- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị
- Vệ Sĩ
- Chương 101: [Kết thúc · 1] Vυ' em điên cuồng
Vệ Sĩ
Chương 101: [Kết thúc · 1] Vυ' em điên cuồng
Thành nhỏ vào đêm, gió đêm dìu dịu, vùng vịnh trù phú như một bức tranh yên tĩnh động lòng người.
Các vựa cá phân cách mặt nước biển thành những luống chỉnh tề. Thuyền đánh cá thu lưới thả neo, hải âu xẹt qua chân trời, ven bờ một loạt máy phát điện chạy bằng sức gió cao lớn ở dưới trăng phát ra từng trận nổ vang.
Hoắc gia lão đại từ thuyền lớn nhảy lên bến tàu, áo gió trong gió biển bay phần phật, trong không khí lưu động vị mặn nhàn nhạt. Bến tàu bày đầy ắp các bồn nước, chứa đầy cua mới đánh bắt, tôm he, sò biển lớn. Một bên trên thân tàu có in dòng chữ to viền vàng “Công ty kinh doanh sản phẩm ngư nghiệp Lai Châu XX”.
Hoắc Truyền Quân đi giày cao su, mặc áo gió, đi trên boong tàu, chỉ huy công nhân cùng nhau kiểm kê, chất hàng lên xe, suốt đêm vận chuyển mớ hải sản tươi ngon ra bán đảo.
Làm xong việc, rửa sạch vị tanh trên tay, vắt khăn lên vai, Hoắc Truyền Quân ngẩng đầu nhìn sao trời, lấy điện thoại ra: “A lô!”
Sở Tuần nghe máy: “A, anh hai.”
Hoắc Truyền Quân nói: “Không có việc gì, chỉ là nhớ cháu lớn nhà yêm, cháu yêm có đó không?”
Sở Tuần lạnh lùng hừ một tiếng: “Hoắc Truyền Quân, em nói cho anh biết, anh chỉ có một cháu ngoại trai, anh không có cháu nội nhé, hơn nữa anh đời này cũng không thể có cháu nữa, đừng nhớ thương.”
Hoắc Truyền Quân ầm ĩ vui vẻ: “Rồi, rồi, để yêm nghe giọng cháu ngoại trai yêm một chút nào.”
Sở Tuần đưa điện thoại đến gần bồn tắm: “Tổ tông này làm ầm ĩ không chịu ngủ, đang nghịch nước đây!”
Hoắc Truyền Quân cười trêu nói: “Trông không được đi, mau chóng đóng gói ngoan ngoãn để mẹ yêm mang về! Ha ha ha ha……”
Sở Tuần oán giận: “Thằng cháu phá phách nhà anh, ị xong còn bò loạn khắp phòng, nó còn bôi lên mặt em!”
Hoắc Truyền Quân cười to, tiếng cười vang vọng trên bến tàu đêm yên tĩnh trống trải, có vẻ phá lệ rõ ràng tuấn lãng……
Vựa cá đối diện bến tàu, phía bên kia vịnh được đồi núi bao quanh, một mảnh khói bếp, vạn ngọn đèn.
Nhà mới của Sở Tuần cùng Truyền Võ an vị trên sườn núi này, mặt hướng biển, từ cửa sổ sát đất tầng hai nhìn ra ngoài, biển rộng thâm lam sâu thẳm tinh thuần cùng bầu trời đêm nối liền một dải, cực kỳ xinh đẹp.
Sở Tuần đang ở trong toilet hăng hái chiến đấu với con trai, nước từ bồn tắm không ngừng tràn ra, cả sàn đầy nước.
Sở Tuần kêu lên: “Sở Hàm con không được quậy nữa, nghe lời!”
Sở Hàm hé ra khuôn mặt nộn thịt, làn da trắng hồng, ngũ quan tinh xảo đáng yêu, gương mặt như thiên sứ cực giàu mị lực, miệng chậm rãi banh ra một nụ cười hồn nhiên, sau đó lấy thế sét đánh không kịp tránh, âm hiểm vung lên cái tay múp míp, vỗ mặt nước, bộp, hưng phấn bắn đầy nước lên người ba nhóc, rồi lập tức phát ra một chuỗi tiếng cười khanh khách.
