính bởi Hiền không để tâm, không sửa chữa ngôn hành của bản thân, cho nên mới chọc giận thiên hậu. Thiên hậu nói hắn bại hoại phong hóa, không có đức hạnh của một thái tử, bây giờ đang muốn tam đường hội thẩm, mệnh Tiết Nguyên Siêu, Bùi Viên, Cao Trí Chu ba người thẩm lý án này."
Vi Hương không khỏi thầm giật mình, Tiết Nguyên Siêu, Bùi Viêm chia nhau làm trung thư môn hạ lưỡng tỉnh thị lang, còn Cao Trí Chu lại là ngự sử đại phu, một đội hình khí thế như vậy, lẽ nào thực sự chỉ để xử một án phong hóa đơn giản?
Mà trong ba người này, Tiết Nguyên Siêu và Bùi Viên đều là tâm phúc đắc lực nhất mấy năm nay của thiên hậu, Cao Trí Chu bản tính lại nghiêm khắc, án này rơi vào trong tay ba người bọn họ, chỉ sợ rằng kết cục cũng không được tốt.
Nhất thời có một suy nghĩ, tựa như một phiến gỗ trôi nổi bập bềnh, chạm đến cửa lòng nàng.
Nếu như chỉ là một án phong hóa đơn giản, nhất định sẽ không bày ra chiến cục lớn đến vậy, án mưu phản của Cao Dương công chúa cùng Kinh Vương Lý Nguyên Cảnh năm xưa cũng chính là bởi công chúa vu cáo Phòng Di Trực đối nàng vô lễ mà bị Trưởng Tôn Vô Kỵ túm lấy khuyết điểm, cuối cùng liên lụy đến toàn bộ triều đình, dẫn đến một bản án kinh thiên.
Mà giờ đây, ý của thiên hậu chính là muốn noi theo đối thủ lớn nhất của mình trước đây, Trưởng Tôn Vô Kỵ, cũng từ việc nhỏ dẫn dắt ra việc lớn hơn?
Suy nghĩ thay đổi thật nhanh, Vi Hương đã mơ hồ có được phán đoán.
Nếu thiên hậu bắt được cơ hội lần này, nhất định sẽ không để nó vuột mất, bà tất nhiên sẽ bài bố chặt chẽ rồi cuối cùng mới để lộ ra nanh vuốt mình ẩn giấu từ lâu.
"Hương nhi." Thanh âm của Lý Triết mang theo hối tiếc nồng đậm, "Ta cũng không ngờ sự tình lại phát triển theo hướng này, nếu ta biết mẫu thân sẽ coi trọng chuyện này như vậy, ta cũng sẽ không để Vi công lên tiếng can ngăn, đều là tại ta hại đến Hiền..."
Vi Hương bỗng nhiên cả kinh, tim dường như lỡ một nhịp, thế nhưng cũng chỉ là thoáng qua, nhanh chóng bình tĩnh lại, dịu dàng nắm chặt tay Lý Triết: "Cho dù Vi công không nói, người trong thiên hạ cũng đều có mắt nhìn, là thái tử điện hạ chính mình không biết tự tôn, sao có thể trách đến Vi công vạch trần hắn đây?"
Lý Triết ngơ ngẩn lắc đầu, vẻ mặt thê lương mà bất lực, tựa như một tiểu thú lạc đường, dường như trước mắt chính là vách núi cheo leo, chỉ đi sai một bước sẽ rơi vào vực sâu không đáy.
Vi Hương lập tức đoán ra còn có ẩn tỉnh: "Liệu... còn có chuyện khác phát sinh không? Tam ty hội thẩm cũng không liên quan đến ngài, nhất định là đã tra xét ra kết quả khác mới có thể triệu ngài qua. Ngài mau nói cho ta biết đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta cũng muốn thay điện hạ đưa ra chút chủ ý."
Lý Triết ngẩng đầu nhìn vợ cả của mình, lại tựa như người trong tuyệt cảnh nhìn dây thừng cứu hộ, trong mắt là sợ hãi vô tận, che giấu một tia hy vọng mỏng manh: "Nam sủng của Hiền, Triệu Đạo Sinh bị thẩm vấn, liền khai ra tất cả mọi chuyện, hắn nói mình bị thái tử xúi giục gϊếŧ người, gϊếŧ Minh Sùng Nghiễm."
"Vậy mà lại là hắn..." Vi Hương kinh ngạc nói, "Vốn tưởng hắn cùng thái tử chỉ là tình đầu ý hợp mà thôi, không ngờ người nọ lại gan to bằng trời, cậy thế gϊếŧ người."
Hóa ra vì sau màn còn có một án tử này, thiên hậu mới quả quyết muốn tra án, e rằng cho dù Vi Thừa Khánh không dâng thư khuyên can, thiên hậu cũng sẽ mượn lực người khác mà lôi kéo ra vụ án qua loa kia.
Mà lần duy nhất nàng ra tay, thế nhưng lại vừa vặn không bàn mà trùng ý với thiên hậu.
Nàng không nhịn được mà âm thầm nổi lên một phần đắc ý___ tư chất của Vi Hương nàng e rằng cũng không kém gì thiên hậu, cả người xuất thân thấp hèn như bà, đường vận mệnh thăng trầm mà cũng có thể bước tới địa vị cao kia, vậy nàng sao lại phải cam tâm làm một vương phi nho nhỏ?
Nàng muốn làm, liền là thái tử phi, làm hoàng hậu, làm người giật dây sau màn, quyết định sự việc, làm một nữ nhân khiến người trong thiên hạ đều phải ngẩng đầu ngước nhìn!
