Họ đã có hai lần tiếp xúc ngắn ngủi, lần đầu tiên là gặp gỡ để xem mặt, lần thứ hai là hủy hôn. Tuy rằng cả hai trải nghiệm đều không vui vẻ, nhưng nhìn chung vẫn giữ được thể diện, không đến mức xé rách mặt nhau.
Nếu gặp nhau, Khương Nhu sẽ rất lịch thiệp gật đầu chào hỏi cô.
Tưởng đại tiểu thư ngẩn người, mỉm cười rạng rỡ, sau đó quay lại tiếp tục trò chuyện với những người xung quanh. Bên cạnh cô là một đám thanh niên trẻ tuổi, thoạt nhìn rất được cưng chiều.
"Cô gái kia là ai vậy? Xinh đẹp quá!" Một nữ công nhân trẻ bên cạnh Cố Giang Khoát tò mò hỏi.
Tuy nhiên, ngay lập tức có người nhắc nhở cô: "Nói nhỏ thôi, đừng để sếp nghe thấy. Đó là tiểu thư Tập đoàn Tưởng gia."
Các nhân viên của Khương Thị hầu như đều biết chuyện tình giữa Khương tổng và Tưởng đại tiểu thư. Nữ nhân viên thè lưỡi, ngoan ngoãn im lặng. Cố Giang Khoát nhìn thấy bộ dạng hiểu mà không nói của mọi người, bực bội nhéo nhéo ngón tay.
Bên trong hội trường, các vị trí cho các công ty đã được sắp xếp ổn thỏa. Khương Nhu sau khi tiễn nhân viên về chỗ ngồi, chỉ mang theo Cố Giang Khoát, chuẩn bị nhân cơ hội này để trò chuyện với các "đại lão" ở đây, thăm dò thái độ của họ đối với dự án cao ốc Kim Sang.
Nhưng mà, còn chưa có chọn được mục tiêu, liền thấy Đinh Bằng Chu bỏ cha mình, đi tới.
Cố Giang Khoát theo bản năng bước nửa bước về phía trước, che chắn Khương Nhu ở phía sau.
Đúng vậy, hai người họ lần trước gặp nhau vẫn là cảnh giang hồ đánh nhau, Khương Nhu chỉ vì Cố Giang Khoát phản ứng quá khích mà vỗ vỗ vào mu bàn tay anh để trấn an: "Không sao cả, đúng lúc đang muốn tâm sự với anh ấy."
Vừa lúc Khương tổng đối với ý tưởng của Đinh gia cũng cảm thấy hứng thú, vì vậy treo mỉm cười, thong dong đứng chờ tại chỗ, nhưng mà Tưởng Hạ giành trước một bước, vững vàng dẫm lên giày cao gót "không cẩn thận" va vào Đinh Bằng Chu, thực tâm thực lòng xin lỗi Đinh Bằng Chu: "Ngại quá, anh Đinh, phiền toái mượn qua một chút, tôi có việc tìm Khương tổng."
"Xảo quyệt, tôi tìm Tiểu Nhu cũng có việc." Đối mặt với mỹ nhân như Tưởng Hạ, Đinh Bằng Chu thế nhưng không hề có phong độ lịch thiệp, dựa vào lợi thế chiều cao, nhanh chóng né tránh cô, nhanh hơn một bước chân đến trước mặt Khương Nhu.
Thấy cảnh này Cố Giang Khoát: "......"
"Tiểu Nhu, đã lâu không gặp."
Nhưng mà giọng điệu của Đinh Bằng Chu trở nên chua chát, Tưởng Hạ đã đuổi theo đến đây, cười lạnh lùng ngắt lời: "Gọi đến thân thiết như vậy, giống như anh rất quen thuộc với anh ấy, cũng không hỏi Khương tổng có đồng ý với cách xưng hô này hay không."
Đinh Bằng Chu cũng không cam lòng yếu thế: "Tôi và Tiểu Nhu là thanh mai trúc mã chơi với nhau từ nhỏ, đương nhiên là quen thuộc một chút, nhớ không lầm thì Tưởng tiểu thư học ở thành phố A, lại ra nước ngoài du học? Vòng tròn của chúng ta khác nhau, khó trách đối với Tiểu Nhu một chút cũng không hiểu biết, còn tưởng rằng anh ấy sẽ ——"
Đinh Bằng Chu ở đây để lại một khoảng dừng vi diệu, tuy chưa nói rõ, nhưng vẻ mặt ý vị thâm trường và đắc ý khiến người ta khó đoán.
Anh ta rõ ràng là muốn nói: Cô còn tưởng rằng cậu ấy sẽ thích con gái? Thật nực cười. Cho nên cô liền nháo ra chuyện giới kinh doanh Yến Lâm đều biết đến để chê cười a.
Tưởng Hạ: "Anh ——!"
Khương Nhu không thể nhịn được nữa, ho nhẹ một tiếng, để nhắc nhở mọi người rằng mình vẫn ở đây, hai người này mới thôi châm chọc nhau, Tưởng Hạ lấy lại phong thái đoan trang vốn có, sửa sửa chiếc vòng tay ngọc bích lộng lẫy trên cổ tay, cười nói: "Khương tổng cũng quan tâm đến cao ốc Kim Sang?"