Sở Hàm điều khiển ba con vịt con nổ súng về phía ba, Sở Tuần vung vẩy con cá sấu nhựa chống cự, hai người ấn bóp quên hết trời đất, một nhóc con nhỏ, một nhóc con lớn.
Hoắc Truyền Võ ở trong bếp pha sữa cho con, đóng kỹ nắp bình sữa, lại hâm nóng bữa khuya cho hai người.
Nhà mới cách Hoắc gia trại nửa giờ lái xe, Lưu Tam Thái chịu khó đi, mỗi ngày đều chạy tới đây. Bảo bà ở lại, Lưu Tam Thái không chịu, thực quật, nói con trai với vợ tân hôn không lâu, yêm là mẹ chồng, ở trước mặt làm hai đứa chướng mắt sao; nhưng không ở, bà lại lo lắng, cả ngày như bám đuôi chạy tới theo sát, chỉ thị dạy dỗ Sở Tuần, nhẫm chăm cháu lớn nhà yêm thế nào a, nhẫm nhìn này, ai u, ngay cả bản thân cũng chăm không tốt nhẫm còn chăm cháu yêm cái gì! Trong thành tới thật là vụng mà!
Lưu Tam Thái hấp một nồi bánh đủ loại kiểu dáng, nặn hình thỏ con, nhím con, vịt con, dùng táo nhỏ trang trí, cái nào cái nấy đều không giống nhau, trông thật bắt mắt. Bà nhàn rỗi liền may quần áo cho cháu trai, đủ loại yếm lụa yếm vải bố, giày đầu hổ, kiểu dáng hồi xưa làm cho Nhị Võ, hiện giờ làm cho cháu.
Lưu Tam Thái lấy khuôn gỗ ép bánh, nói với Sở Tuần: “Yêm năm đó xuất giá, cô nương nào làm không được một trăm dạng bánh không trùng lắp, nhất định không gả được.”
Sở Tuần tựa khung cửa, da mặt rất dày, cười hì hì: “May mắn con không phải cô nương.”
Lưu Tam Thái cũng vui vẻ: “Nhẫm a, giờ học cũng đã chậm, yêm cũng không trông cậy vào nhẫm, cả Hoắc gia trại dù sao cũng tìm không ra người thứ hai.”
Hoắc Truyền Võ từ trong tủ lạnh lấy ra bánh bao mẹ anh trước khi đi đã làm sẵn, bốn cái bánh bao lớn, anh ăn hai cái, Sở Tuần ăn hai cái. Ngày nào cũng quá mệt mỏi, mang con so với đá bao cát chạy việt dã còn mệt hơn.
Sở Tuần xách con ra khỏi bồn tắm, bọc trong khăn lớn, lau từ đầu đến chân, dùng khuỷu tay ôm con, như ôm một pho tượng đồng tử về phòng, miệng la hét “Ba mang con về phòng ngủ đây!”
Hai đứa nhỏ kia lưu lại một toilet đầy nước.
Truyền Võ cầm cây lau nhà, dọn dẹp phòng tắm……
Cho Sở Hàm uống nửa bình sữa, sau đó mang đi tè một chuyến, mới nhét vào trong chăn trên giường nhỏ dỗ ngủ, Sở Tuần trở lại phòng tắm, cởi sạch, tắm rửa, xả sạch một thân thối của con cậu ị.
Cả hai bình thường bận rộn công tác, khó được có kỳ nghỉ về quê ở vài ngày, mang theo tiểu tổ tông tự mình trông. Hoắc Truyền Võ nấu cơm trong bếp, Sở Tuần ở trong phòng hăng hái chiến đấu với đống tã.
Sở Tuần: “Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, ngoan…… Bảo bối nhi, ba thay tã cho con……”
Sở Hàm: “Khanh khách……”
Sở Tuần: “Thay…… tã…… Á, ị rồi.”
Sở Hàm: “A…… pa……”
Sở Tuần: “Ai! Con đừng chạy, chưa thay xong đâu, con trở về cho ba.”
Sở Hàm tay chân lanh lẹ, động tác nhanh nhẹn, nhào lộn lăn qua đống tã, chu mông bò đi!
