Khương Nhu đang rất lo lắng chuyện của công ty, còn phải đi nhanh tới bệnh viện, lái xe Bentley ra khỏi tầng hầm, rẽ vào một ngã tư là một công trường, tấm lưới an toàn màu xanh lá cây vừa đủ che bụi bay, nhưng không ngăn được tiếng ồn.
Tài xế sợ thiếu gia của mình thấy phiền, vội giải thích: “Con đường duy nhất để lên đường cao tốc là đường này, vì đường kia đang bị tắc do đang thi công.”
“Ừm, toà Kim Sang đang được xây dựng lại mà.”
Tòa nhà lớn này làm Khương Nhu có ấn tượng, có kiến trúc điển hình, ngay từ khi khu đất được chọn, nhà phát triển bất động sản đã công khai nó sẽ là cột mốc của thành phố Yến Lâm, trước khi nó được xây dựng, các cửa hàng đã được bán hết, tiếc rằng sau khi quy hoạch đô thị thay đổi, tất cả các trung tâm mua sắm gần đó đều lỗ sạch vốn.
Sẽ rất thú vị nếu có thể khuyến khích Đinh gia đầu tư nhiều hơn vào chỗ này, Khương Nhu nhìn qua tấm kính, đang suy nghĩ miên man thì cảm thấy có một bóng đen đổ xuống, vừa vặn chắn ngang tầm nhìn của mình.
Hóa ra là một công nhân trẻ cũng đang dừng chờ đèn đỏ, trên lưng áo của anh có một vài vết xi măng, đội mũ lưỡi trai có vành rất thấp, vai lưng đều rộng, có sức che phủ lớn.
Theo góc nhìn của Khương Nhu, có thể nhìn thấy được những đường cong cơ bắp trên cánh tay của anh ta, dưới ánh nắng mặt trời chiếu vào sáng bóng lên, trông rất đẹp mắt.
Khương Nhu trầm trồ hâm mộ một hồi, theo bản năng nhìn xuống cánh tay của mình, chợt cảm thấy tự nhục. Đèn vừa thay đổi, xe cũng khởi động, Khương thiếu gia tức giận dựa vào lưng ghế, bắt đầu nhắm mắt lại nghỉ ngơi, trong nháy mắt quên mất người công nhân cao lớn kia.
Sau khi đến bệnh viện, Khương Nhu nhớ ra ICU không cho phép người nhà vào thăm, cậu phải nhìn từ xa qua tấm kính, đột nhiên gặp người em trai cùng cha khác mẹ với mình là Khương Túc ở ngoài cửa.
Khương Túc bắt gặp, ngẩng cao cổ như gà chọi, trưng ra bộ dạng giống như đang muốn đánh Khương Nhu: “Tôi đến để gặp bố tôi! Làm sao nào? Cho anh đến, còn tôi thì không? Tôi cũng là con cái của nhà họ Khương đấy!”
Cậu nhớ tới kiếp trước, cha cậu đột nhiên ốm nặng, ông tranh thủ lúc tỉnh lại, chỉ nhìn thấy Khương Nhu, giao công ty và chuyển nhượng văn bản cổ phần cho cậu, điều này khiến cho mẹ con Khương Túc rất bất an, trong lòng luôn cảm thấy anh trai lớn đã ngấm ngầm xâm phạm tài sản của họ, mặc dù sau này Khương Nhu đợi khi Khương Túc trưởng thành, theo sự giao phó của cha, tài sản ký quỹ sẽ được trả lại cho cậu ấy.
Đáng tiếc là hai mẹ con này không có sự nhạy bén trong kinh doanh, phải bán cổ phần đầu tư được trong vài năm do thất bại, điều đó càng làm cho Khương Nhu coi thường họ hơn, nhưng hai anh em họ đã đấu đá nhau gần mười năm, Khi Khương Nhu bị Đinh Bằng Châu lừa, người em trai mà cậu luôn coi thường đã đứng ra bênh vực cậu, đánh nhau với người nhà họ Đinh một trận– dù là đối với cậu hay đối với nhà họ Khương, bốn chữ máu mủ tình thâm vẫn có ý nghĩa.
Sau đó Giang Túc lúng túng ra cửa, nói thẳng với Khương Nhu là cậu có thể vào.
Tuy nhiên Khương Nhu đột nhiên trọng sinh, thực sự không hiểu được lòng tốt của em trai mình.
“Sao anh không nói gì vậy? Chột dạ sao?” Khương Túc ngắt đoạn hồi ức của cậu.
“Không có gì đâu, cậu cũng nên đến gặp bố.” Khương Nhu nói rồi vỗ vai Khương Túc, cậu bé 15 tuổi này đang phát triển rất tốt, đã cao gần bằng anh trai: “Cậu lẻn ra ngoài à? Đến thăm một chút thì quay lại trường đi, đừng trễ giờ học, tôi sẽ đưa cậu đi.”
