Một lúc sau Ôn Trì Chi đi rồi quay trở lại.
Anh mở cửa xe nhìn thấy Chung Dạng đang ôm chân ngồi gọn trên ghế, khuôn mặt yêu kiều nhìn chằm chằm vào mình, Ôn Trì Chi nhướng mày, hỏi: "Em nhìn gì vậy?"
Đuôi mắt Chung Dạng cong cong: "Ngắm trai đẹp!"
Ôn Trì Chi cười khẽ, đóng cửa xe lại rồi nhìn cô hất hất cằm: "Em đưa tay qua đây."
Trong xe chỉ có một ngọn đèn, ánh sáng lờ mờ.
Ôn Trì Chi vặn nắp lọ rồi lấy ra một ít thuốc bôi lên trên mu bàn tay cô. Nét mặt anh nghiêm túc, ngón tay chạm vào da thịt khiến cô cảm thấy ngứa ngáy. Chung Dạng không hiểu sao lại thấy ngại ngại, thế là cô mím môi nói: "Để em tự làm cho."
Ôn Trì Chi nhìn ra được sự ngượng ngùng của cô. Khóe môi anh kéo cao hết cỡ, chuyện thân mật nhất hai người đều đã làm cùng nhau, vậy mà mỗi lần có những tiếp xúc gần như này cô đều sẽ mắc cỡ, anh cười cô: "Da mặt em mỏng quá đấy!"
Ôn Trì Chi không hề buông tay mà ngược lại kéo cô sát tới trước ngực mình, Chung Dạng chưa kịp phản ứng thì môi của Ôn Trì Chi đã đặt xuống dưới môi cô.
Chung Dạng hơi ngước đầu lên, nụ hôn này cũng không kéo dài quá lâu, trước lúc kết thúc Ôn Trì Chi còn cắn môi cô một cái, giống như chút giận, Chung Dạng khẽ kêu một tiếng, mặt mày cau lại, bấy giờ Ôn Trì Chi mới ngồi lại vào ghế của mình.
Chung Dạng giơ tay xoa môi dưới, cô nghe thấy Ôn Trì Chi nói: "Tối nay tới chỗ anh!"
Chung Dạng cố ý: "Đưa em về ký túc đi."
Ôn Trì Chi khẽ cười, một tay cầm vô lăng, không nhanh không chậm đáp: "Đã lên trên xe rồi sẽ không có chuyện nghe theo lời em đâu."
Chung Dạng hừ một tiếng: "Anh là thổ phỉ đấy hả?"
Ôn Trì Chi như cười như không, nhìn cô một cái: "Giờ em mới biết à?"
Chung Dạng nguýt anh rồi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hai người quay về chỗ ở, Chung Dạng đi vào nhà vệ sinh tắm rửa. Cô tắm xong đi ra ngoài lại không nhìn thấy lọ lotion của mình đặt ở trên bàn trang điểm đâu, cô gọi Ôn Trì Chi.
Ôn Trì Chi nhàn nhã đi vào trong: "Sao vậy?"
Chung Dạng: "Lọ lotion của em đâu?"
Ôn Trì Chi nheo mắt như đang suy nghĩ: "À, anh không cẩn thận làm vỡ rồi."
Chung Dạng kêu lên, cô ngây người ra mấy giây rồi đành dùng toner xoa xoa lên trên mặt: "Không lẽ vì cả tuần nay em không quan tâm đến anh nên anh đập đồ của để xả giận đấy hả?"
Ôn Trì Chi đã đứng ở phía sau lưng cô, anh ép người cô lên trên bàn trang điểm, miệng ngậm lấy vành tai, giọng nói trầm thấp mang chút đe dọa: "Phải, lần tới nếu em còn không chịu nghe điện thoại thì mỗi thứ đồ của em ở đây anh đều sẽ đập hết!"
Những lời này vậy mà lại khiến Chung Dạng cảm thấy rất hưởng thụ, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, yên lặng mấy giây rồi nói đùa: "Nếu em còn chọc tức anh thêm mấy lần nữa có phải là anh sẽ không cần em nữa không?"
Ánh mắt hai người chạm nhau, Ôn Trì Chi nhìn chằm chằm vào mặt cô, ngón tay vân vê làn da bên dưới cằm: "Em nói xem?"
Rõ ràng Ôn Trì Chi là người không hề thích dỗ dành người khác, bao nhiêu năm nay qua lại với đủ các thể loại phụ nữ chẳng qua chỉ là để tiêu phí thời gian. Nếu trước đây gặp phải người con gái nào cứ động chút lại tỏ thái độ với anh thì anh đã sớm đá đi xa rồi. Một người đàn ông hơn 30 tuổi quả thật không thích như thế này, vậy mà không hiểu sao bây giờ gặp phải cô thì cô lại trở thành ngoại lệ.
Chung Dạng ở trong lòng anh xoay người, hai tay cô ôm lấy cổ anh, khóe môi cong cong, giọng nói dịu dàng: "Vậy sau này em sẽ ngoan một chút."
Ôn Trì Chi nhướng mày, như không hề tin lời cô nói, anh bật cười: "Chỉ cần bỏ cái tật không nghe điện thoại là được."
Lời vừa dứt anh liền cắи ʍút̼ đôi môi của cô.
Trên người Chung Dạng mặc áo tắm, bên trong hoàn toàn không mặc gì cả, hai người dây dưa một hồi tay của Ôn Trì Chi đã ở ngay giữa eo cô, chốc lát đã kéo phăng chiếc áo tắm xuống. Nhìn cơ thể mình ở trong gương khiến Chung Dạng hốt hoảng, cô vươn tay kéo áo tắm lên che lại.
Ôn Trì Chi cười khẽ, mơn trớn bên tai cô: "Xấu hổ à?"