Sở Tuần ở phía sau rống lên bắt về, Sở Hàm bò loạn khắp giường, nguyên bản một chân còn đạp trên tã, liền bị ba kéo lại. Tiểu tử kia không chút nào sợ hãi, chu môi, hai cái má múp míp phồng lên, tung một cú vô ảnh cước, cước pháp chiêu thức rất có phong phạm con nhà nòi.
Sở Tuần tránh không kịp, bị con một cước đạp trúng mặt, khuôn mặt tuấn tú dính tường.
Sở Tuần tru lên, Nhị Võ cậu mau tới quản con trai cậu này, hỗn đản.
Truyền Võ cầm xẻng xào vọt vào, bình tĩnh mỉm cười, Tiểu Tuần cậu cũng có hôm nay.
Trong phòng tắm tiếng nước vang rào rào, Truyền Võ điều chỉnh nước ấm, cầm vòi sen rửa mặt, rửa người cho Sở Tuần.
Sở Tuần dùng sức chà xát mặt: “Là cậu di truyền, đây là con cậu.”
Truyền Võ hừ nói: “Con mang họ yêm?”
Sở Tuần ngôn từ chính nghĩa: “Tôi rốt cuộc đã nhìn ra, tôi nói cho cậu biết mang họ nào cũng che dấu không được sự thật tàn khốc này, Nhị Võ cậu đừng không thừa nhận đừng tìm cách thoái thác, tiểu tử này một nửa gen ác quỷ trong máu kia theo tuổi tác tăng trưởng dần dần lộ rõ, đã sắp áp đảo một nửa gen thiên…… sứ…… tôi cống hiến kia…… Ai u…… Ha ha……”
Hai người dây dưa trong gian tắm vòi sen chật hẹp, Sở Tuần mém trượt chân.
Hoắc Truyền Võ mạnh mẽ áp lên, bả vai rộng lớn ấn Sở Tuần vào góc tường trong phòng tắm. Nụ hôn nóng bỏng xen lẫn bọt nước lượn lờ đổ ập xuống, làm Sở Tuần sắp thở không nổi, bọt nước dọc theo đôi môi cuồng nhiệt mυ"ŧ mát của hai người hỗn độn chảy xuống, chảy tới ngực, xuống khe đùi. Sở Tuần nhanh chóng đáp lại, phản áp lên, siết lấy cổ, gặm cắn khóe miệng Truyền Võ, bàn tay to dùng sức vỗ về chơi đùa mông Truyền Võ. Hai người đều kích động sát súng ra hỏa, tràn ngập các cảm quan.
Cặp mi dày của Truyền Võ dính đầy nước, xoa bóp mặt Sở Tuần, gặm từng tấc một, đặt cậu lên vách tường men sứ, ngồi xổm xuống ra sức mυ"ŧ, vân vê, Sở Tuần thoải mái ngửa mặt lên.
Sở Hàm ở trong phòng “a” một tiếng.
Hai người đều giật mình, hết hồn.
Sở Tuần thống khổ hừ một tiếng, tiểu nhị gia sưng lên suýt bị người nào đó cắn trúng, lần này càng sưng to, ran rát.
Cậu phủ thêm áo tắm, hấp tấp lao ra toilet.
“Tổ tông, bò đi đâu vậy?!”
“Con đâu rồi?”
“Sở Hàm con thế nào từ giường nhỏ nhảy ra ngoài rồi?”
“Con làm thế nào bò ra, liền đường cũ bò lại cho lão tử!”
……
Con trai ra đời vào mùa thu năm Sở Tuần cùng Truyền Võ tổ chức hôn lễ, là một bé trai thực kháu khỉnh.
Sinh ở Tổng viện 301, phòng bệnh điều kiện tốt nhất, cơ sở vật chất hoàn mỹ nhất, một đội ngũ y tế chăm sóc sản phụ. Song phương nghiêm khắc tuân thủ điều khoản giữ bí mật của việc đẻ thuê, không biết thân phận nhau, không gặp mặt, không liên lụy.
Sở Hàm khi mới chào đời, người lớn hơn so với trẻ con bình thường, ước chừng cố rặn vài giờ mới chui ra, tiếng khóc uy vũ vang dội, âm cao quãng tám, l*иg ngực cũng rung lên.
