Chương 7: Khả Năng Đặc Thù Của Mèo 2

"Chị cảm thấy có chút không khỏe, nên xin nghỉ phép về lại. Nhưng em yên tâm, chị đã uống thuốc nghỉ ngơi một lúc, hiện tại đã ổn."

"Ồ."

"Em đi rửa tay trước, đợi ở bên ngoài, khi nào chị nấu cơm xong rồi em qua đây bưng lên."

"Chị, chị cảm thấy không khỏe mà, để em nấu ăn cho."

"Không sao, chị ổn mà."

Em trai nguyên chủ chưa từng nấu ăn bao giờ, chỉ sợ cậu sẽ làm ra món ăn bóng đêm mất.

"Vậy được rồi."

Lạc Trường Thiên đành phải quay người đi ra ngoài, đặt cặp sách xuống, đi rửa tay.

Lạc Tĩnh Nghiên lấy ra nửa bát mì đã nấu chín, đặt vào trong không gian.

Hắc Hổ nhìn thấy sợi mì thơm ngon, lập tức vồ lấy, vì quá sốt sắng nên đã bị bỏng miệng mèo, chỉ có thể chảy nước dãi, lại để bát mì bốc khói trong chốc lát, khi ăn lại vẫn bị bỏng miệng, lâu như vậy, mì dường như vẫn còn độ nóng ban đầu.

Lạc Tĩnh Nghiên có thể dùng ý thức "nhìn thấy" rõ ràng tình huống trong không gian, hẳn là không gian của cô có công năng giữ lạnh và nóng, thức ăn khi cho vào sẽ luôn như mới.

Cô lại lấy mì ra, đợi độ nóng giảm xuống rồi đưa vào cho Hắc Hổ ăn.

Lạc Tĩnh Nghiên múc thêm hai bát, bảo Lạc Trường Thiên bưng ra một bát, cô cũng bưng một bát, hai chị em đến phòng khách ăn.

Lạc Trường Thiên ăn một lát, nói: “Chị, mì chị làm ngon quá.”



Lạc Tĩnh Nghiên thầm nghĩ, cô vẫn nên tận lực hạn chế khả năng nấu nướng của mình, chỉ sợ là so với nguyên chủ khác biệt quá nhiều.

Cũng may nguyên chủ là cô gái ngoan trong nhà, từ nhỏ đã giúp mẹ làm việc nhà, nấu ăn cũng rất giỏi, chẳng qua so với cô là hậu duệ của ngự trù* thì không bằng, thậm chí còn kém hơn khá nhiều.

Ngự trù*: đầu bếp trong cung

Lạc Tĩnh Nghiên nói: “Sau này chị sẽ cố gắng, làm đồ ăn càng thêm ngon, nuôi dưỡng em trai của chị cao lớn cường tráng.”

"Cảm ơn chị."

Lạc Trường Thiên có diện mạo rất giống nguyên chủ, tuổi còn nhỏ đã có nhan sắc xuất chúng, lớn lên nhất định sẽ là một soái ca.

Trong bữa ăn, Lạc Tĩnh Nghiên cùng cậu bàn bạc việc về nông thôn làm thanh niên trí thức.

"Tiểu Thiên, dù sao chúng ta ở trong thành phố cũng không quá dễ dàng, những người trong trường đều đang muốn nhắm vào chị."

"Còn ở phía bên em thì sao?"

"Họ vẫn chưa biết gì về ba mẹ chúng ta, nếu bọn họ biết, chị ở trường chắc chắn sẽ không tốt lên được."

Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Không bằng chị hỏi thăm ba mẹ bọn họ sẽ trao quyền cho cấp dưới chỗ nào, rồi chúng ta đi nơi đó làm thanh niên tri thức? Còn có thể chăm sóc ba mẹ, em nghĩ sao?"

"Đương nhiên là được, chị, em nhớ ba mẹ, cũng rất lo lắng cho bọn họ." Lạc Trường Thiên lập tức đồng ý.

"Tiểu Thiên, em yên tâm, cho dù có về nông thôn, chị cũng sẽ tìm cách cho em tiếp tục đi học. Ăn tối xong, em hãy đến trường trước, đợi chị hỏi thăm ba mẹ nơi bọn họ trao quyền rồi chị sẽ đưa tên chúng ta báo danh làm thanh niên tri thức."

"Được, em nghe chị."