Chương 3

Ám khí của Khương Nhu không đủ chính xác, mới bay được nửa đường đã rơi xuống, giá cả đắt đỏ, giá nhà năm nay nhìn qua chỉ có hai hoặc ba nghìn, bảy nghìn tệ dư sức mua được mấy căn, điều này thực sự khiến cho nhóm côn đồ choáng váng.

Tất cả mọi người đều bị phân tâm, tình thế trận chiến xoay chuyển!

Lão già cầm hung khí thì bị thanh niên cao to bắt lấy 2 tay bắt chéo ra sau lưng rồi giữ chặt lại. Tư thế vặn tay này vốn dĩ là quay lưng về phía Khương Nhu, nhưng anh lại làm động tác hơi thừa nên vặn người đàn ông xoay 180 độ, khiến người đàn ông đau đớn hét lên như một con lợn.

Cố Giang Khoát muốn nhìn lại người đã cứu mình một lần nữa.

Lúc này Khương Nhu đã quay đi, chỉ còn nhìn thấy bóng lưng của cậu ấy.

Từ góc nhìn của Lý Thanh có thể thấy rõ, Khương Nhu xoa xoa tay sắc mặt cậu nhìn không được tốt cho lắm, đột nhiên làm anh không quan tâm đến điện thoại của mình nữa, chạy lon ton đuổi theo cậu: “Cậu không sao chứ?”

“Đau tay.” Khương Nhu buông lời trách móc: “Điện thoại của anh nặng quá đấy.” Điện thoại hoa quả thế hệ đầu tiên dày hơn những chiếc của thế hệ sau này, nhìn trông giống như một cục gạch vuông, thực sự thích hợp để làm ám khí.

Lý Thanh: “…”

Tự cậu ném, anh ta có liên quan gì đâu?! Còn lấy điện thoại của anh ném đi, còn muốn anh ta xin lỗi cậu sao?

Tuy trong đầu nghĩ vậy nhưng Lý Thanh vẫn chấp nhận số phận của mình, tế nhị xin lỗi vị thiếu gia: “Xin lỗi, tất cà là do tôi, đã làm cho cậu bị hoảng sợ, quay đầu hối lỗi với cậu.”

“Về sau hãy gọi tôi là Khương tổng.”

“Nói người của anh quay về nhanh chóng, đừng tụ tập ở đây kẻo thu hút sự chú ý.” Khương Nhu trầm mặc nói: “Ngoài ra, loại chuyện như vậy đã xảy ra bao nhiêu lần, tổng cộng anh đã tìm thấy những ai, tôi hy vọng sẽ thấy một báo cáo cụ thể bằng văn bản.”

Hoàng Mao gãi gãi đầu, kêu Cố Giang Khoác đến: “Tại sao anh Lý lại ở đây?” Sau đó anh ta quét về phía nửa thân dưới của Cố Giang Khoát, thở dài: “Mạng cậu lớn thật! ... Tôi nhìn thấy cái đó là một điện thoại cơ thật, hơn 7000, nhưng thật tiếc là nó đã vỡ thành nhiều mảnh rồi, nếu như không có nó thì chắc chắn cậu sẽ phế.

Cố Giang Khoát: “Anh biết cậu ấy à?”

Hoàng Mao: “Ai? Người thanh niên áo hoa, hay thiếu gia xinh đẹp da thịt trắng trẻo? Tôi chỉ biết người đầu tiên, anh ta là người thuê chúng tôi."

“...Ồ.” Cố Giang Khoát rầu rĩ nói, vẫn nhìn về phía Khương Nhu vừa biến mất. “Này cái cậu cao to kia! Nhìn cái gì vậy?” Lý Thanh quay lại: “Đừng phân tâm, lão già kia kia đáng lẽ phải bị anh bóp chết! Buông tay ra thả ra, xong hết rồi!”

