Xe một đường lái tới Tây Sơn, tại một phòng trà yên tĩnh đâu đó trong rừng, không người quấy rầy, ngồi ngắm cảnh núi non xanh um tươi tốt.
Sở Tuần gặp mặt vài vị lão thủ trưởng, bố trí kế hoạch công tác tiếp theo. Một năm nay nghe lén Thang thị Thịnh Cơ lấy được tiến triển, tập đoàn tài chính này không chỉ cùng quân đội phía bên kia tồn tại hợp tác nghiệp vụ, mà còn bất ngờ phát hiện Thịnh Cơ cùng một số chính phủ cấp cao phía Đại lục có thể có liên quan đến buôn lậu cùng giao dịch thông tin. Điệp viên hai bên Đài Loan Trung Quốc đọ sức mấy năm nay, đả kích ngấm ngầm hay công khai, áp dụng các loại thủ đoạn thâm nhập vào nhau, hoặc bỏ một số tiền lớn thu mua, hoặc trù tính mưu hại, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Thịnh Cơ nếu thực cùng cao tầng lui tới, rất có thể liên quan đến hành vi rò rỉ bí mật nội bộ, để lộ tình báo.
Sở Tuần nhấc quai chiếc ấm tử sa (1) nhỏ, thong dong châm nước, tráng tách, rửa trà, ngâm trà, châm nước trà màu lục nhạt thơm ngát vào bốn tách trà, cử chỉ trải qua thiên chuy bách luyện (2), một giọt cũng không bị rơi ra ngoài.
(1) Tử sa: Một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. (2) Thiên chuy bách luyện: Trải qua nhiều lần gọt giũa, luyện tập.Trước mặt phẩm trà chính là chú Hạ Thành của cậu, Phó tổng trưởng Tổng tham, cùng với Tổng trưởng Tổng tham cũng chính là cha cậu.
Sở Tuần nhận nhiệm vụ, đi đến vùng biên cảnh Myanmar ngầm tra tuyến đường buôn lậu. Cậu lấy danh nghĩa công ty mậu dịch hợp tác với trùm tài phiệt ở Mogaung khai thác quặng, mức giao dịch rất lớn, thu lợi nhiều, song phương thường xuyên lui tới, chiêu số rất quen thuộc, thân phận bí mật.
Hạ Thành dặn dò nói: “Tiểu Tuần, con lần này gặp Kim Bách Thắng, có thể từ hắn giới thiệu, gặp một số người dân địa phương, thăm dò tình huống. Chú chỉ sợ những con chuột náo loạn trong nhà chúng ta, có ‘chuột chũi’. Nguồn nhân lực buôn lậu là nhỏ, nếu liên quan đến tình báo cơ mật, tổn thất trong nhà liền lớn.”
Sở Tuần bình tĩnh gật đầu: “Con hiểu.”
Hạ Thành làm như tùy ý nhắc tới: “Ở Mogaung có một người tên Tisa La, là nhân vật số một trong thế giới ngầm buôn lậu vũ khí, khi cần thiết con có thể nghĩ cách tiếp cận.”
Sở Tuần: “Là Tisa La đã từng giao chiến với quân đội Myanmar, tạc chết mấy trăm người sao?”
Hạ Thành: “Đúng vậy, hơn nữa đó là một phụ nữ.”
Sở Tuần hỏi: “Phụ nữ? Phụ nữ thì con không thể, đổi người khác đi.”
Sở tổng trưởng tùy ý xen vào: “Xem như làm nhiệm vụ, sao lại không thành?”
Sở Tuần nói chuyện tùy ý, đối với mấy lão gia này cực kỳ cởi mở, khóe miệng nâng lên, cười nói: “Phụ nữ con làm không được. Các ngài đều sớm đã biết, con thích đàn ông, đối với phụ nữ con cứng không nổi.”
Kỳ thật đối với đàn ông cậu cơ bản cũng không dùng tốt, chỉ ráng cho qua.
Cả phòng trà rộng lớn lặng ngắt như tờ, chỉ còn lại thanh âm phát ra từ chiếc ấm điện, phù phù bốc lên hơi nước.
Mấy người mắt to trừng mắt nhỏ, ngốc nửa ngày không nói tiếp, xấu hổ, cũng không biết nói cái gì.
Hạ Thành ở trong lòng nói, lão tử cũng không cho phép cậu cùng với người phụ nữ kia làm đến trên giường đi!
