Những giọt mưa từ trên cao rơi xuống, nặng trịch như một hòn đá. Sương mù không biết từ đâu kéo đến bao phủ khắp hòn đảo, thỉnh thoảng hiện lên những tia sét lờ nhờ. Những cơn sóng đen vỗ ào ạt vào đất liền khiến cây cối đổ sụp. Một số con vật khổng lồ nằm vật vã giữa đống hoang tàn, chúng kêu í ới để mong ai đó tới cứu.
Người chủ của bọn chúng là Nhị Linh Quỷ đang đứng rệu rã trên một thân cây, khắp cơ thể chi chít những vết thương, những giọt máu màu xanh lá cứ chảy ra không ngừng.
Đối diện hắn là Phản Kích Đại Thần, vẻ mặt rạng rỡ, thân thể oai phong với áo choàng màu đen phơi phới trước gió. Ông nhìn chằm chằm vào Nhị Linh Quỷ:
- Ngươi có biết tại sao ngươi thua không?
Nhị Linh Quỷ thở thoi thóp, dường như hắn muốn nói gì đó nhưng không thể thốt ra thành lời.
Phản Kích Đại Thần nói tiếp:
- Bởi vì ta quá mạnh.
Nhị Linh Quỷ nhếch mép, khinh bỉ sự tự phụ của ông ta. Mặc dù hắn hầu như không còn sức chiến đấu nữa nhưng tinh thần vẫn chưa khuất phục.
Sau một hồi im lặng, hắn nở ra một nụ cười gượng:
- Ngươi chỉ có như vậy thôi sao. Từ Văn Lang?
Phản Kích Đại Thần búng ngón tay. Toàn bộ khu rừng xung quanh bị xé nát thành từng mảnh vụn, làn sương mù bị thổi tung ra tứ phía và những con sóng đen ngoài biển bị đánh ngược trở lại. Tuy nhiên, Nhị Linh Quỷ vẫn đứng yên tại chỗ và run bần bật, dường như hắn rất đau đớn.
Không chịu nổi nữa, hắn khóc nức nở, đưa cánh tay trái đã dập nát lên và vái lạy:
- Ngươi hãy gϊếŧ ta đi, đừng hành hạ ta nữa.
Phản Kích Đại Thần mủm mỉm cười:
- Hành hạ người khác là sở trường của ta đấy.
Nhị Linh Quỷ lắc đầu quầy quậy, khuôn mặt méo mó lộ rõ nỗi sợ hãi. Để bản thân không nhận thêm cơn đau nào nữa, hắn đành cho cơ thể nổ tung để tự sát.
Bỗng một lớp nhầy nhụa bắn ra tứ phía từ cơ thể hắn khiến mảnh đất xung quanh bị bào mòn. Những con vật mà hắn triệu hồi đều nổ tung, mảnh vụn cơ thể bọn chúng hòa cùng với cơ mưa tạo ra một dòng chảy axit, càn quét mọi thứ mà nó đi qua.
Phản Kích Đại Thần nhảy lên cao, lúng liếng nhìn xung quanh. Toàn bộ hòn đảo đã trở thành một đống hoang tàn, mùi hôi thối nồng nặc lảng vảng khắp các ngõ ngách. Ông đưa mắt nhìn ra xa và phát hiện đây là hòn đảo trung tâm của Tam Giác Quỷ, nằm ở hướng tây của phía Bắc Đại Tây Dương. Ngũ Quỷ truyền thuyết lợi dụng địa điểm này làm nơi dịch chuyển không gian, hội tụ nguồn pháp lực khổng lồ.
Nói về dịch chuyển và triệu hồi, ông có thể sử dụng một cách thành thạo. Nhưng với kết giới của Tam Giác Quỷ, e rằng ông khó thi triển pháp lực để thoát khỏi nơi này.
