Chương 33

Editor: Miya + Beta: MiaThang máy chậm rãi đi xuống, trên sân ga người người nối tiếp nhau xếp thành hàng dài.

Thẩm Thu kéo vali màu xám bạc đứng ở hàng số 05. Trước mặt cô là đôi người yêu đang đùa giỡn.

“Lạnh quá, sao xe còn chưa tới nữa.” Cô gái nhỏ giọng nói.

Chàng trai vừa nghe, lập tức mở áo khoác ra: “Lại đây, lại đây.”

Cô gái cười nép vào trong: “Anh kéo áo lên đi, gió luồn vào rồi.”

“Vậy sao? Như vậy có phải ấm hơn hay không.”

“Ồ…… Cũng tạm được.” Cô gái hờn dỗi nói.

Tiếng động cơ của xe từ xa tới gần, Thẩm Thu dời tầm mắt nhìn về phía đầu của đường sắt.

Như vậy sẽ rất ấm.

Mới vừa rồi, vừa rồi anh chỉ ôm cô vào lòng, cô cũng đã cảm nhận được hơi ấm từ bốn phía……

Thẩm Thu vừa nghĩ tới hình ảnh vừa rồi, thở nhẹ một hơi.

Nhưng cho dù cô đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình thì cả cơ thể cô vân căng cứng.

Cô cũng không biết là mình căng thẳng vì chuyện gì……

——

Một tiếng sau, Thẩm Thu xuống ga tàu cao tốc, tới thành phố kế bên.

Do là Tết Âm Lịch nên ga tàu chật kín người, Thẩm Thu đi ra khỏi đám đông, mới nhìn thấy người tới đón cô.

“Tiểu Thu, bên này.”

Chú Lý đứng ở cầu thang vẫy vẫy tay với cô.

Thẩm Thu bước nhanh qua: “Chú Lý.”

“Haiz.” Chú Lý nói, “Vất vả rồi, chú tới đón con.”

Chú Lý cầm lấy vali của cô, Thẩm Thu nói một tiếng cảm ơn, nhìn về hướng chiếc xe, hỏi: “A Diên không tới ạ?”

Chú Lý: “Phải ăn tết, mấy ngày nay cậu ấy không có thời gian tới chỗ này.”

Nói xong ông nhìn Thẩm Thu nói thêm một câu, “Nhưng sau bữa cơm đêm giao thừa, có thể cậu ấy sẽ tới đây. Quê hương của mẹ cậu ấy ở đây, con cũng chỗ này, cậu ấy vẫn luôn thích trở về.”

“Dạ.”

Mẹ của Triệu Tu Diên là sự cố ngoài ý muốn lúc trẻ của ba anh ta, người phụ nữ đó sau khi mang thai Triệu Tu Diên thì lén sinh anh ra, cuối cùng bởi vì ba anh ta không xuất hiện mà ôm hận mà chết, sau đó Triệu Tu Diên lưu lạc đến trại trẻ mồ côi.

Thẩm Thu biết Triệu Tu Diên rất hận ba mẹ anh ta, hận ba anh ta phong lưu và vô tình, cũng hận mẹ anh ta trong tình huống như vậy mà còn muốn sinh ra anh ta.

Nhưng Thẩm Thu biết, khi anh ta còn nhỏ thì cũng không còn lựa chọn nào khác…… Cho dù là tới cô nhi viện, hay là người ba mà anh ta vẫn luôn hận đưa anh ta ra khỏi cô nhi viện.

Về phần mẹ anh ta, dù anh ta nói hận, nhưng sự ấm áp và ỷ lại khi còn nhỏ, khiến anh ta không thể không yêu thương người phụ nữ đó.

“Tiểu Thu, con gần đây có tốt không?” Xe đang chạy về nhà, chú Lý ngồi trên ghế lái hỏi.

Lúc đầu chú Lý là cấp dưới của ba Triệu Tu Diên, nhưng từ khi Triệu Tu Diên được mang về Triệu gia là do chú Lý một tay chăm sóc anh ta. Bây giờ, chú Lý đã hoàn toàn là người của Triệu Tu Diên.

Thẩm Thu ngồi ở cửa sổ xe, nói: “Con sống khá tốt ạ.”

“Triệu Cảnh Hàng tính tình vui buồn thất thường…… Nhưng chú nghe nói, cậu ta đối xử với con rất tốt.”

Triệu Tu Diên biết gì thì chú Lý cũng biết, cho nên cô cũng không nói dối: “Cũng tốt.”

Chú Lý nói: “Hiếm khi thấy Triệu Cảnh Hàng đối xử tốt với người khác.”