Vẻ mặt Sở Tuần cực kỳ bình tĩnh, trên mặt không một tia gợn sóng, nói câu “Con thích đàn ông” quả thực nhẹ nhàng như nói “Con đói bụng muốn ăn cơm”. Biểu tình thần thái của cậu rõ ràng có chứa một chút tính trả thù cùng bỡn cợt bất cần đời, mấy vị trước mặt căn bản biết rõ không có cách nào với cậu. Nhị gia chính là người như vậy, thì thế nào?
Phó tổng trưởng lé mắt nhìn Hạ bộ trưởng, Hạ bộ trưởng không nói gì, lại lé mắt nhìn Sở Hoài Trí: đây là cháu hai thiên tài nhà ta đó!
Sở Hoài Trí bị một câu của Sở Tuần làm cho nghẹn họng, chỉ kém phun ra một búng máu.
Con của hắn tính cách lãnh đạm xảo quyệt, thường xuyên hậm hực phát tác cảm xúc, quá vui quá buồn, nói chuyện thích chẹn họng người ta, cả người là nghịch lân, những thứ này hắn đều lĩnh giáo. Có một số việc, trời biết đất biết anh biết tôi biết, đặt ở trong lòng suy tính là được, anh đừng có mà sảng khoái nói trắng ra cho cha anh xấu hổ! Gương mặt màu lúa mạch của Sở Hoài Trí phiếm hồng, ấn đường biến thành màu đen, cơ thể hơi run rẩy, không lời nào để nói.
Sở Tuần từ mười hai tuổi được quân đội bí mật bồi dưỡng, mười bảy tuổi chính thức tuyên thệ nhập ngũ, nhất cử nhất động hai mươi bốn giờ của cậu đều bị theo dõi, hoàn toàn không có tự do đáng nói, tính hướng này cũng dấu không được. Nhị gia cho dù cả ngày trạch ở nhà dùng Ngũ Ca (3), cũng khó tránh khỏi muốn xem tạp chí cùng phim ảnh. Nếu dấu không được, cậu cũng lười cùng này mấy lão già này giả bộ.
(3) Ngũ Ca: Ý chỉ 5 ngón tay:v~Trên thực tế, cấp bậc thân phận tới độ cao nhất định, gông xiềng xã hội, áp lực gia đình người thường thừa nhận, ở chỗ Sở Tuần ngược lại không tồn tại. Cậu thật đúng là không quan tâm.
Người nào dám nói với thủ trưởng, Đại tá Sở Tuần là đồng tính luyến, thích đàn ông, không được phép tiếp tục làm nhiệm vụ? Không ai dám nói lời này, cầu cạnh tạo mọi điều kiện cho người này còn không kịp, quản hắn là đồng tính dị tính cái gì, ích lợi quốc gia là tối thượng.
Sở Hoài Trí ho mạnh một tiếng. Hạ Thành bất đắc dĩ lắc đầu, trầm giọng nói: “Được rồi, về Tisa La chú sẽ giao cho người khác làm, Kim Bách Thắng cháu nắm chắc cho chú.”
Sở Tuần hừ một tiếng, mân mê miệng, nhún vai một cái với chú Hạ của cậu, biểu tình vô tội lại vô lại. Kim Bách Thắng? Lão già kia mẹ nó cũng sắp năm mươi đi.
Mấy vị thủ trưởng đứng dậy chuẩn bị rời đi, Sở tổng trưởng đè nén xuống tình tự mênh mông, ấn bả vai con trai: “Ra ngoài chú ý an toàn.”
Sở Tuần gõ gót giày da, kính một quân lễ chuẩn, giòn thanh nói: “Tổng trưởng yên tâm, hoàn thành nhiệm vụ.”
Sở Hoài Trí yên lặng, than nhẹ một hơi, không nói gì nữa, cha con từ hơn mười năm trước đã có một tầng ngăn cách, giữa hai người với nhau cũng chỉ một câu “Hoàn thành nhiệm vụ”, khiến tim người băng giá.
Mấy người trước sau lái xe rời đi, tránh tai mắt của mọi người, Hạ Thành lúc gần đi, kề sát lại thấp giọng nói một câu: “Tiểu Tuần, biên cảnh gần đây đang điều tra án bắt cóc buôn lậu lao động trẻ em, vụ án rất nghiêm trọng, liên quan đến hơn một trăm trẻ em Trung Quốc, biên cảnh có mai phục người của chúng ta, con có thể… Có thể chạm mặt một hai người. Con trong lòng biết rõ, đừng ngộ thương người nhà.”