Sau một hồi suy nghĩ, ông quyết định khai thông "Thiên Nhãn". Con ngươi của ông bắt đầu hình thành những họa tiết. Ngoài cùng là một vòng tròn những con chim lạc nối đuôi nhau, tiếp theo là những con người đang múa, đánh trống, cuối cùng là một ngôi sao mười hai cánh, mỗi họa tiết đều được ngăn cách bằng một vòng tròn có hình thù như da rắn. Đôi mắt này của ông cũng được tôi luyện hơn một trăm năm như Huyết Nhãn. Tuy nhiên, điểm khác biệt của nó là hội tụ tinh khí của đất trời, vũ trụ giúp người sở hữu tăng thêm pháp lực. Chiêu thức khởi đầu của Thiên Nhãn là tạo ra một lãnh địa màu đen, bất kỳ một ai khi rơi vào đó đều bị nghiền nát hoặc bị trục xuất linh hồn.
Dịch chuyển ra khỏi hòn đảo, ông chắp tay lại, đồng thời thi triển "Thiên Pháp: Khai". Một làn sóng âm lăn tăn lan rộng ra khắp không gian. Kết giới xung quanh vùng Tam Giác Quỷ bị giãn nở rồi tan biến.
Không chần chừ, ông lập tức dịch chuyển tới một địa điểm khác ở Bắc Bán Cầu để cứu những hậu bối của mình.
Bấy giờ, bầu trời trong xanh và không một chút gợn mây. Một ngôi làng hiện ra giữa những ngọn đồi, thấp thoáng những sắc hồng rực rỡ của hoa anh đào. Nơi đây trông như một bức tranh tĩnh lặng, màu hồng của hoa anh đào kết hợp với màu xanh của núi, tạo nên một cảnh quan hữu tình và thơ mộng.
Những ngôi nhà sàn truyền thống nằm rải rác. Chúng được xây dựng từ gỗ, có mái rơm đan xen, tạo nên một vẻ đẹp cổ kính, độc đáo. Mỗi ngôi nhà đều có sân vườn nhỏ, trồng đầy hoa anh đào và cây cỏ xanh mướt. Phản Kích Đại Thần vô cùng kinh ngạc khi ở đây đang là mùa xuân, hoa anh đào nở rộ, cây cỏ tươi tắn như mới được tắm.
Ông đáp xuống mặt đất, nhìn ngó xung quanh, mọi thứ giống như được phục hồi sau một thảm họa thiên nhiên. Có lẽ đã có một vị tu tiên nào đó đã sử dụng "Tiên Pháp: Đảo Ngược". Người sử dụng loại tiên Pháp này sẽ dần bị cạn kiệt pháp lực và không thể sống quá một ngày.
Đi được một đoạn, ông thấy một người phụ nữ đang quỳ dưới tán cây hoa anh đào, khuôn mặt hốc hác, cơ thể mềm oặt và loang lổ những vết máu. Bên cạnh là tấm bia mộ đang bốc cháy, trên đó có khắc dòng chữ đen đặc
"Cửu Ấn Phục Ma".
Khi tới gần, ông hốt hoảng khi phát hiện người phụ nữ chính là Lý Kim Mai, chị của một tên nhóc con đã khơi dậy tinh thần chiến đấu của ông.
Để cứu bà ấy, ông phải sử dụng "Thiên Nhãn" một lần nữa để đảo ngược thời gian mà không dính vào cổng tử thần. Loại tiên pháp này được sử dụng bằng ba loại ấn thuật "Thập Tự Ấn, Thiên Thủ Ấn, Đại Chú Tự Ấn". Ông không những muốn cứu Lý Kim Mai mà còn muốn phá giải kết ấn trên tấm bia mộ.
Thoáng chốc, Lý Kim Mai đã tỉnh dậy, các vết thương trên cơ thể đều lành lặn. Bà nhìn thấy Phản Kích Đại Thần thì không khỏi xúc động:
- Ngài đã đến rồi sao? Tôi vẫn còn sống ư?
Phản Kích Đại Thần gật đầu:
- Ngươi đã cứu ngôi làng này rồi.
Nhắc tới ngôi làng, Lý Kim Mai run lẩy bẩy:
- Nhưng Tứ Linh Quỷ, hắn quá mạnh. Tôi không thể cứu được mọi người.