Truyền Võ vĩnh viễn quên không được ngày hôm đó, anh cùng Sở Tuần đi đến bệnh viện. Anh khi đó một mình chờ ngoài hành lang, hai tay đút túi, đứng bên cửa sổ hành lang, trông về bầu trời thu trong xanh phía xa, tâm tình thoáng phiền muộn, lại có mơ hồ chờ đợi. Cũng không thể nói rõ bản thân đến tột cùng chờ đợi cái gì, dường như từ sâu trong lòng có cảm ứng.
Sở Tuần đi vào chưa đây một phút đồng hồ, đột nhiên lại đi ra, mặc áo khử trùng, đội mũ chụp tóc, nắm tay đứng ở cửa. Được làm cha, đáy mắt dấu không được niềm hưng phấn, mới lạ, vui sướиɠ.
Truyền Võ nhướn mi: “Làm sao vậy?”
Sở Tuần ngơ ngẩn nhìn anh, cứ như trẻ con, hừ nói: “Không xong rồi.”
Truyền Võ vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Sở Tuần chậm rãi mím môig: “Con bộ dạng không giống tôi, làm sao bây giờ?”
Truyền Võ nói: “Giống mẹ?”
Sở Tuần vung tay lên: “Con giống mẹ, ngốc chết, ép buộc nửa ngày rốt cuộc là sinh cho ai đây?! Sớm biết vậy lúc sàng lọc gen, bảo bọn họ rút ra mấy điểm không giống lắm!”
Hoắc Truyền Võ thẳng đến lúc này, còn không hiểu chuyện gì xảy ra.
Anh bị Sở Tuần kéo đi.
Anh không hiểu ra sao bị tròng vào áo khử trùng, đội mũ chụp tóc, cũng ăn mặc thành bộ dáng nãi ba, đưa vào phòng.
Trong phòng trẻ sơ sinh ấm dào dạt, trên chiếc giường nôi có rào chắn, trải đệm giường màu màu lam nhạt, nhẹ nhàng mấp máy một thứ mềm mại gì đó, thứ ấy chính là nhóc con tên Sở Hàm.
Truyền Võ vẫn là bình sinh lần đầu tiên gần gũi với trẻ sơ sinh. Anh ngẩn người nhìn, khó có thể tin.
Tiểu tử trước mắt kia, hai mắt nhắm nghiền, khẽ ngọ nguậy lăn lộn trong cái chăn màu lam, từ tư thế nằm ngửa phi thường linh hoạt nghiêng người, trở mình một cái thành nằm úp sấp, chu chu cái mông nộn thịt, miệng rầm rì.
Sở Tuần duỗi một ngón tay khẽ gảy. Tiểu tử kia dường như lập tức nhận ra ba ruột, hai tay theo bản năng nắm lấy ngón tay Sở Tuần, lại rì rầm trở mình lại, tính cách hiếu động.
Sở Tuần nhỏ giọng hỏi: “Giống không, cậu thích không?”
Truyền Võ không biết làm sao, khi đó ánh mắt hơi ướŧ áŧ, cả người vẫn đang bị bao trong một tầng mây mù mê man, khan giọng nói: “Thích.”
Trẻ con mới sinh, ngũ quan thường nhăn nhíu, cũng không dễ nói giống ai, nhưng bộ dạng Sở Hàm thật sự rất đặc trưng, rất dễ nhận biết. Cặp mày kiếm rõ nét nồng đậm hơn so với trẻ mới sinh bình thường, lông mày giãn ra nhướn lên, mũi thẳng, tướng mạo rất có khí khái oai hùng, một lớp tóc tơ đen nhánh sáng bóng, liếc mắt một cái có thể nhìn ra lớn lên giống ai.
Đứa nhỏ lớn lên giống Hoắc Truyền Võ.
Song, duy độc vị trí quan trọng nhất trên mặt, trên đầu mày bên phải, có một điểm nhỏ như hạt tấm màu đỏ tươi, sinh ra vừa vặn là nét bút vẽ rồng điểm mắt.
Truyền Võ lẳng lặng mỉm cười.