Thẩm Thu hơi dừng lại, trong đầu cô hiện ra hình ảnh cách đây không lâu ở ga tàu cao tốc.

Cô chưa bao giờ thấy Triệu Cảnh Hàng như vậy.

Chú Lý nói: “Bây giờ rất dễ dàng tiếp cận Triệu Cảnh Hàng, con có thể giúp thiếu gia của chúng ta làm nhiều chuyện hơn.”

Thẩm Thu không trả lời, cô im lặng một lúc lâu, lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Triệu Tu Diên dắt cô ra từ bóng tối, anh ta là người cho cô sinh mệnh cho cô một cuộc sống mới. Nhiều năm qua, cô coi Triệu Tu Diên là người thân và người quan trọng nhất của mình.

Bất cứ lúc nào anh ta cần cô, cô đều sẽ giúp anh ta, cho dù là đúng hay sai, cũng không quan trọng là đúng hay sai.

Mà lần này……

Sẽ giống như vậy sao.

Chú Lý đưa cô về nhà thì liền quay về nhà của mình. Vì vậy ông cũng không ở đây ăn tết cho kỳ nghỉ của mình.

Kết quả trong biệt thự chỉ còn Thẩm Thu và một người dì chăm sóc cô.

【 Tới nơi rồi? 】

Vừa dọn dẹp hành lý không bao lâu, Thẩm Thu liền nhận được tin nhắn của Triệu Cảnh Hàng.

Thẩm Thu ngồi ở mép giường, một lúc sau mới trả lời tin nhắn: 【 Ừm 】

Bên kia không trả lời mà trực tiếp gọi điện qua.

“Tới lúc nào?” Giọng nói của Triệu Cảnh Hàng truyền từ điện thoại tới.

Thẩm Thu nói: “Vừa mới tới nửa tiếng trước.”

Triệu Cảnh Hàng: “Ồ, đang làm gì.”

Thẩm Thu đứng dậy đi tới bên cạnh cửa sổ, nơi này có tầm nhìn rất tốt, có thể nhìn thấy vườn cây được cắt tỉa cẩn thận.

“Vừa mới dọn dẹp hành lý xong.”

“Bây giờ.”

“Dọn xong rồi.”

Triệu Cảnh Hàng bật cười một tiếng, nửa bực bội chất vấn nói: “Thẩm Thu, em không thể nói nhiều thêm hai câu à, tôi hỏi thì em mới trả lời.”

Thẩm Thu nhíu mày: “…… Anh muốn tôi nói gì!”

Triệu Cảnh Hàng: “Tự mình nghĩ đi, vắt hết óc nói cho tôi nghe một đoạn.”

Thẩm Thu không giỏi nói chuyện với người khác, Triệu Cảnh Hàng giống như đang ép cô, cô càng không biết nên nói gì: “Hôm nay thời tiết đẹp không?”

Triệu Cảnh Hàng: “…… Còn nữa.”

Thẩm Thu khó khăn nói: “Lúc tôi tới trạm nhà ga, có rất nhiều người…… Phần lớn mọi người đều trở về ăn tết.”

Triệu Cảnh Hàng vui vẻ: “Vô nghĩa.”

“Tôi nói chuyện thì anh lại nói tôi nói những lời vô nghĩa, không nói chuyện thì anh lại ép tôi nói.” Thẩm Thu cũng bực, “Cậu chủ, vậy tôi tắt máy đây.”

“Tính tình của em sao lại thất thường như vậy chứ, nếu về sau thật sự ở cùng một chỗ với tôi thì không biết em sẽ ngồi lên đầu tôi lúc nào?”

Thẩm Thu không nói gì: “……”

Triệu Cảnh Hàng: “Nói câu gì dễ nghe thì tôi cho em cúp máy.”

Thẩm Thu: “Có câu nào dễ nghe đâu?”

“Tự mình nghĩ đi.”

Thẩm Thu thật sự không biết, thậm chí cô còn có loại cảm xúc muốn trực tiếp nói cho Triệu Tu Diên, nhiệm vụ này cô không làm nữa, cô không hầu hạ được vị thiếu gia này.

“Nói.”

Thẩm Thu: “…… Tôi chưa nghĩ ra.”

“Tôi chờ em nghĩ ra.”

Lúc này Triệu Cảnh Hàng đang rất rảnh rỗi.

Thẩm Thu nắm chặt điện thoại: “Tôi……”

“Tiểu Thu.”

Cửa phòng đột nhiên mở ra.

Thẩm Thu quay đầu lại, là dì giúp việc mở cửa, dì ấy nói: “Ăn cơm nào.”

“Tới liền ạ.” Thẩm Thu nhẹ nhàng thở phào, nói với đầu dây bên kia: “Anh nghe rồi đó, tôi phải đi ăn cơm, cúp máy đây.”