Lý Thanh luôn tự coi mình là bạn thân của Khương thiếu gia, nhiều người trong công ty cũng đang nể mặt của Khương Nhu nên cũng nể mặt anh ta, khiến anh ta ngày càng ra oai, chuyện gì cũng dám làm.

Khi Khương Nhu phát hiện ra anh đang nhờ xã hội đen đi đòi tiền, Lý Thanh không cảm thấy quá sợ hãi, cùng lắm thì nói lời xin lỗi với Khương Nhu thôi – Cậu ta cũng chỉ là một thiếu niên tuổi nhỏ, chỉ cần dỗ dành vài câu là hết không phải sao?

Mãi cho đến khi Khương thiếu gia yêu cầu anh gọi mình là “Khương tổng”, Lý Thanh mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, Lý Thanh nghĩ Khương Nhu đang muốn tỏ ra xa lạ với mình, nên không dám lơ là, mấy hôm nay đều cố gắng an phận thành thật sửa sang lại các tư liệu.

Lúc này còn nhận được điện thoại của Đinh Bằng Châu.

Đinh Bằng Châu vẫn còn giận Khương Nhu, hôm đó Khương Nhu không những đánh anh mà còn kêu bảo vệ đuổi anh đi, chẳng khác nào đem mặt anh chôn xuống đất, Khương Nhu dựa vào cái gì mà dám làm vậy với anh?

Dựa vào khuôn mắt xinh đẹp? Hay bởi tính khí kiêu ngạo của một vị thiếu gia?

Nhưng mà ... Nói mới nhớ, hôm đó Khương Nhu bỗng nhiên trở nên lãnh đạm, khiến anh không thể nào quên được, anh luôn cảm thấy dường như mấy ngày nay Khương Nhu đã thay đổi, không để mắt đến ngoại hình của người khác, quyến rũ đến kỳ lạ, làm cho anh mấy ngày nay đều nằm mơ thấy Khương thiếu gia… ruột gan cồn cào khi nghĩ đến cậu.

“Chắc mình bị ngu rồi.” Đinh Bằng Châu tự kết luận.

Nhưng anh cũng không định dụ dỗ Khương Nhu, dù sao Khương Nhu thích anh như vậy, anh không lo có chuyện Khương Nhu sẽ quay xe.

Bên cạnh đó, nói một cách dễ hiểu Khương Nhu đang là người nắm giữ cả một gia tài thừa kế khổng lồ, nói hơi khó nghe hơn thì đó là một miếng bánh mà bất cứ ai cũng phải thèm muốn. Cậu chỉ là một thiếu gia õng ẹo thì biết cái gì? Nếu gặp khó khăn có khi lại giống như trước, sẽ cầu xin anh giúp đỡ thì sao? Anh có thể mượn cơ hội đó để dằn mặt tên nhóc tính khí thiếu gia này.

Đáng tiếc, đợi mãi cũng không thấy động tĩnh gì, Đinh Bằng Châu không kìm lòng được nữa mà phải móc điện thoại gọi cho Lý Thanh.

Anh hỏi thẳng vào vấn đề: “Đại Thanh, Khương Nhu gần đây thế nào? Có hay nhắc gì đến tôi không?”

Lý Thanh đang vùi đầu làm việc, nghe hỏi mới ngơ ra: “Anh á? Cậu ta nhắc đến anh để làm gì?”

Đinh Bằng Châu hơi nghẹn lại, dừng lại một chút, hỏi: “Mấy ngày nay anh ở công ty à? Có gặp được người đó không?”

“Có gặp.”

“Có gặp nhưng không nhắc gì tới tôi sao?”

“Đúng vậy, không có, một chữ cũng không thấy.” Lúc này Lý Thanh cũng không biết giữa hai người này có gì không rõ ràng nên vô cùng bối rối: “Rồi rồi, nhưng sao cậu ấy phải nhắc đến anh?”