Miệng anh từ từ kéo ra độ cung lớn nhất, ức chế không được nỗi sục sôi trào dâng trong lòng, niềm vui to lớn bất ngờ làm anh choáng váng, không thể tin được. Bước chân hạnh phúc lặng lẽ, kỳ tích hoàn mỹ buông xuống ngay trước mặt.
Hai bàn tay to của anh phát run, mừng rỡ như điên. Nốt ruồi son nhỏ kia chiếu sâu vào con ngươi anh, khuôn mặt bé con dường như sáng nhấp nháy, cảm giác ngọt ngào khiến người ta không thể hô hấp, muốn nghẹt thở.
Sở Tuần hừ nói: “Chân dài như vậy, chân dài cũng giống cậu.”
Sở Hàm phối hợp hiệu lệnh của ba, lập tức duỗi chân, đạp về phía Truyền Võ, tứ chi linh hoạt, giàu tính công kích cùng sức chiến đấu. Truyền Võ cầm chân nhỏ của con lên, bỗng nhiên sửng sốt. Chỗ gan bàn chân phải của Sở Hàm, có một vết bớt sậm màu.
Vết bớt trên tay cha anh, khắc ở trên mông anh. Vết bớt trên mông anh, hiện giờ lại rơi vào gan bàn chân của con anh.
Tay Truyền Võ rất lớn, đầu trẻ con chỉ bằng nắm tay anh, nhẹ sờ là có thể bóp nát. Con nhỏ như vậy, mềm như vậy, yếu ớt rồi lại bừng bừng sức sống, thỉnh thoảng khóc thét, hai cái chân thịt rộng mở. Truyền Võ có một hồi cũng không dám đυ.ng, hay dùng hai bàn tay to phủ lên, cách hai tấc, cảm thụ nhiệt độ cơ thể, tiếng khóc ê a của bé con.
Anh thật cẩn thận bế con lên, hai cánh tay màu mật ong thoạt nhìn cứng rắn như thiết, nhẹ nhàng nâng viên thịt nhỏ. Bé con nhúc nhích trong lòng anh, anh dùng lực mềm mỏng nhất chọc vào l*иg ngực yếu ớt, bất luận người cha nào cũng không thể chống cự lại hấp dẫn thân mật. Đàn ông thân thể cường tráng dương cương cùng trẻ sơ sinh mềm mại hình thành đối lập tiên minh, hình ảnh ôn tồn, bầu trời hệt như một tấm thủy tinh trong suốt……
Sở Tuần mãi luôn giấu sự hiện diện của đứa nhỏ, giấu đến khi tiểu tử kia sinh ra. Giả như đứa nhỏ sinh ra không giống người nào đó, vậy hoàn toàn không nói cho Nhị Võ.
Tòa nhà hai tầng nhìn ra vịnh, ánh trăng trên mặt biển hòa tan vào con sóng.
Hai người tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường lớn, gió biển thổi vào bờ xua tan đi làn khí nóng.
Truyền Võ chỉ mặc quần sịp, thân trên trần trụi nằm ngửa trên giường lớn, để con trai thoải mái nằm trên l*иg ngực rộng lớn của anh, chơi đùa.
Sở Tuần nằm bên cạnh, đầu gối lên hai tay, vắt chân, liếc mắt nhìn ai đó một bộ cha hiền.
Giọng Truyền Võ trầm lắng, mang theo ý cười: “Nằm trên người cha ngủ.”
Sở Tuần hừ một tiếng, liếc tên đang vui vẻ đến ngốc kia…… Trước kia sao không để tôi nằm trên người cậu ngủ chứ?
Sở Hàm nằm sấp trên ngực Truyền Võ, bị tiếng cười trầm thấp chấn thực thoải mái, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêng sang một bên, nước miếng trong suốt chảy khắp nơi, lông mi cong vυ"t.
Sở Tuần tính xấu nổi lên kéo lấy phần dưới của con, lật lại xem.
Hai người đẩy cái chân thịt nhỏ của Sở Hàm ra, kiểm tra gà con cùng hai quả trứng mềm mềm, nguyên bộ khỏe mạnh hoàn hảo.
Truyền Võ tự hào: “Chỗ đó cũng lớn.”