Nhớ là trong năm nay, trường học vẫn được ngang nhiên tổ chức các lớp học bù trong kỳ nghỉ.
Khương Túc: “?”
Điều gì xảy ra với anh trai cậu ta vậy? Theo lý mà nói thì không phải sẽ đánh nhau với cậu ta sao? Người anh trai yếu đuối, trắng trẻo này hơn cậu ta bốn tuổi, từ nhỏ đã không thể đánh bại cậu ta, anh ta cũng rất quỷ quyệt, mỗi khi không đánh được cậu ta sẽ đi mách bố, điều đó khiến cha phạt cậu ta rất nhiều lần… Sau này lớn lên, anh cậu càng trở nên xấu tính hơn, tấn công cậu ta bằng lời nói bất cứ khi nào có cơ hội, tại sao hôm nay anh ta lại đột nhiên quan tâm đến cậu ta như vậy?
“Anh đừng có giả mù sa mưa! Tôi không lên xe của anh đâu.” Khương Tú từ chối.
Nghĩ đến kiếp trước đứa trẻ này đối với mình tốt như thế nào, Khương Nhu kiên nhẫn nói: “Bệnh viện cách trường học của cậy hai mươi cây số, ở đây bắt taxi không dễ đâu.”
“Tôi bắt xe buýt về!”
“Cậu nói cái gì ngu ngốc vậy?” Khương Nhu thực sự tức giận, không cho cậu ta từ chối: “Bây giờ Lão Lưu sẽ lên đón cậu.”
Lão Lưu là tài xế của Chủ tịch Khương, bây giờ anh ta được chuyển giao lại cho Khương Nhu.
Nếu là bình thường, Khương Túc sẽ nói một câu “Xe buýt không dành cho người ngồi sao?” rồi chỉ trích tính khí thiếu gia kiêu ngạo của anh trai mình, nhưng hôm nay một câu cũng không dám nói ra.
Thứ nhất là hôm nay Khương Nhu lần đầu tiên đối xử tốt với cậu, hai là người anh trai này của cậu vừa mới thành niên, hôm nay càng trông giống một người thật sự đã trưởng thành, không biết tại sao không thể từ chối.
Khương Túc hơi nghẹn, rụt cổ nói: “...Còn anh thì sao? Tôi không muốn đi chung xe với anh.” Trường trung học cơ sở số một Yến Lâm và công ty nằm ở hai hướng khác nhau.
“Tôi có việc phải làm vào buổi chiều, nên đi xe của người khác.” Khương Nhu nói: “Nhân tiện, phần vốn góp của cậu đã được bố sắp xếp từ rất lâu rồi, bố mới nhờ tôi giữ cho, ý bố sẽ nhờ tôi giao lại cho cậu khi cậu đủ mười tám tuổi… Nhưng nếu các người muốn gấp, tôi sẽ giao lại trước, các người suy nghĩ rõ ràng, trước thứ 2 tuần sau cho tôi câu trả lời, để tôi sắp xếp nhờ luật sư làm giấy tờ công chứng.”
Khương Túc nghi ngờ mình mới bị ảo giác, mẹ cậu làm loạn chuyện này đã lâu, Khương Nhu không muốn nói tới, tại sao hôm nay lại đột nhiên đồng ý?
“Thật hay giả vậy?” Khi Khương Túc phản ứng lại, anh trai đã đi rồi, ở cuối hành lang vẫy tay chào cậu ấy. Khương Nhu có dáng người vẫn giữa một thiếu niên và một thanh niên, dáng người gầy gò, động tác vẫy tay của cậu khá điềm đạm.
Khương Nhu nói buổi chiều có chuyện, không phải là lấy cớ, tính thời gian, Lão Khương đã nằm ở ICU được một tháng, hôn mê bất tỉnh, cậu cũng đã tiếp quản Khương thị được hai tháng.
Những câu chuyện xảy ra trong hai tháng trở lại đây náo nhiệt hơn hẳn, chẳng qua là mấy lão già không chịu nghe lời, một số giám đốc điều hành cấp cao theo lão Khương tổng chinh chiến xây dụng công ty muốn chớp lấy cơ hội thay đổi lên làm chủ, và các cổ đông vừa và nhỏ đều theo phe…Có vài giám đốc điều hành về phe của mấy lão già, đương nhiên cũng có những giám đốc điều hành về phe của chủ tịch mới.
Trong số những người theo phe của Khương Nhu, Lý Thanh là người hoạt động tích cực nhất.