“Cạch! Tút tút tút~...” Bên kia giận dữ cúp điện thoại.

Lý Thanh mắng một câu không thể hiểu được, tiếp tục sắp xếp lại tư liệu, nghĩ thành thật đem giao những danh sách này cho Khương Nhu thì mọi việc sẽ trôi qua, thật không ngờ là vào ngày hôm sau, sau khi Khương tổng nhìn thấy các tài liệu bằng văn bản, có vẻ tức giận hơn.

“Mấy cái tên lưu manh đó đều biết đến hạng mục này à?” Khương Nhu rất muốn đánh vỡ đầu Lý Thanh ra xem phải bên trong chứa toàn nước hay không: “Anh tìm người đi hỏi, còn công khai danh nghĩa của tập đoàn Khương thị, là sợ người khác không làm phiền chúng ta à?

Lý Thanh vội nói: “Họ đều là những người anh em đáng tin cậy, những người không nói những điều vô nghĩa, à đúng rồi, tôi chỉ không biết một người.”

“Chính là cái tên cao to đánh được nhiều người nhất hôm qua, bởi vì không đủ nhân lực nên mới đến công trường tìm đại một người…” Lý Thanh càng nói, âm thanh càng nhỏ.

Khương Nhu xoa xoa huyệt Thái Dương: “Chuyện này anh không cần phải xen vào.”

“A?” Lý Thanh: “Tiểu… Khương tổng, ngài không sợ mọi chuyện sẽ trở nên lớn hơn sao? Mặc kệ luôn sao ạ?”

Khương nhu giương mắt, nói chậm rãi: “Bây giờ nó là một vấn đề lớn rồi, có thể với một sự phô trương lớn hơn, có thể chuyển từ bị động thành chủ động. Lý Thanh, ngày mai cậu đến công trường với tôi.”

“Hả? "Lý Thanh thấp giọng lẩm bẩm: “Không phải cậu vừa mới không cần tôi quản à?”

Khương Nhu ngước mắt lên, chậm rãi nói: “Ý tôi là dự án này, từ giờ anh không cần phải lo lắng về nó nữa.

Khương Nhu: “Nhưng anh mới là người gây ra rắc rối, anh nên lau mông mình đi, lau sạch vào.”

Mấy ngày nay Cố Giang Khoát có hơi lơ đễnh, đã bị phân tâm khi xếp hàng lên xe.

“Này! Đang nghĩ gì vậy?" Một đồng nghiệp vỗ mạnh vào tấm lưng rộng và rắn chắc của anh ta: “Đầy rồi, còn chất được à? Đầy quá bị đổ đấy.”

“Ừm.” Cố Giang Khoát tỉnh táo lại, lẳng lặng nhìn chiếc xe đẩy quá tải nặng nề, không hề giảm bớt trọng lượng, thay vào đó, đôi tay to trực tiếp cầm tay lái dính đầy vữa xi măng khô cứng nhấc lên.

"Nặng như thế này cũng không sao sao? Như vậy là được rồi đó Tiểu Cố!” Đồng nghiệp nói hơi liú lưỡi: “thực sự anh mạnh lắm đấy!... Mà này, tôi nghe nói hôm đó anh đi đánh nhau à? Lại còn được một công ty lớn thuê? Thật hay giả vậy? Anh được họ đã trả bao nhiêu?”

Cố Giang Khoát phớt lờ anh ta, đẩy những viên gạch nặng nề, đi như bay về phía trước.

“Này, tên kia, tôi muốn hỏi anh đó! Điếc à?”

Cố Giang Khoát không dừng lại, với vẻ ngoài hiền lành không muốn so đo với người khác, khiến người công nhân nhập cư trở nên bạo dạn, trong công trường ồn ào cất cao giọng: "Từ ngày đó trở về, cứ như mất hồn mất vía, hay là có tiểu yêu tinh nào lấy mất hồn cậu rồi phải không hả?”

“...”