Sở Tuần gảy: “Gà con cũng lệch sang bên phải.”
Truyền Võ cười: “Ừm, cái này cũng giống yêm.”
Khóe miệng Sở Tuần nhếch lên một tia cười lạnh: “Cậu đừng có mà khoe mẽ, chỗ đó của con giống tôi. Tôi mới là ba nó, cậu là mẹ nó.”
Truyền Võ hí mắt: “Nhẫm có phải vợ yêm không?”
Sở Tuần nghiêng đầu cười, không chút nào che dấu: “Kia không giống, hai ta phương diện kia là quan hệ gì, lần khác nói.”
“Nhưng là Sở Hàm nhà chúng ta, theo công nghệ dung hợp gen, tôi là cha nó, cậu mới là mẹ nó.”
“Nhiễm sắc thể của con trai chúng ta, tôi cung cấp nhiễm sắc thể Y, cậu là X. Hoắc Truyền Võ, cậu là mẹ ruột của con trai tôi, không chạy được, chính là cậu, bằng không lông mày, mắt, mũi có thể giống hệt cậu như cùng một khuôn đúc ra sao?”
Truyền Võ cắn môi, hết cách, chuyện này Hoắc nhị gia trước đó không biết, không ai thông tri tôi làm mẹ.
Sở Tuần cười to: “Cậu nhận đi. Con trai giống mẹ, cậu được lời lớn rồi, ít được tiện nghi còn khoe mẽ với tôi đi.”
Truyền Võ không phản bác, trên mặt đã sớm lõm ra má lúm đồng tiền, đặc biệt rõ ràng.
Truyền Võ đắc ý thì thầm: “Trên mặt còn có nốt ruồi son của nhẫm.”
Sở Tuần hừ nói: “May mắn còn có nốt ruồi son của tôi, tôi hồi nhỏ xinh đẹp biết bao nhiêu, cậu gặp qua đứa nhỏ nào đẹp hơn tôi chưa? Con tôi đây là biết chọn, may mắn vết bớt trên mông cậu kia không ấn trên mặt, nếu không con tôi liền hủy dung.”
Hai người chê cười nhau không dứt. Truyền Võ vuốt cái chân nhỏ của Sở Hàm, cẩn thận nhìn kỹ vết bớt đậm màu kia, đáy mắt lộ rõ niềm tự hào của đàn ông: “Là giống của yêm.”
Sở Hàm được tán thành, đầu óc có ý thức, liền bò lên ngực Truyền Võ, ngẩng đầu, nhếch miệng, bày ra khuôn mặt tươi cười hân hoan.
Truyền Võ trong lòng mềm nhũn, xương cốt cả người như bị rót mật, dùng bụng ngón cái vuốt ve nốt ruồi son trên mi tâm con trai, kề miệng lại, động tình hôn một cái, hôn lên chỗ nốt ruồi son.
Sở Tuần lẳng lặng nhìn, trong lòng bỗng nhiên trào ra chút chua xót, Nhị Võ hình như thật lâu cũng chưa hôn cậu như vậy?
Đồng chí Tiểu Hoắc bế con về lại giường nhỏ, dàn xếp xong xuôi, sau đó quay về ổ chăn trên giường lớn. Anh đang tính lấy tư thế thân mật kinh điển của hai người, chui vào ngực Sở Tuần ngủ, Sở Tuần lại đột nhiên nghiêng người, lăn đi, cho Truyền Võ cái bóng lưng.
Truyền Võ từ phía sau ôm lấy Sở Tuần, chạm chạm mặt.
Sở Tuần chôn mặt vào gối đầu, buồn bực hừ nói: “Đừng hôn tôi, trên mặt tôi không có nốt ruồi son đâu.”
Truyền Võ nhỏ giọng nói: “Không có cũng muốn……”
Sở Tuần: “Cút đi, hôn con trai đi.”
Truyền Võ: “Hôn con rồi.”
Hai người ở trên giường quay cuồng, một người tâm thủy tinh phát tác bụm mặt không cho hôn, một người da mặt dày lại cậy mạnh nhất định phải hôn.