Người nói có tâm, người nghe ngược lại vô tình, Sở Tuần cũng không quá để ý, lúc ấy không hiểu vì sao Hạ Thành lại nói một câu như vậy.
Chú Hạ là người hiểu cậu nhất, so với cha cậu còn biết rõ hết thảy nội tình hơn.
Từ năm đó ở biệt thự Tây Sơn làm thí nghiệm, cậu dùng ngón tay đốt ra một bức chân dung thiếu niên, Hạ Thành cầm trong tay, đã hiểu ngay. Song phương không hề đề cập tới tên, trong lòng đều biết rõ ràng, bóng dáng người nào đó chưa bao giờ bị quên đi, tựa như u linh, xua đi không được.
Sở Tuần vào toilet nhỏ được trang hoàng tinh mỹ trong phòng trà, nhìn nước từ vòi chảy qua đầu ngón tay, trong gương chiếu ra gương mặt tinh tế ôn hòa, một thân xác xinh đẹp.
Hai mắt Sở Tuần dài nhỏ, ánh mắt bình tĩnh, cái nốt phía bên phải vùng giữa lông mày kia từng là nơi cất giữ ký ức tốt đẹp nhất ngọt ngào nhất của đời người, hiện giờ trống rỗng, còn có ai có thể lấp đầy nó đây?
* *
*
Mấy ngày sau, Sở Tuần mang theo cấp dưới khởi hành đi Mogaung.
Phía trong áo khoác ngoài, Sở tổng mặc một chiếc áo sơmi hoa lớn, toàn thân bọc bởi những hình vẽ hoa đỏ rực vùng nhiệt đới, quần jean bó sát người, giày da hàng hiệu, bước đi phong lưu lại tiêu sái. Kéo hành lý phía sau cậu chính là lái xe Lâm Tuấn.
Trước khi lên máy bay không lâu, Thang Gia Hạo sau một vài cuộc gọi mới thông được máy.
“Anh Tuần, anh Tuần yêu, em đến Bắc Kinh rồi! Em hiện tại mới vừa xuống máy bay, lập tức ra sân bay, anh ở đâu a? Em bây giờ bay tới tìm anh liền!”Thang Gia Hạo ở trong điện thoại líu ra líu ríu, liên tục kêu hơn mười tiếng anh Tuần, tâm thành ý thiết.
Sở Tuần lúc này kỳ thật ngay tại sân bay, thuận miệng có lệ: “Anh ở Thượng Hải, em đi về trước đi.”
Thang Gia Hạo vừa nghe, trái tim đang nóng hầm hập liền lạnh:
“Anh ở Thượng Hải sao trước đó không nói cho em biết, em bỏ việc ở công ty đến gặp anh, anh lại đối với em như vậy…”Sở Tuần ở trong lòng than một câu: “… Tiểu Thang, thực xin lỗi a, gần đây bận quá, anh về sẽ tìm em, ngoan, nghe lời.”
Cậu hiện tại thực không rảnh dỗ dành trẻ con, cúp điện thoại, lên máy bay, làm nhiệm vụ.
Mogaung là một thị trấn quan trọng của bang Kachin ở miền bắc Myanmar, nổi tiếng với nguồn tài nguyên khoáng sản trân quý, là nơi sản xuất ra ngọc thạch, ngọc bích thượng hạng. Nơi này hàng năm đều hỗn loạn bất an, các thế lực quân phiệt tài phiệt hắc đạo tung hoành cắt cứ, hắc bang bắn nhau như cơm bữa, quân chính phủ cùng cảnh sát Myanmar hoàn toàn không khống chế được cục diện, cơ bản tương tự trạng thái vô chính phủ, nơi này bị cắt xén tranh giành địa bàn.
Ông chủ Kim phái máy bay trực thăng tư nhân đến đón Sở Tuần từ sân bay vùng ngoại thành trực tiếp đến cổng trang viên biệt thự của hắn, thực hào phóng, vô cùng khí thế.
Địa bàn của tài phiệt, núi non trùng điệp, quyền khống chế bầu trời không phải do chính phủ quản lý quản thúc, các băng đảng lái máy bay trực thăng quân dụng có trang bị thêm hỏa lực tự do đi lại.