Lúc này Cố Giang Khoát một sự nhịn chín sự lành, vừa bước một bước, xe đẩy trên mặt đất nặng nề phát ra một tiếng rung động, xoay người bước lại, lông mày nặng trĩu, áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi áp chặt vào da thịt, lộ ra đường nét của bờ vai rộng và vòng eo nhỏ, khiến anh trông giống như một con thú thô bạo, liều lĩnh, như thể nó có thể xé toạc cổ họng một người một cách dễ dàng.

Người công nhân run lập cập, thú nhận ngay tại chỗ: “Tôi chỉ nói đùa thôi! Chắc không có yêu tinh nào đâu, sau này tôi sẽ không hỏi chuyện của anh nữa đâu!”

Cố Giang Khoát không muốn gây sự trên công trường, tiếp tục làm việc trong im lặng, nhưng anh đồng tình với câu ‘mất hồn mất vía’. Kể từ hôm đó, anh không thể không nghĩ đến người “ân nhân cứu mạng” đó, như thể anh đã để linh hồn mình trôi theo người đó mất rồi.

Anh chưa bao giờ thấy một thiếu niên nào trắng trẻo, quý phái, lại gặp được ở một con hẻm hoàn toàn đối lập như vậy.

Như thiên thần giáng, rồi lại rời đi ngay trong phút chốc, đẹp như một giấc mơ xa vời không thể với tới. Thực ra trong lòng Cố Giang Khoát biết rõ thiếu niên đó và mình như hai người đến từ hai thế giới khác nhau, không thể gặp nhau lần nữa, trong lòng không khỏi cảm thấy mất mát.

Tuy nhiên, anh không có thời gian để cảm thấy tiếc nuối, không để những cảm xúc nhỏ nhặt trong lòng anh không thể ảnh hưởng đến việc chuyển gạch. Ở nhiệt độ cao 30 ℃, toàn thân Cố Giang Khoát toát đầy mồ hôi.

Cho đến khi quản đốc gọi anh ta.

Cố Giang Khoát từ chối theo bản năng: “Tôi sẽ không đánh nhau nữa đâu.” Cuối cùng thì loại công việc đó rất nguy hiểm, cái kéo kia vẫn làm cho anh cảm thấy sợ hãi. Anh sẽ không nhận một công việc liên quan đến “đánh nhau” trong tương lai nữa, cho dù mức lương của nó có cao đến đâu.

Tiền có thể từ từ kiếm được, nếu có chuyện gì xảy ra với mình, gia đình mình sẽ làm sao bây giờ?

Quản đốc: “Không, không, lần này là một việc tốt! Ông chủ lớn đặc biệt tới đây để gặp cậu -ông chủ trông giống như một ngôi sao, còn đi theo là một đội quay phim, tôi gần như nghĩ là đang đóng phim luôn đấy, không ngờ lại xảy ra chuyện này! ... Nói đến đây thì tôi muốn xin lỗi cậu, ai ngờ đâu bọn côn đồ đó lại to gan lớn mật, dám giở trò đồϊ ҍạϊ trên danh nghĩa của tập đoàn Khương Thị!”

Cố Giang Khoát: “?”

Kẻ lừa đảo?

“Bác vẫn đang nghĩ về hoàn cảnh của gia đình cậu... haizz, chỉ muốn giới thiệu cho cậu một công việc dễ kiếm ra tiền. Ai ngờ họ là những kẻ lừa đảo đâu! Họ không trả tiền cho cháu phải không? Không thể nào. Một lát nữa, tôi sẽ giúp cậu khóc lóc với sếp lớn - anh ta ở đây để thay mặt công ty xin lỗi cậu mà”

Cố Giang Khoát nói đúng sự thật : “Tiền công đã đưa rồi.”

“Hả?” Người quản đốc bị sốc: “Không phải lũ khốn đó đã chạy trốn rồi sao? Tôi không tìm thấy họ đâu cả.

