Chương 9: Gặp Được Người Quen 1

"Chị còn tưởng tôi muốn để ý tới chị à? Chị tránh xa tôi ra là được, chẳng trách tôi ngửi thấy mùi lạ." Cô giả vờ bịt mũi lại.

"Lạc Tĩnh Nghiên, em thật quá đáng, chị còn chưa có ghét bỏ em đấy, trên người em mới có mùi, là mùi thối."

"Chị có mùi khai, mùi hèn hạ, mùi của lòng lang dạ sói ấy.”

"Lạc Tĩnh Nghiên, em có thể nói chuyện tử tế được không?" Triệu Văn Tùng đứng ra, chắn trước mặt Lý Hồng Anh, nói với Lạc Tĩnh Nghiên: "Tĩnh Nghiên, em không thể cùng Hồng Anh nói chuyện như vậy, cô ấy là chị họ của em, cổ đang quan tâm đến em mà em lại mở miệng xúc phạm cô ấy trước, em mau xin lỗi chị họ em đi."

Lạc Tĩnh Nghiên thật sự muốn nhổ vào mặt tên cặn bã này.

"Ồ, anh còn thấy đau lòng cho chị ta à, anh là tên gian phu của chị ta sao? Để tôi nói cho anh biết, không đến lượt anh quản chuyện của tôi với chị ta."

Cô đoán Triệu Văn Tùng nhất định sẽ nói cho cô biết chuyện hủy hôn nên cô chủ động nói: "Triệu Văn Tùng, nếu chúng ta đã gặp nhau ở đây, tôi cũng không cần phải đến nhà tìm anh. Tôi muốn nói cho anh biết, tôi, Lạc Tĩnh Nghiên, trước đây không thích anh, bây giờ càng nhìn càng ghét anh. Còn việc đính ước từ bé gì đó, đều là trò đùa của người lớn. Từ giờ trở đi, anh và tôi nước sông không phạm nước giếng, không liên quan gì đến nhau nữa."

"Lạc Tĩnh Nghiên, em."

Triệu Văn Tùng như nghẹn lại trong ngực, những lời này không phải là những lời anh ta nên nói với Lạc Tĩnh Nghiên sao? Cô và anh ta bất đồng quan điểm lẫn giai cấp, anh ta muốn hủy bỏ hôn ước với cô.



Ai bị từ hôn sẽ rất mất mặt, Lạc Tĩnh Nghiên lại còn nói chuyện khó nghe như vậy, căn bản là không coi trọng hắn.

Người phụ nữ này thật độc ác.

Hắn kỳ thực rất ghét bỏ Lạc gia suy sụp, nếu tiếp tục cùng Lạc Tĩnh Nghiên thân thiết, chẳng những không có được ích lợi gì, thậm chí còn có thể bị đối phương liên lụy.

Ba mẹ Lý Hồng Anh tuy không có bản lĩnh gì nhưng dượng cô ta lại là phó lãnh đạo ủy ban Cách mạng, nếu có thể đạt được chức vụ cao như vậy thì anh ta sau này nhất định sẽ trở nên nổi bật.

Lý Hồng Anh mắng Lạc Tĩnh Nghiên: "Em ghét anh Văn Tùng? Em ngay cả hoàn cảnh của mình cũng không nhìn, em có tư cách gì mà chán ghét anh ấy?"

Lạc Tĩnh Nghiên trợn mắt nhìn cô ta: ‘Tôi còn có việc phải làm, không thể cùng cô nói chuyện nữa. À, cuối cùng tôi xin chúc phúc các người, kỹ nữ xứng với chó, thiên trường địa cửu.”

"Lạc Tĩnh Nghiên, em thật hỗn láo!"

"Hỗn láo? Chị cho rằng mình là tổng quản bên người Từ Hi Thái hậu thời nhà Thanh sao? Này, nhìn người kia ẻo lả như vậy, không chừng thật sự là thái giám."

Triệu Văn Tùng bị chọc tức đến sắc mặt tái xanh, trừng mắt không nói nên lời.