Sở Tuần từ trên trực thăng bước xuống, mũ rơm liền bị cuồng phong tạo ra từ cánh quạt cuốn đi.
Cậu nhảy lên đuổi theo cái mũ rơm của mình, loi choi như một con khỉ bông lớn.
Ông bạn già làm ăn Kim Bách Thắng của cậu từ trong trang viên đi ra, dáng người cao tráng to mập, từ xa nhìn giống như một quả cầu lớn lăn lại đây! Người này mở rộng vòng tay, cười lớn nghênh đón.
Kim Bách Thắng đầu tiên chắp tay với khách, cười tủm tỉm làm một nghi lễ của Phật gia, sau đó một tay kéo Sở công tử vào trong ngực, thập phần thân thiết xoa xoa, theo thói quen ôm đầu Sở Tuần, không phân trần, ở trên trán hôn mạnh một cái, chụt!
“Ai u này ——”
“Ông chủ Kim, cái tật xấu gì đây ——”
Sở Tuần cười khổ lau nước miếng trên trán, người này đức hạnh chỉ có thế, bắt được ai đẹp trai liền chiếm tiện nghi.
Ông chủ Kim là thế lực người Hoa số một số hai ở bang Kachin, một trong tứ đại Hoa thương (4) ở Myanmar, sản nghiệp ở khắp nơi, thuê mấy ngàn người. Hắn mặc áo sơmi hoa, trên cổ đeo một pho tượng Phật vàng nhỏ, bên cạnh dắt theo hai mỹ nữ diêm dúa, phía sau đứng một đội vệ sĩ mặc áo chống đạn, súng vác vai, đạn lên nòng. Myanmar cũng là một quốc gia kỳ lạ vô cùng, dân bản xứ có thể kính Phật thành tín ngưỡng, tìиɧ ɖu͙©, sản nghiệp cùng với bạo lực huyết tinh, băng đảng, giao dịch thuốc phiện, con người, súng ống đạn dược không hề có chướng ngại tâm lý, hỗn tạp tiến vào văn hóa bọn họ, coi đây là nghiệp, dẫn đến quang vinh.
(4) Hoa thương: Doanh nhân người Hoa.Ông chủ Kim nhiệt tình tiếp đãi Sở công tử vào ở trong trang viên rộng lớn. Người đi theo ở trong tòa nhà nhỏ dành cho khách ở hậu viện, Sở Tuần ở trong biệt thự xa hoa của ông chủ Kim.
Ở nơi sang trọng nhất trong khách sạn tổ chức một buổi tiệc lớn, lưu luyến đi dạo khắp nơi mấy ngày, Sở Tuần nhờ Kim Bách Thắng giới thiệu, gặp qua không ít người bản địa, ở trên bàn rượu và chiếu bạc cùng người giao thủ, bàn chuyện làm ăn, cũng ngầm tìm hiểu tình huống nơi đây. Đương nhiên, mỗi lần gặp gỡ cũng không nhàn rỗi, lớn thì là nhà cửa, xe hơi của chủ nhà, danh sách đội ngũ dưới tay, nhỏ thì là tài liệu cá nhân của đối phương, một chiếc đồng hồ, một hộp thuốc lá, không bỏ sót bất kỳ đầu mối nào.
Sở Tuần ngay cả biệt thự của ông chủ Kim cũng đã tỉ mỉ lục soát. Cậu ban đêm không thể nghỉ ngơi, lặng lẽ ra khỏi phòng, lần mò tất cả các phòng ở Kim gia, sao chép tư liệu làm ăn của ông chủ Kim.
Trong đêm tối, một con “mèo lớn” bọc bởi lớp da lông xinh đẹp, lặng yên không tiếng động giẫm lên tấm thảm xa hoa trong phòng khách.
Một cặp thiên nhãn ở góc thư phòng chiếu ra ánh sáng màu lục óng ánh, quỷ bí, nguy hiểm, ngón tay linh hoạt xẹt qua từng tờ từng tờ văn bản, tài liệu tràn ngập chữ viết…
Ngày hôm sau, ông chủ Kim phái một gã dẫn đường, vài tên vệ sĩ, mang Sở tổng vào chợ trong thành đi dạo, thưởng thức dân phong.