Khương Nhu đáp lời khéo léo: "Hôm nay các vị ở đây hẳn là đều cùng mục đích, Tưởng tiểu thư muốn mua nhiều ít?"
Tưởng Hạ thế nhưng cũng không giấu giếm: "Nói giá cả hợp lý, có lẽ lấy được một tầng, tôi muốn mở một trung tâm thẩm mỹ ở đây."
"Nếu ăn uống, rạp chiếu phim, mua sắm… đều có thể nguyên bộ, hình thành một khu kinh doanh, thì là thích hợp, nhưng là…" Khương Nhu khuyên nhủ, "Mua riêng một tầng, cũng chưa biết nhiều yếu tố, không bằng mua toàn bộ, quy hoạch đầu tư tổng thể."
Khương Nhu nghĩ như vậy, hôm nay đến các vị lão tổng cũng phần lớn muốn mua toàn bộ, lời khuyên của Khương Nhu là chân thành, thực lòng vì Tưởng Hạ tính toán.
Tưởng đại tiểu thư cũng là người thông minh, nghe ra lời nói tốt bụng, nhịn không được mỉm cười càng sâu, "Nhà tôi vốn dĩ không phải làm bất động sản, chỉ là nghe được tin đồn, đến đây thử vận may, mua không được cũng không sao, cảm ơn Khương tổng."
"Vẫn là anh đối xử tốt với em nhất." Cô lại hơi khom người, nhỏ giọng bổ sung bên tai Khương Nhu, vì khoảng cách quá gần, mang theo hương hoa tóc dài thoang thoảng, nhẹ nhàng chạm vào áo sơ mi của Khương tổng.
"..." Khương Nhu theo bản năng rụt người lại, đứng sau Cố Giang Khoát, "Không cần khách sáo."
Tưởng Hạ nhún vai.
Đinh Bằng Chu thấy vậy cảm thấy khoái trá, nhưng nhìn Khương Nhu dựa sát vào Cố Giang Khoát như vậy, nhíu mày, nói một cách bình thản: "Thực ra tôi sẽ nghe theo đề xuất của Tiểu Nhu, bàn giao toàn bộ dự án cao ốc Kim Sang cho cô."
Đây chính là kết quả mà Khương Nhu mong muốn nhất.
"Thật ư?" Khương Nhu cố ý nhíu mày, nói: "Bàn giao toàn bộ dự án không phải là con số nhỏ, nếu có kế hoạch đầu tư hoàn chỉnh thì tốt, còn nếu không dễ dẫn đến đứt gãy chuỗi tài chính, vẫn nên cẩn thận."
Đinh Bằng Chu: "Chỉ là một tòa nhà thôi mà, gác lại vài năm cũng không đến mức cạn vốn lưu động, Đinh gia vẫn có đủ tiềm lực này."
Tất nhiên, tiền đề là dự án này phải sinh lời.
Đinh Bằng Chu thầm nghĩ: Tiểu Nhu, tuy rằng cướp mất dự án của em, việc này làm không có đạo đức, nhưng tôi sẽ chứng minh cho em thấy, Đinh gia có tiềm lực, tôi Đinh Bằng Chu càng có năng lực. Chờ em tận mắt chứng kiến thành công của tôi, liệu em có còn tiếp tục cáu kỉnh, vứt bỏ tôi như đôi giày rách, rồi đi ôm bảo vệ nghèo kiết hủ lậu, để tát vào mặt tôi sao?
Lúc này, tiếng chuông vang vọng khắp hội trường, giọng nói êm ái của người chủ trì vang lên, tuyên bố buổi đấu thầu chính thức bắt đầu, nhắc nhở các vị khách ngồi xuống.
Khương Nhu gật đầu với Đinh Bằng Chu, không cần nói thêm gì nữa. Lạnh mặt, dẫn đầu đoàn tùy tùng của Khương thị đi về chỗ ngồi.
Cậu lạnh mặt không chỉ khiến Đinh Bằng Chu tức tối, cũng mang theo vài phần hụt hẫng - Đinh Bằng Chu vốn dĩ luôn miệng nói thích, nhưng thực ra chỉ quan tâm đến lợi ích bản thân, mọi thứ đều phải nhượng bộ, hai đời đều như vậy, cái gọi là "thích" của anh ta trước nay không đáng giá, chỉ yêu bản thân mình nhất mà thôi.
Thấy Khương Nhu rời đi, Cố Giang Khoát cũng định đuổi theo, nhưng bị người ta nhẹ nhàng giữ lại. Trước mặt mọi người, Đinh Bằng Chu mang nụ cười ôn hòa lịch thiệp, trêu tức nói: "Vừa có người hỏi tôi, hỏi anh được Tiểu Nhu thuê từ công ty nào? Bộ trang phục này cũng tốn cả vạn à? Rất có ý tứ đấy, được cậu ấy trang điểm thành ra ra dáng con người, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhận ra là bảo vệ, có thể thấy được khí chất loại đồ vật này là không thể thay đổi được."
Đặc biệt là khí nghèo kiết hủ lậu. Đinh Bằng Chu khẽ cười, vỗ vai Cố Giang Khoát, mắt nhìn thẳng bước qua từ bên người anh.