Lý Thanh, Khương Nhu và Đinh Bằng Châu đều còn trẻ, Lý gia không giống như Khương gia và Đinh gia làm kinh doanh đứng đắn, họ có quan hệ mật thiết với bọn côn đồ ở thành phố Yến Lâm, nhưng lại hy vọng con cái có thể kiếm sống trong sạch nên mới cử Lý Thanh đi du học tại trường Đại học Yeji ở nước ngoài, sau khi trở về, Lý Thanh dựa vào mối quan hệ của mình với Khương Nhu để lập nghiệp ở Khương thị. Ở đây có một vị trí nhất định nhưng sau khi Khương Nhu được bổ nhiệm làm chủ tịch anh ta một đường tiến thẳng.
Tiếc rằng trong nhiều năm qua Khương Nhu đã nuôi một người lòng lang dạ sói.
Không nói đến việc sau đó Lý Thanh đã cấu kết với Đinh Bằng Châu, chiếm đoạt cổ phần của Khương Nhu, có thể nói trong khoảng thời gian này, anh ta đã gây ra rất nhiều rắc rối cho Khương Nhu.
Trong những năm này, dự án P2P trở nên rất phổ biến, Khương Thị cũng đầu tư vào nền tảng cho vay, nhưng nền tảng tư nhân không uy tín bằng ngân hàng, muốn thu hút khách hàng thì chỉ có thể tăng lãi suất và thả lỏng việc xét duyệt điều kiện cho vay, như việc thải chất thải ra môi trường sạch đẹp, đây là một mối nguy tiềm ẩn rất lớn.
Chắc chắn rồi, năm nay đã có dấu hiệu của một cơn bão lớn, rất nhiều con nợ cũ đã quá hạn trả tiền vay vốn.
Một số người vay cũ chuyên nghiệp nắm rất rõ lỗ hổng pháp luật, dù có tiền nhưng trên danh nghĩa không đứng tên họ, thậm chí các quy định liên quan để hạn chế vay mượn trong năm nay cũng chưa hoàn thiện, nếu đi con đường bình thường chắc chắn sẽ không thể đòi được tiền.
Người phụ trách dự án này là Lý Thanh, vì để cho bản báo cáo cuối quý không quá thậm tệ, hắn thế nhưng tìm du côn đòi tiền. Cứ như vậy, cái gì hợp lý sẽ trở nên vô lý.
Quả nhiên, sau đó nguyên lão của công ty liền lấy truyện này làm cớ, làm Khương Nhu rơi vào tình trạng bối rối lộn xộn trong một thời gian.
Tính thời gian, đây là lúc Lý Thanh bắt đầu hành động.
Một chiếc Range Rover đậu trước bệnh viện, Lý Thanh đang ngồi ở ghế lái, từ cửa sổ xe thò ra điếu thuốc, quẹt tro bụi xuống đất, vừa nhìn thấy Khương Nhu vẫy vẫy tay đang cầm điếu thuốc: “Tiểu Nhu! Ở đây này!”
Khương Nhu cau mày, đứng bất động bên cạnh chiếc xe.
Lý Thanh hiểu ra, nhanh chóng nhấp một ngụm thuốc, mở cả bốn cửa sổ ra, bật điều hòa đến mức tối đa để làm bay mùi, hai phút sau, anh ta tự mình xuống xe, mở cửa ghế phụ cho Khương Nhu, cười nói: “Đại thiếu gia! Giờ được chưa?”
Khương Nhu không ngồi ghế phụ, đi thẳng ra ghế sau.
Đây là cho Lý Thanh làm tài xế.
Lý Thanh sững sờ, nhưng không quan tâm–Vị đại thiếu gia này khét tiếng kén chọn, hay bắt bẻ, chắc cậu ta cho rằng vẫn có mùi trong xe.
Lý Thanh sợ Khương thiếu gia quá nóng nên đã đóng cửa kính xe, bật điều hòa lưu thông rồi mới hỏi: “Đột nhiên gọi cho tôi, cậu vẫn chưa nói là đi đâu thì phải?”
Khương Nhu nói địa điểm.
Lý Thanh nhiệt tình đột nhiên ngưng lại trên mặt một lúc, anh cười khan: “Làm gì ở đó? Trước đây cậu chưa bao giờ đến những nơi bẩn thỉu như vậy, Tiểu Nhu, không phải cậu bị dị ứng với những khu phố ổ chuột à?”
“Đi xem qua dự án của anh.” Khương Nhu cong nhẹ môi, thong dong mà nói.
Trong vòng tròn những người trẻ tuổi bọn họ, Khương Nhu là người đẹp nhất, trẻ nhất, nụ cười như kẹo bông ngọt, có thể dễ dàng nhận được kẹo từ những người lớn tuổi của mình mà người khác không có, vì vậy Lý Thanh và Đinh Bằng Châu, những đứa trẻ lớn hơn này mới muốn đem theo Khương Nhu chơi cùng.