Chiếc xe jeep mui trần xóc nảy lao đi trên con đường mịt mờ bụi bặm, Sở Tuần một tay đè chặt mũ rơm, trên cổ quấn một chiếc khăn lụa, che miệng, tránh bị ăn đất. Mogaung sản xuất nhiều ngọc Myanmar, hồng ngọc, hổ phách, vàng, có thành phố ngọc lớn nhất cả nước. Hai bên đường tụ tập nhiều cửa hàng, người bán hàng rong, khách hàng ồn ào huyên náo, xe ba bánh chạy bằng điện xình xịch chở người luồn lách qua lại như con thoi.
Cũng vào ngay hôm nay đυ.ng phải chuyện, mấy người Sở Tuần ở trên phố chạm phải trận chiến giữa hai băng đảng, ở trên đường đấu súng.
Loại chuyện này ở đây giống như cơm bữa, đương nhiên, trước đó ai cũng không nghĩ tới như thế này.
Sở Tuần ở một cửa hàng lớn nhất ngọc thị (5) đi dạo một vòng, thừa dịp chủ tiệm chưa chuẩn bị, chụp ảnh thông tin danh bạ điện thoại cùng các mục tư liệu ở trong quầy. Cậu mua một mặt dây chuyền nhỏ bằng hồng ngọc, đeo lên cổ, đội lệch mũ rơm, khi đi ra bị một người đυ.ng vào vai một chút. Người nọ ánh mắt âm trầm, quay đầu nhìn chằm chằm vào cậu.
(5) Ngọc thị: Thành phố ngọc.Giấy tiếp theo, ở một phòng đối diện đường cái phát sinh dị động, một tay bắn tỉa.
Sở Tuần bị tiếng súng chấn động, bên cạnh “Bụp” một tiếng. Tên mới vừa cùng cậu gặp thoáng qua, sau não lộ ra dấu vết viên đạn xuyên thủng, trước trán nổ tung một lỗ máu, vỡ đầu!
Sở Tuần kinh ngạc, phản xạ có điều kiện nhanh chóng ôm đầu tìm kiếm vật che chắn, tình hình trên phố nháy mắt đại loạn.
Đám người bị tập kích bất ngờ, cùng đồng loạt nổ súng, ở trên đường khai chiến, đạn dược càn quét phố xá.
Sở Tuần lảo đảo chạy theo ven đường, hỗn loạn thế này dễ dẫn đến ngộ thương nhất, một phát súng liền xong đời. Phía sau cậu sớm đã có người vượt qua, chiếc xe jeep mui trần của ông chủ Kim dừng ngay trước mặt, Lâm Tuấn ngồi ở ghế sau hô: “Sở tổng, lên xe!”
Sở Tuần ôm đầu chạy trốn như chuột, Lâm Tuấn túm cậu lên xe, để cậu ngồi phía sau, bảo vệ chỗ yếu hại.
Lái xe chính là dẫn đường của Kim gia, kiến thức rộng rãi, đối với cảnh bắn nhau tập mãi thành quen, trong miệng lẩm bẩm, hát vang gì đó, ô ô quang quác, thành thạo điều khiển xe xuyên qua đám người.
Bọn họ lái xe như bay trong chợ, mặt sau thế nhưng lại có xe đuổi theo.
Trong lúc hỗn loạn càng phải chạy trốn mau, mục tiêu càng rõ ràng, càng dẫn người chú ý. Hơn nữa lúc ấy tên bị bắn chết kia nhìn ra là một người đàn ông Hoa kiều, Sở Tuần phỏng đoán, xe bọn họ rất có thể bị nhầm lẫn với băng đảng đồng lõa.
Sở Tuần bị Lâm Tuấn đè nặng, thở không nổi, khắp mặt mày cùng khoang mũi đều là khí thải bụi mù của xe, mũ rơm cũng bay mất.
Ngay lúc này, một viên đạn lạc bắn tới, âm thanh bị bóp nghẹn.
Lái xe đang cất tiếng ca líu lo bỗng im bặt, cơ thể người dẫn đường đột nhiên run lên, động mạch ở cổ phun máu, xe jeep nhanh chóng mất khống chế lao vào ven đường!
Lâm Tuấn nhanh tay lẹ mắt từ ghế sau nhảy lên ghế trước, một tay túm lấy người chết tựa như xách bao tải ném xuống xe, đổi vị trí, giữ tay lái, vào trước lúc mất khống chế tông vào mặt tiền cửa hàng liền đổi hướng xe, tiếp tục chạy trốn.