Chung Dạng: "Đi lên giường..."
Ôn Trì Chi không động đậy, anh lại kéo áo choàng tắm trên người cô xuống, sau đó tiến vào từ đằng sau. Chung Dạng hít một hơi thật sâu, hai tay bấu chặt vào bàn trang điểm, tưởng chừng như sắp không đứng vững nổi nữa.
Một tay Ôn Trì Chi đỡ eo cô, giọng khàn đặc: "Sao em lại mềm yếu thế này? Hmm?"
Ôn Trì Chi trước tới nay đều rất chú trọng đến cảm xúc của cô mỗi khi làm chuyện chăn gối, nhưng lần này lại ngược lại hoàn toàn, đến cuối cùng khiến Chung Dạng thở dốc nằm bẹp trên giường, cô giơ chân lên đá anh một cái.
Ôn Trì Chi dựa người lên đầu giường, trên người không mặc gì, phần bụng dưới được che chắn bởi một tấm chăn mỏng. Anh không hề tức giận giữ chặt lấy chân cô, ngón tay vân vê xoa bóp. Ngón chân cô rất đẹp, luôn luôn được cắt tỉa gọn gàng, bấy giờ trên móng chân được sơn một lớp sơn màu vàng nhạt, khiến cho làn da trắng mịn của cô càng được tôn lên rõ ràng. Ôn Trì Chi nói: "Em sơn móng chân khi nào vậy?"
Chung Dạng quay đầu nhìn, ngực anh để trần, chân của mình bị anh nắm trong tay, cảnh tượng này nhìn thế nào cũng cảm thấy rạo rực, Chung Dạng đỏ mặt: "Bạn cùng phòng của em sơn cho em."
Ôn Trì Chi cười khẽ, tay kẹp điếu thuốc, đột nhiên anh lại rướn người lên trước nên Chung Dạng tưởng anh vẫn còn muốn nữa thế là cô vội vội vàng vàng kéo chăn che kín người, không cẩn thận lại đυ.ng phải đầu thuốc trong tay anh, Chung Dạng đau đến mức nhăn nhó mặt mày.
Thấy vậy Ôn Trì Chi nhanh chóng kéo tay cô qua, cau mày: "Sao em lại tránh hả?"
Chung Dạng cắn môi: "Em tưởng anh lại dở trò lưu manh!"
Ôn Trì Chi phì cười, ngón tay chạm nhẹ vào vết bỏng trên tay cô, anh nói: "Để anh bôi thuốc cho em!"
Chung Dạng lắc đầu: "Không cần đâu."
Yên lặng giây lát cô lại tự nói một mình: "Chắc có lẽ em phải đi xem tử vi thôi, hôm nay em bị bỏng hai lần rồi đấy."
Ôn Trì Chi rít hơi thuốc rồi giơ tay vuốt mái tóc cô.
Chung Dạng ngẩng đầu nói: "Cho em hút một hơi!"
Ôn Trì Chi cầm điếu thuốc đưa đến miệng cô, Chung Dạng nằm nghiêng trên đầu gối anh, hút mấy hơi rồi từ từ nhả ra hớp khói.
Dáng điệu nhả khói của cô cực kỳ thuần thục, Ôn Trì Chi hỏi: "Em từng hút thuốc sao?"
Chung Dạng "ừm" một tiếng: "Thỉnh thoảng buồn bực sẽ hút một điếu."
Ôn Trì Chi cười: "Vẫn nên hút ít thuốc thôi."
Chung Dạng bĩu môi: "Vậy sao anh vẫn còn hút hả?"
Ôn Trì Chi không trả lời, di động đặt trên tủ rung lên, Chung Dạng tưởng là di động của mình nên cầm lên nhìn, nhưng hóa ra lại là của Ôn Trì Chi.
Di động của Ôn Trì Chi không cài mật khẩu nên Chung Dạng tự khắc nhìn rõ được tin nhắn wechat vừa mới hiển thị, nét mặt cô bình tĩnh, đưa di động tới trước mặt anh: "Là tin nhắn của Tô Uẩn."
Ôn Trì Chi thản nhiên nhận lấy di động, nhìn qua rồi lại bỏ xuống bên cạnh, giống như đó chỉ là một tin nhắn rác không cần bận tâm đến.
Chung Dạng nói: "Anh với chị ta vẫn còn liên lạc sao?"
Ôn Trì Chi không có thói quen xóa bạn bè, từ sau khi chia tay với Tô Uẩn hai người đều không có bất cứ qua lại nào nữa. Lúc này Tô Uẩn đột nhiên gửi tin nhắn đến nên Ôn Trì Chi lười chẳng muốn để ý. Đối với anh nếu đã chia tay là dứt hẳn. Có một số người mặc dù chia tay rồi những chẳng may gặp lại vẫn có thể cùng nhau uống ly rượu sau đó one night stand, nhưng riêng Ôn Trì Chi anh không bao giờ có chuyện đó. Một là sợ phiền phức, hai là vì không có ai xứng đáng để anh phải quay đầu lại.
Ôn Trì Chi nhìn cô: "Ghen à?"
Chung Dạng "ừm" một tiếng, giọng điệu có hơi khıêυ khí©h: "Em có thể giúp anh xóa chị ta không?"
Ôn Trì Chi đưa di động cho cô, Chung Dạng truy hỏi: "Không suy nghĩ thêm sao?"
Ôn Trì Chi cười, nửa thật nửa giả nói: "Suy nghĩ? Suy nghĩ gì? Bây giờ anh đã bị em mê hoặc đến mức không có lối thoát, làm gì có chuyện để ý tới ai khác nữa!"
Chung Dạng không nhận lấy di động của anh, cô cười nói: "Em nói đùa thôi."
~Hết chương 41~