Phản Kích Đại Thần chỉ tay về phía trước:
- Thì ra hắn là Tứ Linh Quỷ. Cấp bậc của hắn là Trung Thần, ngươi chỉ mới cấp Hạ Thần nhưng có thể phong ấn hắn như vậy là quá giỏi rồi.
Ở phía trước, Tứ Linh Quỷ ngúc ngắc cái đầu và nói:
- Thật là.. Ta có hơi chủ quan khi để ngươi nhốt ta trong cái nơi chật hẹp không chút dễ chịu đó. Bây giờ ta đã được tự do rồi, lần này ta sẽ gϊếŧ luôn cả hai ngươi.
Phản Kích Đại Thần nghiêm sắc mặt:
- Lũ quỷ các ngươi cứ thích gϊếŧ người dân vô tội nhỉ.
Tứ Linh Quỷ nhoẻn miệng cười:
- Ăn thịt lũ con người sẽ giúp ta gia tăng pháp lực. Từ Văn Lang, ngươi không phải là đối thủ của ta.
Phản Kích Đại Thần bật cười:
- Dựa vào ngươi ư? Ngươi có biết thế nào là người mạnh nhất không?
Tứ Linh Quỷ khụt khịt mũi:
- Ta cóc cần biết. Ngươi là kẻ vô con đường tu tiên sau Lê Thiên Đạo, làm sao mà ngươi mạnh hơn ta được chứ?
Thở ra một hơi dài, Phản Kích Đại Thần bần thần:
- Ngươi nhắc ta mới nhớ. Khi xưa, ta rất lười cứu chúng sinh. Ngày này qua tháng nọ, ta đều thúc ép bản thân, nhốt mình trong núi để tu luyện. Chính vì vậy, khi đạt đến cấp bậc Siêu Thần như hiện tại, ta đã biết giá trị của mình ở chỗ nào. Chắc là ta quá mạnh nên ngươi không cảm nhận được pháp lực khổng lồ đang chảy trong cơ thể ta.
Tứ Linh Quỷ nhổ một bãi nước bọt:
- Đừng có nói dối ta.
Phản Kích Đại Thần vuốt mái tóc của mình lên để lộ vầng trán cao, ở giữa trán là một con mắt đang phát sáng.
Sau một hồi im lặng, ông nói với giọng ồ ồ:
- Ta có tận ba con mắt. Con mắt ở giữa trán này tạo một lớp vỏ cách biệt pháp lực của ta với thế giới bên ngoài, vì thế mà ngươi không thể cảm nhận được. Để ta cho ngươi biết, người mạnh nhất là như thế nào.
Dứt câu, ông mở to đôi mắt. Một không gian tối tăm cuốn lấy Tứ Linh Quỷ, hắn ra sức dùng "Ma Pháp: Dịch Chuyển Không Gian" nhưng hoàn toàn vô dụng.
Bỗng đôi tay của Tứ Linh Quỷ nổ tung rồi đến đôi chân. Khuôn mặt hắn dần méo mó, giọng nói trở nên ứ nghẹn:
- Đau quá..
Phản Kích Đại Thần bước lại gần, vẻ mặt lạnh lùng, đôi bàn tay siết chặt thành nắm đấm như thể muốn ăn tươi nuốt sống Tứ Linh Quỷ:
- Ngươi đừng quá ngạo mạn, biết trên dưới giùm ta. Thật sự mà nói ngươi quá yếu.
Tứ Linh Quỷ sửng sốt vì ông ta nhận định hắn quá yếu. Khi xưa, truyền thuyết tung hô hắn là kẻ cực kì nguy hiểm, sau khi được triệu hồi trở lại, dường như pháp lực của hắn còn mạnh và dồi dào hơn trước kia. Nhưng kẻ đang đứng trước mặt hắn đang ở một đẳng cấp hoàn toàn khác. Ngoài Thiên Ma Công ra, Tứ Linh Quỷ chưa bao giờ gặp một đối thủ mạnh đến như vậy.
Phản Kích Đại Thần đột nhiên bật cười ha hả:
- Xin lỗi ngươi! Ta không biết tại sao ngươi lại ra nông nỗi như này, chắc tại vì ta quá mạnh.
