Chương 22

Chương 22

Bà ngoại, đừng nói vậy nữa. Cố Giang Khoát đỏ mặt tía tai, lén nhìn Khương Nhu, thấy cậu đã đi khỏi, còn dì Mai khoa trương vỗ trán, giả vờ có việc cần làm rồi đi vào bếp.

Cố Giang Khoát thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục giải thích: "Những người đó không phải để tìm vợ cho cháu... Mà là người giúp việc, đến chăm sóc bà ngoại. Cháu ban ngày đi làm, dì Mai cũng có việc bận, Khương thiếu gia tốt bụng nên mới thuê người chăm sóc bà."

Nhưng mà bà Vương vẫn lẩm bẩm, mãi đến khi Cố Giang Khoát khuyên can nhiều lần mới miễn cưỡng hiểu ra: "Thì ra là cháu dâu tiêu tiền hiếu kính ta."

Cố Giang Khoát: "Bà ngoại, đừng gọi anh ấy là cháu dâu nữa, như vậy không hay."

Bà Vương tức giận, trừng mắt nhìn cháu ngoại: "Cháu cũng không thể phụ bạc thằng bé! Còn nữa, sao lại để Tiểu Nhu tiêu tiền? Ra ngoài đi, ra ngoài đi, ta không tiêu xài hoang phí đâu, ta vẫn khỏe mạnh, không cần người khác hầu hạ."

Cố Giang Khoát thầm nghĩ, ai mà không biết bà ngoại có thể cả ngày không ăn cơm, tự mình nhịn đói mà chết, sao lại bảo không cần người hầu hạ?

Bà Vương lại bắt đầu lẩm bẩm: "Tiền bạc, ta đều cất giữ, nhà cửa ta để lại cho cháu lấy vợ, tất cả đều là của riêng cháu, ta không hồ đồ, nhớ kỹ nhé, đều ở trong cái hộp nhỏ kia, đừng quên."

Lại tiếp tục: "Chờ cháu nhận lương, mau đưa hết cho Tiểu Nhu, ông ngoại của cháu hồi trẻ cũng luôn đưa lương cho ta, cháu phải có tiền đồ, không thể để vợ tiêu tiền."

"Thằng bé nếu không phải vợ, sao lại cho cháu tiêu tiền? Cháu đừng lừa ta."

Bà Vương nói năng mơ hồ, nhưng lại có logic riêng, Cố Giang Khoát không thể cãi lại, đành bất đắc dĩ hứa hẹn: "Cháu nhất định sẽ kết hôn với Khương Nhu, cả đời sẽ ở bên cạnh anh ấy, không rời không bỏ, nộp hết lương cho anh ấy." Bà cụ mới miễn cưỡng đồng ý cho họ tiêu số tiền "hoang phí" kia.

Những người giúp việc này đều tốt nghiệp trường chuyên nghiệp, có kinh nghiệm chăm sóc người già bị Alzheimer, họ nhận ra Khương thiếu gia là người đào hoa, và đã hoàn toàn giao quyền lựa chọn cho Cố Giang Khoát.

Cuối cùng, Cố Giang Khoát chọn một nữ giúp việc hơn 30 tuổi, khỏe mạnh. Từ đây, vấn đề sức khỏe của bà Vương đã có người chăm sóc, anh trút bỏ được gánh nặng trong lòng, đồng thời lại càng thêm cảm kích Khương thiếu gia.

Khương thiếu gia đối với mình tốt như vậy, thật khiến mình cảm động cả đời.

Nếu có thể, sao anh không muốn ở bên cạnh Khương Nhu, bảo vệ anh ấy cả đời chứ?

"Sau một thời gian, khi hoàn thành xong những việc này, tôi sẽ đưa anh và bà ngoại đến thành phố A" Khương Nhu nói, "Nơi đó có nhiều nguồn lực chữa bệnh tốt hơn Yến Lâm, cha tôi cũng đang điều trị ở thành phố A."

Nhắc đến cha, Khương Nhu dịu giọng xuống, nói: "Hy vọng ông ấy có thể bình phục."

Ba Khương tuy rằng cưới Lao Mỹ Cầm làm vợ hai, nhưng đối với đứa con trai Khương Nhu này, từ nhỏ đến lớn ăn, mặc, ở, đi lại mọi thứ đều tốt nhất, Khương Nhu khi còn nhỏ không hiểu ông ấy, sau lại cũng dần dần hiểu, ba Khương thanh niên đã tang thê, không có khả năng cả đời làm người goá vợ, ước chừng vì đền bù Khương Nhu, ở phương diện vật chất phá lệ chiều chuộng, trải qua mười mấy năm nỗ lực, rốt cuộc nuôi Khương thiếu gia thành Tiểu Vương tử.

Mọi người thường nói "lạc đà gầy còn to hơn ngựa", nhưng Khương Nhu tự hỏi, nếu thật sự phá sản, công ty bị Đinh Bằng Chu cuốn đi, chỉ để lại cho cậu mấy đống bất động sản giá trị mấy trăm triệu, liệu cậu có thể chắp vá sống sót? - cậu không hề giả vờ, thực tế cậu không hề "nghèo túng".

Mà hiện tại ba Khương còn nằm viện, Khương Túc còn nhỏ, Khương gia chỉ có thể trông cậy vào cậu, dù thế nào cũng phải gánh vác trách nhiệm, thay đổi vận mệnh đời trước.