Truyền Võ biết Sở Tuần nhà anh quen ăn vạ, đây là ăn dấm chua con trai rồi. Anh đặt Sở Tuần ở dưới thân, thực lưu loát lột áo ngủ, cả người áp lên người Sở Tuần. Ngoài miệng cũng không nhàn rỗi, thẳng thừng, lôi kéo, trên người cũng dằn không nổi sự thân mật ấm áp quen thuộc của đối phương, cảm xúc tuyệt vời khi da thịt dán vào nhau, nửa người trên còn đang đánh nhau, nửa người dưới đã khẩn cấp hợp hai làm một. Vật cứng của Truyền Võ để ở cửa vào, Hoắc tiểu nhị gia như có mắt, nhận chủ, khó dằn nổi chui về nơi ấm áp.
Sở Tuần thân trên còn mặc áo ngủ, l*иg ngực ở dưới ánh trăng tỏa sáng, xương hông gấp lại, hai cẳng chân dài quấn trên lưng Truyền Võ, nằm ngửa, trong nháy mắt bị xâm nhập phát ra tiếng thở dốc. Mông cậu bị Truyền Võ va chạm hết lần này đến lần khác, một thứ nóng rực đỉnh vào thật sâu, chậm rãi rút ra một nửa, lại không đi vào, áo ngủ tơ lụa lót dưới mông bị giày vò nhăn nhíu. Thân thể hòa hợp, cọ động, Sở Tuần hai mắt mê ly, đầu ngưởng về phía sau, mê luyến nhìn Truyền Võ bộ dạng nghiêm túc vùi đầu dùng sức làm cậu.
Vật hằn đầy gân xanh kia chậm rãi thống vào, tĩnh mạch uốn lượn cạ qua chỗ yếu ớt trong thành ruột, Sở Tuần cau mày tản ra tình tự nhấp nhô, như đang nhịn đau, lại như hưởng thụ. Truyền Võ thả chậm, rồi thình lình động thân, nhìn Sở Tuần nhịn không được hừ ra một tiếng, một tay bắt lấy cánh tay cậu.
Sở Tuần bị đỉnh đến hừ vài tiếng, cả người mềm nhũn, môi ướt đẫm mồ hôi, còn không quên lải nhải.
“Nâng lên trên, ưm, bên trong.”
“Ưm chỗ, chỗ kia…… A! Ưm…… Ưm……”
Sở Tuần chỉ đâu, Nhị Võ nhà cậu liền thống đó, đây là ăn ý giữa hai người trên giường.
Trên giường lớn nhị long hí thủy, ra giường ướt sũng nhăn nhíu. Trong đêm tối một phòng cảnh xuân, trên giường hai bóng đen dùng tư thế cực thân mật tương liên, trong bóng đêm động tác ra sức bền bỉ.
Tiểu tử trên chiếc giường đang đong đưa kia trở mình, từ trong chăn lộ ra đôi mắt to tròn, ngóng nhìn người trên giường lớn, chảy nước miếng.
Đôi mắt đen láy của Sở Hàm tỏa sáng như sao, mυ"ŧ ngón tay, cảm thụ rõ mùi vị, ừm, hai ba ba đang trộm làm gì nhỉ……
Sở Tuần nửa híp mắt, vừa hưởng thụ vừa thấp giọng nói: “Nhị Võ, tôi nói cho cậu biết, ưm!…… Người ta đều, đều nói, đứa nhỏ sinh ra lúc thao đến cao trào, ưm, ân…… Thông, thông minh nhất, hơn nữa bộ dạng cũng xinh đẹp hơn so với những đứa nhỏ bình thường…… Tôi lần đó thượng cậu, mới thật sự là, thật sự là cao trào, cho nên con ta mới dễ nhìn như vậy, thông, ưm, thông minh như vậy……”
Truyền Võ nâng hai chân Sở Tuần lên, đang phát lực đỉnh vào, nửa ngày đột nhiên phát hiện không đúng, dừng lại động tác.
Truyền Võ: “Lần đó là thật thích?”
Sở Tuần: “Ừm.”
Truyền Võ: “Vậy cậu bình thường không phải thực thích?”