“Muốn cạy miệng của em cũng thật khó.”

Giọng điệu của anh có chút không vui, cách một tầng sóng điện thoại cô cũng có thể cảm nhận được vẻ mặt khó chịu của Triệu Cảnh Hàng.

Tâm trạng Thẩm Thu ngược lại rất tốt, khóe miệng cô không nhịn được nhếch lên, nói: “Cậu chủ, anh không phải đã sớm biết rồi sao.”

Nói xong, cô trực tiếp tắt điện thoại.

Từ trên lầu đi xuống, dì ấy đã dọn chén đũa ra cho cô: “Tiểu Thu, có chuyện gì mà vui vậy.”

“Hả?” Thẩm Thu khó hiểu ngước nhìn.

Dì ấy nói: “Hiếm khi thấy con cười, có chuyện gì vui sao?”

Thẩm Thu sửng sốt, cô cười sao.

Dì giúp việc: “Có phải Triệu tiên sinh về không?”

Dì giúp việc cũng làm ở đây được nhiều năm rồi, bà biết mỗi năm khi Thẩm Thu biết Triệu Tu Diên về đây, cô mới vui vẻ như vậy.

Nụ cười của Thẩm Thu không còn nữa, cô cầm đôi đũa, nói: “Chú Lý nói, đêm giao thừa anh ấy sẽ về.”

“Được được, vậy là tốt rồi.” Dì giúp việc nói, “Vậy dì sẽ nấu bữa giao thừa cho con, làm xong dì sẽ về.”

“Dạ, cảm ơn dì.”

Dì giúp việc cũng ở trong thành phố, cũng phải nghỉ tết để về nhà.

Đêm giao thừa, dì giúp việc đã mua nguyên liệu mà Triệu Tu Diên thích ăn, buổi chiều bà bắt đầu bận rộn trong phòng bếp. Thẩm Thu nhàn rỗi không có việc gì, cũng giúp bà làm đồ ăn.

Đến 5 giờ chiều, đồ ăn đã được chuẩn bị xong.

Dì giúp việc vôi vàng đi, lúc gần đi còn nói với cô. Bao giờ Triệu Tu Diên tới thì chỉ cần hâm nóng đồ ăn là có thể ăn.

Sau khi đồ ăn được bày trí xong xuôi, Thẩm Thu lấy máy tính ra ngồi ở phòng khách, đọc một chút tài liệu chờ Triệu Tu Diên.

Trong khoảng thời gian này, đám nhóc Hạ Tri đã gửi tin nhắn cho cô, bởi vì bọn họ đều biết Triệu Tu Diên không thích Thẩm Thu liên lạc với bọn họ, cho nên những ngày nghỉ bọn họ đều không dám điện thoại cho cô, sợ Triệu Tu Diên ở bên cạnh.

Sau khi Thẩm Thu trả lời những lời chúc năm mới của mọi người, thì cố tiếp tục chờ đợi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bất tri bất giác đã tới 7 giờ tối.

Chú Lý nói, Triệu Tu Diên 6 giờ sẽ về tới, nhưng đã qua 6 giờ.

Hôm nay trời có tuyết rơi, tin tức địa phương cho biết đã có tuyết rơi trên đường.

Thẩm Thu nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, để máy tính xuống, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho anh ta, hỏi anh ta có an toàn hay không.

Một phút sau, Triệu Tu Diên gọi điện thoại cho cô.

“Hôm nay trên đường có tuyết, lái xe cẩn thận.” Thẩm Thu vừa bắt máy liền nói một câu.

Triệu Tu Diên: “Ăn chưa?”

Thẩm Thu dừng lại: “Chưa.”

Triệu Tu Diên giọng nói có chút áy náy: “Hôm nay anh không về kịp, em ăn cơm trước đi.”

Thẩm Thu sửng sốt, rất nhanh liền ừ một tiếng: “Được.”

Thật ra, vừa rồi Thẩm Thu sớm đã biết. Rốt cuộc đã qua rất nhiều năm. Vào ngày này, cô thường ở một mình.

Nhưng có lẽ chờ mong quá nhiều, nói không mất mát là giả.

Cô biết Triệu Tu Diên không còn là A Diên như lúc trước nữa. Trong thế giới của anh ta, có rất nhiều rất nhiều chuyện mà cô không hiểu.

Tuyết rơi càng lúc càng nhiều. Sau khi gọi điện thoại, Thẩm Thu đứng dậy, đi tới phòng bếp tự hâm đồ ăn cho mình.