Một chiếc xe từ phía sau đuổi theo, Lâm Tuấn thoáng nhìn vào kính chiếu hậu, bình tĩnh rút súng, đột nhiên quay đầu, “Pằng”, “Pằng” hai phát, chiếc xe phía sau quay cuồng tông vào đám người…
Sở Tuần ẩn nấp ở ghế sau, thấp giọng mắng: “Con bà nó, đấu võ cũng không chọn thời điểm, quay về Kim gia trang viên.”
Hai bên đường phố phía trước đột nhiên mỗi bên lao ra một gã cầm súng, đồng thời giơ súng tiểu liên lên, Lâm Tuấn nâng tay bắn chết một tên bên trái, nhưng hắn chỉ có một tay, không thể đồng thời chiếu cố hai hướng, Sở Tuần trong lòng mạnh mẽ trầm xuống!
Sở Tuần: “Bên phải!!!!!”
Tiếng súng lạnh băng khắc nghiệt lại vang lên, tay súng phía bên phải thế nhưng lại ngã xuống.
Sở Tuần: “……”
Bọn Sở Tuần cứ như vậy một đường điên cuồng chạy trốn, vô hình trung giống như có thần binh hộ thể, có người từ chỗ tối liên tục bắn tỉa, đem đám quân lính mất chỉ huy uy hϊếp xung quanh bọn họ xử lý từng người một, một phát súng lại một phát súng, mỗi phát đều trí mạng, không phát nào trượt……
Xe jeep chạy ra chợ, phóng lên cầu lớn, qua cầu chính là rừng rậm sơn đạo.
Ngay lúc lên cầu, từ hướng ngang lại lao ra một chiếc xe, song phương bất ngờ không kịp phòng, Lâm Tuấn đánh mạnh tay lái, xe đang chạy tốc độ cao trên đường, phía trước đầu xe bị va chạm, hai chiếc xe hoàn toàn không khống chế được. Sở Tuần không nắm chắc, từ ghế sau trực tiếp bay ra ngoài!
Thân thể cậu một đường đυ.ng vào khung lều lớn bằng nhựa bên đường, những tấm ván gỗ, các loại đồ vụn vặt, rơi mạnh xuống đất.
Chiếc xe jeep Lâm Tuấn lái bay qua lan can cầu, từ trên cầu rớt xuống, cả người lẫn xe, ầm ầm rơi vào dòng sông rộng lớn……
Sở Tuần chảy máu mũi, bưng miệng mũi đứng lên khỏi mặt đất, xương cốt cả người gần như rã rời.
Vừa nhấc đầu, một nòng súng đen ngòm chĩa vào mặt.
Sở Tuần mặt không đổi sắc, thong thả giơ hai tay lên, hướng đối phương ý bảo: đừng nổ súng, tôi không có vũ khí.
Đối phương làn da ngăm đen dáng người không cao, vừa nhìn liền biết là lính đánh thuê vũ trang của giới hắc đạo bản địa, hung ác theo dõi cậu. Đây đều là những tên gϊếŧ người không chớp mắt, gϊếŧ chết một mạng người, chỉ là chuyện nửa giây bóp cò súng.
Đối phương lào xào hỏi một câu.
Sở Tuần không hiểu ngôn ngữ dân tộc thiểu số ở Kachin, trấn định dùng tiếng Anh biện giải: “Đừng nổ súng, lão tử là du khách, đến mua ngọc, đừng, đừng, đừng bắn tôi.”
Đối phương dùng tiếng Anh sứt sẹo hỏi: “Mày là người của Tisa La?!”
Sở Tuần tốt xấu gì cũng nghe hiểu cái tên “Tisa La” này, liều mạng lắc đầu: “No, No! No Tisa La! Tôi cùng người đàn bà kia không phải đồng bọn!”
Lính đánh thuê này cũng do dự, nhìn Sở Tuần ăn mặc rất giống một Hoa thương có thân phận.
Sở Tuần cũng không dám nói đến tên Kim Bách Thắng, ai mẹ nó biết Kim đại béo kia ở đây có bao nhiêu kẻ thù, đến tột cùng ai là đồng bọn của ai?
Lính đánh thuê dùng tiếng Anh bập bẹ nói: “Dưới tay Tisa La có người đàn ông Trung Quốc, chi tiền thuê từ Trung Quốc tới, đều rất đẹp trai.”