Nhưng bây giờ, nụ cười của Khương Nhu lại khiến cho Lý Thanh thấy lạnh sống lưng, xem ra viên kẹo mềm này đã lớn, muốn đùa cũng không dễ.
Đi một đường không nói câu nào.
Land Rover dừng ở đầu ngõ ven đường, Khương Nhu và Lý Thanh đi song song bên nhau.
Càng đi, sắc mặt Lý Thanh càng trở nên tái nhợt, sắc mặt của Khương Nhu cũng ngày càng trầm xuống.
Dựa vào ký ức kiếp trước và địa chỉ của một số con nợ, cậu dò ra nơi này, vốn dĩ cậu muốn cảnh cáo Lý Thanh trước khi bắt đầu, nhưng không ngờ lại xuất phát sớm như vậy. Trong hẻm nghe thấy có tiếng đánh nhau, tiếng nói khá lớn, chắc là đánh nhau tập thể, mới vừa bước đến đầu hèm cũng có thể nghe thấy.
Một cuộc bạo động lớn như vậy, thảo nào từ đó đến nay rất khó để để bình ổn! tên Lý Thanh này có phải là óc lợn không?
Khương Nhu thực sự không muốn xem cảnh đánh nhau, mục đích của chuyến đi lần này là như đang muốn cảnh báo, làm Lý Thanh cười không được, ai có thể nghĩ cậu ta lại thông minh như vậy? Nghe thấy tiếng đánh nhau càng ngày càng gần, Khương Nhu muốn lùi lại.
Tuy nhiên Lý Thanh hình như không muốn chuộc tội, thay vào đó cậu ta hành động nhanh hơn một bước: “Tại sao lại có mấy tên cặn bã ồn ào như này chứ ... Đừng lo, Tiểu Nhu, bây giờ tôi sẽ đi ngăn họ lại!”
“...” Khương Nhu suy nghĩ, nhưng vẫn đi theo.
Khương thiếu gia đã hai đời sống một cuộc sống nhung lụa , hiếm khi đi vào ngõ hẻm, huống hồ là tận mắt chứng kiến
những vụ kéo bè kéo lũ đánh nhau như vậy.
Vào buổi trưa, nhiệt độ chưa đến 30 độ C, khoảng hơn chục người đàn ông cởi trần, tay để hở, trên tay cầm ống thép, không khí nóng hổi nồng nặc mùi hoóc môn nhiệt huyết đang sôi trào.
Bắt mắt nhất ở đây là chàng trai duy nhất không có hình xăm, đội mũ lưỡi trai, không nhìn rõ mặt nhưng rất cao, với những chiêu thức gọn gàng và hung dữ, khá bắt mắt, cơ bắp cuồn cuộn có thể đánh bay người khác bằng ống thép, chỉ cần một cú đấm vào một chiếc xe tay ga cũ bằng thiếc, cũng tạo ra một cái lõm rất sâu.
Khương Nhu nhìn anh ta một chọi mười, đánh đối thủ đến mức không thể đánh lại, trong một trận đánh nhau hội đồng như này, dưới sức mạnh tuyệt đối của người đàn ông , anh ta có thể chấm dứt trận đánh nhau này.
Mặc kệ anh ta là địch hay bạn, trong lòng Khương Nhu vẫn thấy cao hứng— Cho tới lúc này, cậu chỉ cố gắng kiềm chế để không la hét ầm ĩ lên!
Tuy nhiên, hai người đàn ông đột ngột lao ra khỏi nhà, trong đó một người cầm cây kéo trên tay, tất cả đều hướng về phía thiếu niên đó!
Cái quái gì thế này!!
Nếu đổ máu, tính chất vụ việc sẽ đổi!
Khương Nhu tự hỏi về điều đó, mới hét lên: “Dừng tay! không tôi báo cảnh sát đó!”
“Cậu quay lại! Đừng đến gần!” Lý Thanh cũng lên tiếng! Nếu như để Khương thiếu gia bị thương, cậu ta phải gánh hết.
Nghe thấy tiếng “gọi cảnh sát”, hai người đàn ông lo lắng nhìn sang, trong lúc họ đang ngơ ngác, thiếu niên cao lớn kia đưa tay muốn giật lấy chiếc kéo, nhưng một người đàn ông khác lập tức phản ứng lại, thế nhưng đã làm thì làm đến cùng, đem mũi kéo lao thẳng về phía người thiếu niên.
“Tiểu Nhu, cẩn thận!” Lúc này Lý Thanh vội vàng chạy tới.
Khương Nhu định tìm vũ khí để ném về phía người thiếu niên, thấy vậy, cậu giật điện thoại di động của Lý Thanh, ném về phía anh ta!
Không quên thông báo tên của vũ khí: “Coi chừng! Dòng máy thế hệ đầu tiên! Trị giá 7.000 tệ lận đó!”