Tứ Linh Quỷ dần tan biến. Hắn không biết kẻ trước mặt mình có đang nghiêm túc hay chỉ đang đùa giỡn, nhưng có lẽ bây giờ sẽ không còn cơ hội nào để tái sinh và không còn cơ hội nào để xám hối. Trong quá khứ lẫn hiện tại, hắn đã gieo rắc bao nhiêu nỗi đau cho con người, cũng chỉ vì thứ vàng bạc của người phàm mà hắn đã đánh mất bản thân mình, để từ một thiên thần hóa ác quỷ.
Không gian màu đen biến mất, Phản Kích Đại Thần ngước nhìn cái đầu của Tứ Linh Quỷ. Ông đã thấy những giọt nước mắt cuối cùng của hắn. Giọt nước mắt của sự hối hận và tìm lại chính mình.
Sực nhớ ra chuyện quan trọng, Lý Kim Mai đứng dậy và nói:
- Em tôi thưa ngài! Hãy cứu em tôi.
Phản Kích Đại Thần gãi đầu:
- À, cái tên nhóc Lý Nhân Sư đó ư? Ta tin nó sẽ chiến thắng. Ta còn một người phải cứu. Ngươi đi với ta chứ?
Hiện tại, Lý Kim Mai đã cạn pháp lực. Bà không thể thi triển "Tiên Pháp" để cứu đứa em trai của mình và người có thể làm được điều đó chỉ có Phản Kích Đại Thần. Vì vậy, bà chỉ còn cách là đi theo ông ấy.
Địa điểm tiếp theo mà hai người tới là một đấu trường rộng lớn. Nó có hình elip, và có thể chứa tới 8 vạn người. Khán đài được xây dựng bằng đá và gỗ, và có mái che để bảo vệ người xem khỏi thời tiết. Tương truyền, các trận đấu ở đây là một phần quan trọng trong văn hóa của họ. Đó là một dịp để người dân nơi đây giải trí và quên đi những khó khăn, muộn phiền trong cuộc sống. Các trận đấu thường rất bạo lực, và có thể dẫn đến cái chết của các đấu sĩ hoặc động vật. Tuy nhiên, người dân lại rất thích thú với những trận đấu này. Họ coi đó là một cách để thể hiện sức mạnh và sự hùng mạnh của một Đế chế.
Phản Kích Đại Thần và Lý Kim Mai đáp xuống khán đài không một bóng người. Sàn đấu bị nứt mẻ trầm trọng cho thấy đã có một cuộc chiến dữ dội vừa xảy ra. Ở rìa sàn đấu, một chàng trai trẻ có làn da trắng tinh đã nhuốm màu máu. Ở dưới nước, một con quỷ đầu hổ đang rã ra thành từng mảnh nhỏ.
Có lẽ, Phản Kích Đại Thần đã nhận ra Tiểu Tiên, người học trò của ông đã hy sinh trong trận triến với Ngũ Linh Quỷ. Ông bước loạng choạng đến bên cạnh xác Tiểu Tiên, khắp cơ thể run bần bật vì không thể tin vào sự thật. Linh hồn của cậu ấy đã rời đất xa trời, ông không thể sử dụng "Tiên Pháp: Đảo Ngược" được nữa.
Nỗi tuyệt vọng đã hằn sâu trong đôi mắt ông. Vòng tay ôm trầm lấy Tiểu Tiên mà lòng ông lại đau như đứt từng đoạn ruột. Ông bật khóc và nói với Lý Kim Mai:
- Ta muốn ở đây một chút. Ngươi hãy tới chỗ của Thiên Ma Công đi, tất cả đã được ta triệu tập về đó. - Giọng của ông đột nhiên vỡ òa - Ta thật sự.. thật sự rất đau.
Lý Kim Mai cúi gằm mặt, xót xa cho nỗi mất mát ấy. Bà không thể làm được gì để vơi đi nỗi đau đớn của Phản Kích Đại Thần mà chỉ có thể lặng lẽ rời đi với sự tiếc nuối, buồn bã.