“Mụ đàn bà Tisa La kia, dưới tay tất cả đều là đàn ông, hơn nữa chuyên chọn tướng mạo anh tuấn.”
“Tao thấy bộ dạng mày cũng không tồi, khẳng định mày với tên Trung Quốc kia là một người, mày nhất định là người của Tisa La!”
Sở Tuần nghĩ thầm, ai với ai chứ? Mụ đàn bà kia tám phần là yêu thích nam sắc, dưới tay dưỡng một đám vịt (6). Nhị gia bộ dạng đẹp trai như vậy, thì làm sao, tôi đẹp trai cũng không có nghĩa là người tình của cô ta.
(6) Ý chỉ đàn ông làm nghề mại d*m.Sở Tuần cùng đối phương dông dài, tay phải lặng lẽ từ sau tai lấy ra ám khí.
Tròng mắt hung ác đỏ lừ của đối phương lồi ra, nâng tay nhắm ngay đầu cậu, giây tiếp theo thân thể Sở Tuần đột nhiên ngửa ra sau một góc 90 độ, phần eo mềm mại không xương, tay phải lặng lẽ xẹt qua bụng đối phương, đầu ngón tay dấu sát khí trí mạng.
Súng nổ.
Từ một chỗ tối phía xa vang lên, tựa hồ xa cuối chân trời, lại như gần ngay trước mắt, Sở Tuần trong nháy mắt ngửa ra sau nghe được tiếng súng nổ, viên đạn cũng bay về phía cậu.
Cổ tên trước mặt bị giật về phía sau, đầu nứt ra, viên đạn đoạt mệnh tiêu hồn bắn thủng hai bên huyệt Thái Dương.
Bạn đang
Cơ thể tên này cứng còng, từ từ ngã xuống bên cạnh. Vài giây sau, bụng dưới đột nhiên nứt ra một vết thương nằm ngang, máu loãng bắn tung tóe!
Sở Tuần ngửa người ra sau lệch qua một bên, té ngã trên đất, sống chết trước mắt, thở hồng hộc.
Cậu kịch liệt ho khan vài tiếng, miệng và mũi chảy máu.
Đợi vài giây, không có phát súng thứ hai bắn lại đây.
Cậu nhìn chằm chằm vết đạn tinh chuẩn trên huyệt Thái Dương của người nọ, khẩn trương nhìn quét khắp nơi, sau đó lại nhìn người trên mặt đất —— vừa rồi ai nổ súng cứu mình?
Ở một điểm cao cách hai con phố, tay súng bí mật nằm úp sấp trong bóng râm vẫn không nhúc nhích, chỉ có lưng phập phồng rất nhỏ có thể nhìn ra hô hấp dồn dập, trái tim đập rộn ràng hỗn độn.
Ánh hoàng hôn chiếu lên gương mặt góc cạnh lạnh lùng sáng bừng lên, ngón tay khẽ run.
Ánh mắt lãnh khốc sắc bén cùng toàn bộ lực chú ý đều dồn vào hình ảnh trong kính ngắm, trong tầm nhìn phóng đại là gương mặt Sở Tuần bởi vì hoảng sợ đau đớn mà tái nhợt, trên mặt có vết trầy xước, trong lỗ mũi có máu……
Tên xúi quẩy nằm trên mặt đất bụng bị rách, bị lợi khí (7) rạch, đúng là ám khí trong tay Sở Tuần? Một kích trí mạng, sạch sẽ lưu loát.
(7)Lợi khí: Vũ khí sắc bén.Chữ thập (8) tinh chuẩn dường như lo lắng tìm kiếm cái gì, ở trên mặt Sở Tuần, giữa hai mắt, chỗ mi tâm, xem đi xem lại.
(8) Chữ thập: Dấu ngắm bắn.Sao có thể như vậy.
Tìm không thấy.
Không còn nữa.
……
Bóng đen đột nhiên đứng dậy, thân hình giống một bộ máy vận hành tốc độ cao, lưu loát thành thạo thu súng, một tay chống lan can phi thân nhảy xuống lầu hai, vạt áo khoác màu xám đậm rơi xuống từ trên không, dấy lên luồng khói thuốc súng dày đặc.
Thân hình như một con báo săn cường kiện nhanh nhẹn xuyên qua dòng người dòng xe cộ, làn da phơi nắng thành màu nâu dưới ánh mặt trời loang loáng.