"Cát nhân tự có thiên tướng, ông Khương nhất định sẽ hồi phục khỏe mạnh." Cố Giang Khoát vụng về an ủi, anh không giỏi an ủi, chỉ nhìn thấy Khương Nhu thất thần, không khỏi đau lòng.

Nhiều người nói Tiểu Khương tổng là "công tử bột", từ bé được nuông chiều, không nếm trải khổ cực, Cố Giang Khoát lại thấy rõ ràng: khi Khương Nhu tinh thần hăng hái cùng đám cáo già trong công ty đấu trí đấu dũng, thu dọn mớ bòng bong từ trước để lại, họp hành, giao tiếp, tranh luận với người khác... Rõ ràng trước đây cậu chỉ quanh quẩn bên cha mẹ xin tiền tiêu vặt, giờ đây phải gánh vác tránh nhiệm, thường xuyên là bộ dạng kiệt sức mệt mỏi.

"Cảm ơn." Khương Nhu nhẹ mỉm cười, sau đó nhắm mắt lại như kiệt sức.

Cố Giang Khoát nhìn cậu, nửa ngày xây dựng tâm lý, cuối cùng cũng mở miệng: "Anh mệt, tôi giúp anh..."

"Xoa bóp vai" ba chữ còn chưa kịp nói ra, cửa phòng đã bị gõ vang.

Cố Giang Khoát: "..." Cả buổi sáng lấy dũng khí tan biến.

Vào cửa là Tiểu Vương, vẫn như cũ không trang điểm, trông có vẻ tiều tụy, lúc nói chuyện thậm chí không dám nhìn Khương Nhu, cúi đầu nói: "Khương tổng, thực xin lỗi, tôi mang thai ba tháng."

Sau đó như rất áy náy, im lặng một lúc.

"..." Khương Nhu nhíu mày, lập tức tỉnh táo: "Em tốt nhất nói hết một hơi." Chứ cứ ở đây cũng quá kỳ quặc!”

Tiểu Vương: "Tôi... trước đây đã khám ra, nhưng chưa xác định muốn hay không, vốn định lấy sự nghiệp là trọng, đắn đo rất lâu, nhưng... thực sự luyến tiếc, nên tôi quyết định muốn từ chức."

Câu nói này như mang thai sinh con là tội ác tày trời.

Tiểu Vương tiếp tục như kẻ phạm tội khai nhận chi tiết tội lỗi, nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi ông chủ, trước đây vì đi khám thai mà chậm trễ rất nhiều công việc, tôi biết, như vậy rất xin lỗi công ty..."

Hiện nay rất nhiều nữ công nhân mang thai đều bị công ty tìm mọi cách sa thải, dùng bất cứ thủ đoạn nào. Họ cố ý xa lánh, thậm chí còn bị lãnh đạo ác ý điều đến bên cạnh WC làm việc, buộc phải từ chức.

Không chỉ một công ty như vậy, Vấn đề này đã kéo dài nhiều năm rồi. Mấy năm trước khi mới vào Khương thị, cô ấy quen biết một tiền bối có cơ hội thăng chức. Nhưng sau đó, vì mang thai, cô ấy bị điều chuyển sang một vị trí không quan trọng.

Cho nên Tiểu Vương nghĩ kỹ, cùng với bị nhằm vào, còn không bằng chính mình chủ động nói ra.

Nhưng Khương Nhu ôn hòa mà đánh gãy: “Bởi vì cái này, liền phải từ chức?”

"Vấn đề này đã kéo dài nhiều năm rồi. Mấy năm trước khi mới vào Khương thị, cô ấy quen biết một tiền bối có cơ hội thăng chức. Nhưng sau đó, vì mang thai, cô ấy bị điều chuyển sang một vị trí không quan trọng."

Khương Nhu nhìn Cố Giang Khoát, "Chính là anh…” trước kia anh không muốn bớt thời gian đọc sách sao?

Cố Giang Khoát đáp: "Khương tổng, tôi có thể làm tốt, trước kia khi chị Tiểu Vương xin nghỉ đều là tôi hỗ trợ." Ánh mắt Cố Giang Khoát đầy nhiệt huyết, dường như rất muốn nhận công việc này.

Khương Nhu gật đầu: "Được thôi."

Lão đại muốn làm thì cho anh một cơ hội rèn luyện trước, sau này nếu lo liệu không hết quá nhiều việc thì nói sau.

Tiểu Vương chen ngang: "Cảm ơn ông chủ!" Cô rưng rưng nước mắt, cúi người 90 độ, sau đó nhìn Khương Nhu đầy tha thiết: "Em sẽ cố gắng, hết lòng hết sức hoàn thành công việc, chỉ cần em ở vị trí này, bất cứ việc gì ngài cũng có thể tìm em, công việc bên ngoài cũng được, có thể coi em là trợ lý sinh hoạt..."

Cố Giang Khoát bỗng chen lời: "Chị Tiểu Vương," anh bước vào giữa Tiểu Vương và Khương Nhu, dùng thân hình cao lớn che khuất hoàn toàn Tiểu Vương, nghiêm túc nói: "Nếu muốn giao công việc cho tôi, vậy nhân lúc này tôi có thời gian, hãy dẫn dắt tôi một chút. Bắt đầu đi."