Cặp mày của Truyền Võ chậm rãi nhăn lại, lộ ra bộ dạng lòng tự trọng bị tổn thương cực độ. Thân thể hai người còn đang kết hợp, cặp chân dài của Sở Tuần dang rộng khoát lên trên người Truyền Võ, lười biếng: “……”
Truyền Võ hí mắt nhìn cậu: “Vậy cậu trước kia kêu hăng hái như vậy, là giả bộ?”
Sở Tuần bĩu môi: “Khụ, kia không thể so được.”
Sắc mặt Truyền Võ biến đổi, ngực phập phồng, xát ra lửa, thật sự là tiến cũng không được, lùi cũng không xong.
Khóe miệng Sở Tuần câu lên một tia cười: “Tôi làm cậu, tôi bị cậu làm, hai chuyện này có thể so sánh sao, cậu nói xem?”
Truyền Võ nhướn mày hỏi: “Vậy nhẫm rốt cuộc có thư thái không?!”
“Có thoải mái không?”
“Cậu nói cho tôi biết.”
“Nói đi.”
“Nhẫm…… Tiểu Tuần nhẫm càng ngày càng tệ, hư hỏng….. Ừm…… A……”
Sở Tuần nằm trên giường giãy dụa, ha ha cười, bị bộ dạng phẫn nộ bướng bỉnh của Truyền Võ chọc thở không nổi. Truyền Võ hỏi, cậu lại khăng khăng không nói thật. Cậu thành công khơi dậy ý chí chiến đấu điên cuồng trên giường của Nhị Võ nhà cậu. Truyền Võ áp lên hôn cậu cắn cậu, sau đó lật cậu lại, để cậu dùng tư thế quỳ sát thừa nhận, mạnh mẽ va chạm điểm mẫn cảm trong cơ thể cậu, cậu bị đâm đến ánh mắt mê ly, thất hồn lạc phách, bị đâm đến hai chân co quắp, chân giường lay động. Cậu bắt lấy thanh vịn giường, mỗi một ngóc ngách bừng bừng phấn chấn, xuất kỳ bất ý đột nhiên bùng nổ, bị Nhị Võ làm trực tiếp bắn ra.
Sở Tuần khi bắn tinh hậu đình run rẩy, cắn khóe miệng, dưới thân sóng nhiệt như nước.
Cậu bắn một hồi lâu, thẳng đến cân bì kiệt lực. Đến tột cùng có thoải mái hay không, không cần nói nữa.
Truyền Võ cũng thực thoải mái, lại ở trong Sở Tuần không muốn đi ra, cả người như một cái chăn bao lấy Sở Tuần, ôm cậu thở dốc. Có thể làm vợ mình thích đến liên tục không ngừng phun trào, lòng tự trọng cùng tính chiếm hữu của đàn ông đạt được thỏa mãn thật lớn.
Hai người cứ ôm nhau như thế, ôm thật lâu, thân thể tương liên, mệt mỏi tập kích đại não cùng tứ chi, mơ màng ngủ.
Sở Hàm từ trong gối đầu nhỏ lộ ra con mắt, cách thành giường nôi nhìn trộm, cắn ngón tay. Trong mắt ngẫu nhiên lóe lên một tia thông thấu cùng giảo hoạt không hợp tuổi.
Ừm, ba ba thật không không chịu thua kém.
Ba ba lại bị áp đảo khi dễ, mỗi ngày đều bị áp, còn mạnh miệng nói mình là ba ba, thật mất mặt.
Sở Hàm khẽ động ngón tay, đếm hai ba ba. Một, hai…… Mười ba, mười bốn…… Ba mươi lăm, ba mươi sáu…… Năm mươi bảy, năm mươi tám…… A, hai ba ba đến bảy, tám mươi thế nhưng còn chưa ngừng lại, hai người thực biếи ŧɦái a…… Mình buồn ngủ quá đi…… Ưm…… Mình ngủ đây……
Sở Hàm chậm rãi nhắm mắt, hàng mi đen nhánh, môi vẽ nên độ cung thật hồn nhiên, khóe miệng treo một dải nước miếng, trong lúc ngủ mơ thì thào thanh âm đầu tiên: “Ba…… Ba ba……”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị
- Vệ Sĩ
- Chương 101: [Kết thúc · 1] Vυ' em điên cuồng