Lúc này cô tự hâm đồ ăn, yên tĩnh ngồi một mình ăn

Ting Ting——

Lúc này, điện thoại vang lên.

Thẩm Thu nhìn màn hình điện thoại, buông đũa xuống.

“Alo.”

“Buổi tối ra ngoài dạo một vòng, ba mẹ em có ý kiến gì không?” Trong điện thoại, truyền tới giọng nói của Triệu Cảnh Hàng.

Thẩm Thu sửng sốt một lúc: “Anh có ý gì?”

“Nửa tiếng nữa tôi tới, em xuống dưới lầu đi.”

Thẩm Thu: “Tôi……?”

Triệu Cảnh Hàng: “Ừm, đường hơi khó chạy, có thể sẽ lâu hơn một lúc, em tự mình hiểu đi.”

Tuy là não của Thẩm Thu phản ứng rất nhanh, lúc này cô mới hiểu Triệu Cảnh Hàng có ý gì.

“Ý anh là anh đang chạy tới đây?”

Bên phía Triệu Cảnh Hàng có tiếng như tiếng xe ô tô.

“Địa chỉ trong sơ yếu lý lịch của em có đúng không?”

Thẩm Thu hoàn toàn ngây dại: “Nhưng hôm nay là giao thừa, anh tới đây làm gì?”

“Tiết mục Gia Hoà Vạn Sự Hưng đã diễn xong rồi, tôi còn không thể đi sao?” Triệu Cảnh Hàng.

“…… Nhưng tại sao lại như vậy?”

Triệu Cảnh Hàng cười khẽ, khi anh mở miệng, giọng điệu có chút bất đắc dĩ thở dài: “Đúng vậy, tại sao lại như vậy…… Có lẽ là bên cạnh tôi thiếu vệ sĩ đi.”

——

Con đường thật sự khó lái.

Sau khi tắt điện thoại rất nhanh Thẩm Thu đã tìm thấy chìa khóa, tới bãi đậu xe lấy xe chạy ra ngoài.

Địa chỉ trong sơ yếu lý lịch của cô là của “Ba mẹ nuôi” của cô, nhưng bọn họ chỉ là “Ba mẹ nuôi” trên danh nghĩa.

Trên đường đi, Thẩm Thu chạy như là đang đua xe, giống như là không muốn sống nữa vậy.

Tim cô đập thình thịch, cô biết mình đang rất căng thẳng, căng thẳng tới mức hô hấp hỗn loạn.

Nhưng chuyện này không quan trọng, quan trọng là, cô cảm thấy mình bắt đầu không rõ ràng.

Cô sợ Triệu Cảnh Hàng phát hiện cô không ở nhà hay chỉ đơn thuần là bởi vì…… sự xuất hiện của Triệu Cảnh Hàng vào lúc này.

Xe rẽ vào đường nhỏ đi vào bãi đỗ xe.

Thẩm Thu nhanh chóng đậu xe, một đường chạy như điên tới địa chỉ trong sơ yếu lý lịch.

Tuyết rơi không ngừng, mũi Thẩm Thu vì lạnh mà đỏ bừng, nhưng trên đường đi bởi vì nôn nóng mà muốn nổ tung.

Cô hít vài hơi lấy lại bình tĩnh, quay mặt về phía con đường bên trái, nhìn về hướng xe sắp tới.

Đợi lát nữa…… cô nên nói gì đây?

Triệu Cảnh Hàng thật sự nghĩ gì làm đó.

“Thẩm Thu.”

Trong lúc đầu óc cô đang hỗn loạn. Đột nhiên, sau lưng cô xuất hiện một giọng nói quen thuộc.

Thẩm Thu nhanh chóng quay đầu lại, liền nhìn thấy người đàn ông mặc áo đen đứng ở tiểu khu bên phải. Trên tay anh cầm cây dù màu đen, nhìn từ trên xuống dưới anh như hòa vào bóng tối.

Nhưng gương mặt đó lại nổi bật giữa ngày tuyết trắng.

Trái tim Thẩm Thu đập mạnh, cô giật mình tới mức đứng ngây ngốc ở đó.

Hàng cây bên cạnh tiểu khu rớt tuyết trắng. Khi anh đi tới, mép dù của anh đυ.ng trúng cành cây phát ra tiếng động nhỏ.

Bóng dáng người đó càng lại gần, đèn đường chiếu vào anh, khuôn mặt càng rõ hơn.

Thẩm Thu nhìn người đi tới bên cạnh cô.

Anh nhìn cô ở dưới dù, đột nhiên duỗi tay vỗ vỗ tuyết trên đầu cô, cười nói: “Tuyết lớn như vậy tại sao không mang theo dù? Lại vội vàng chạy tới đón tiếp như vậy?”