Cố Giang Khoát: “Vâng, đưa rồi ạ.”

Thực ra, lúc đó Hoàng Mao có vẻ muốn lừa đảo, nhưng bị Cố Giang Khoát nhận ra ý định của anh ta, mới sử dụng thủ đoạn - suýt chút nữa đã bóp nát xương tay của người ta.

“Anh Lý” nào đó sợ đến mức tái mặt, đường đường thanh toán “phí dịch vụ lao động” đầy đủ.

Kỳ thực thì chuyện tiền nong đã thanh toán xong rổi, Cố Giang Khoát không cảm thấy sếp lớn có liên quan đến mình mà phải xin lỗi, cũng không tin bên kia sẽ làm bồi thường gì, nhưng lòng tốt của quản đốc khiến anh không thể từ chối, miễn cưỡng hợp tác cho có lệ.

Bước ra khỏi dây ngăn phạm vi của công trường, Cố Giang Khoát cởi mũ bảo hộ, đưa tay lên lau mồ hôi đang chảy trên lông mi, cả người đầy vẻ thích thú, giống như một con động vật hoang dã bị cháy nắng.

Bỗng nhiên anh nghe thấy một giọng nam trong trẻo và rõ ràng: “Xin chào, tôi là Khương Nhu, chủ tịch tập đoàn Khương thị.”

Giọng nói này ... anh không nghe nhầm chứ!

Cố Giang Khoát đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy vị cứu tinh đã khiến anh lơ đễnh suốt mấy ngày.

Ân nhân cứu mạng trắng trẻo thanh tú đang đứng dưới bóng mái hiên của ký túc xá , người trợ lý cầm ô che cho cậu, hình như đang sợ nắng, ngoài ra còn có một nhóm cấp dưới mặc vest chỉnh tề, cùng các phóng viên đang kính cẩn vây quanh cậu ấy, khiến cậu trông giống như trong một quý tộc trong một bộ phim về ma cà rồng.

... Cố Giang Khoát đột nhiên cảm thấy xấu hổ, nhìn xuống chiếc áo phông ướt đẫm mồ hôi và chiếc quần yếm bẩn thỉu của mình, đột nhiên bắt đầu hối hận. Tại sao hôm nay anh lại đổ mồ hôi nhiều như vậy? Bây giờ chắc anh hôi lắm.

Nhìn thấy Cố Giang Khoát cúi đầu cả người cứng đờ, quản đốc đứng bên cạnh cảm thấy lo lắng, khẽ đá lên mũi giày của anh, thay mặt anh giải thích: “Đứa nhỏ này như vậy, là người thật thà và hướng nội, các anh đừng để ý.”

Lý Thanh trong đám người giật giật khóe miệng: ? ? Ai là người trung thực và sống nội tâm? Đang nói về tên Diêm Vương ngoan thủ tàn nhẫn này à?

Quản đốc nhắc nhở Cố Giang Khoát tống cộng bốn lần: “Ngẩng đầu lên, nói chuyện đi chứ!”

Người thanh niên cao gần mét 9 bẽn lẽn ngẩng đầu lên - Lý Thanh thấy anh ngẩng đầu lên, bất giác co người lại, lặng lẽ lùi về sau hai bước.

Khi Cố Giang Khoát và Khương Nhu bắt gặp ánh mắt của nhau, tai họ đột nhiên đỏ bừng, khóe miệng giật giật.

Còn Khương Nhu khi nhìn rõ khuôn mặt của Cố Giang Khoát, cậu cũng hơi bối rối.

Khuôn mặt này ... rất quen thuộc, nhưng cậu chắc chắn cậu chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt của người này trong ngõ ngày hôm đó. Ngoài ra, người này làm việc ở công trường để kiếm sống, sao cậu có thể biết anh ta.

Vậy, rốt cuộc là cậu đã gặp người này ở đâu?