"Hắn vậy mà dám vu tội cho Hiền, uổng công thái tử đối với hắn ái tình thắm thiết, hắn lại dám làm ra chuyện như vậy, còn liên lụy đến trên người thái thử!" Lý Triết cơ hồ hận đến nghiến răng nghiến lợi, "Bây giờ hắn đã khai ra thái tử, thiên hậu hạ lệnh, muốn khám xét toàn Đông cung để tìm ra chứng cứ phạm tội."
Dứt lời, hắn hoảng sợ nắm lấy tay Vi Hương, đầu ngón tay khẽ run: "Ngươi biết bọn họ tìm ra cái gì không? Trong chuồng ngựa Đông cung tìm được mấy trăm bộ áo giáo hoàn thiện! Trên những áo giáp kia đều phủ bụi, nhất định không phải mới bỏ vào ngày một ngày hai."
Ngay cả Vi Hương cũng không khỏi lấy làm kinh hãi: "Áo giáp? Lẽ nào thái tử..."
"Bọn họ nói đây là bằng chứng xác thực cho việc thái tử có mưu đồ mưu phản, nhưng mà Hương nhi à, thái tử sao lại có khả năng sẽ mưu phản đây? Hắn đã là thái tử rồi!"
"Dã tâm người đều sẽ bành trướng, có lẽ hắn không cam tâm phải ngồi quá lâu ở vị trí thái tử..."
"Không, hắn hẳn là bị hãm hại, bị tình nhân của hắn cùng mẫu thân đồng thời hãm hại." Lý Triết lộ ra một nụ cười ảm đạm, ánh mắt so với bất kỳ lúc nào lại càng tỉnh táo hơn, hắn tỉnh táo để nhìn thấy những gì mẫu thân mình đã làm trong quá khứ, lại tỉnh táo để thấy kết cục chờ đợi Lý Hiền trong tương lai, "Mẫu thân làm nhiều điều như vậy, chính là muốn biến hắn thành phản thần bất nhân bất nghĩa, nhi tử lòng muông dạ thú, chính là vì muốn hắn rời khỏi bảo tọa thái tử, biến thành một phạm nhân đáng thương hại!"
"Nhưng nếu ngài hiểu lầm thiên hậu thì sao?" Vi Hương thấp giọng nói, "Ngài ngẫm lại xem, tất cả những thứ này đều có đầy đủ nhân chứng vật chứng, cho dù bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy đây là dã tâm cùng âm mưu của thái tử, không có bất kỳ bằng chứng nào chỉ ra việc này là do thiên hậu gây nên."
Vừa nghe lời ấy, Lý Triết lại như bị lửa đốt đến lòng bàn chân, bỗng nhiên đứng bật dậy, nắm vai Vi Hương, như lo nàng không tin mà siết chặt bờ vai gầy gò của nàng.
"Chứng cứ chính là cái chết của An Định công chúa, là cái chết của Hiếu Kính Hoàng Đế. Ngươi vẫn không nhìn ra được sao? Mẫu thân bà đã phát điên vì quyền lực rồi, bà sẽ chém bỏ hết thảy những ai dám cản đường, trước đây là Hoằng ca ca, bây giờ là Hiền, sau nữa sẽ đến chính ta!"
"Sẽ không, ngài chẳng hề làm gì, ngài sẽ không sao." Vi Hương dùng những ngón tay mảnh khảnh của mình mà gỡ tay Lý Triết, nhỏ giọng trấn an, "Thái tử bị như vậy, cho dù là do chính hắn gây nên hay bị người hãm hại, hết thảy đều bởi vì hắn quá ương ngạnh nên mới trở thành bia ngắm."
"Nhưng bia ngắm hiện giờ chẳng mấy chốc sẽ đổi thành ta, ta, ta nên làm gì mới tốt đây..."
Vi Hương chậm rãi ôm lấy thân thể đang run rẩy của hắn, như một con thú mẹ bảo vệ con non, dùng cơ thể mềm yếu của mình mà chống đỡ cho nam nhân đã gần như tan vỡ trước mắt.
"Điện hạ, ngài ngẫm lại xem, điều này chưa chắc đã không phải chuyện tốt, ngài lập tức có thể trở thành thái tử, sắp trở thành người nắm giữ quyền lực___ muốn đối kháng cùng quyền lực, biện pháp duy nhất chỉ có thu được quyền lực càng cao hơn."
"Thu được quyền lực càng cao hơn..." Lý Triết lẩm bẩm nói.
"Phải, không sai, chỉ có như vậy chúng ta mới có cơ hội đánh bại thiên hậu." Vi Hương mở bàn tay, trên mặt mang theo ý cười nhìn Lý Triết, tựa như mẫu thân đang cổ vũ hài tử của mình bước đi bước đầu tiên, hướng hắn hơi vẫy tay, "Tương lai Lý Đường, đều nằm trong tay ngài rồi."
Lý Triết giống như bừng tỉnh, vẻ xót xa trong ánh mắt dần lắng đọng xuống, kết thành một tầng băng sương lạnh lùng: "Ngươi nói không sai, ta tuyệt không thể chắp tay dâng giang sơn Đại Đường cho người khác, nếu như mẫu thân nhất định muốn dùng quyền lực để đâm thủng tình thân giữa chúng ta, ta cũng có thể dùng quyền lực để sửa lại sai lầm của bà."
"Ngài nghĩ như vậy là được rồi." Vi Hương lúc này mới nhoẻn miệng cười, ánh mắt lướt qua đôi con ngươi còn tràn đầy lãnh ý của Lý Triết mà nhìn về phía tuyết tan ngoài cửa sổ.
Nàng dường như cảm thấy mùa xuân đang phá tan băng tuyết, chậm rãi len lỏi vào cuộc sống cô quạnh đã lâu của nàng.