Chương 48: Thủ Đoạn Của Thế Hệ Sau Của Kẻ Thù 3

Lâm San San không ngờ tới Lạc Tĩnh Nghiên sẽ bày ra bộ dạng này. Khi nãy đυ.ng chạm nhau, cô ta rõ ràng cảm thấy lực của Lạc Tĩnh Nghiên còn mạnh hơn cả cô ta, vai cô ta mới thật sự thấy đau này.

Không đợi cô ta mở miệng, Lạc Tĩnh Nghiên lại tra hỏi: "Đồng chí này, cô nói đi, sao cô lại đυ.ng vào tôi chứ?"

"Tôi." Lâm San San theo bản năng giống như định nói xin lỗi Lạc Tĩnh Nghiên, nhưng cô ta nào đâu làm thế chứ, là người con gái này đυ.ng cô ta đau muốn chết mà.

Người đi ngang qua đường nhìn thấy tình cảnh này, biết được Lâm San San cố ý đυ.ng người ta nên liền kêu cô ta nói xin lỗi Lạc Tĩnh Nghiên đi, rồi dẫn Lạc Tĩnh Nghiên đến bệnh viện kiểm tra.

"Tôi không có đυ.ng trúng cô ta, là cô ta đυ.ng tôi trước mà, tôi bị cô ta đυ.ng ngã xuống đất, người tôi vẫn còn thấy đau nè."

Lạc Tĩnh Nghiên chỉ vào bậc thang mà nói: "Đồng chí này, mời cô nhìn cho rõ vị trí bây giờ của chúng tôi đi. Tôi và em trai tôi vừa mới dùng cơm nước xong từ tiệm cơm bước ra, chúng tôi đi bên phải, còn cô muốn vào tiệm cơm nên đi bên trái. Cửa tiệm cơm quốc doanh có chiều rộng rộng hai thước, chúng tôi bây giờ đang ở bên phải, đường rộng như thế cô không đi mà cô hết lần này đến lần khác cứ phải đi bên này, chẳng lẽ còn không phải là cô cố ý đυ.ng tôi sao?"

"Đường rộng như thế, tôi muốn đi bên nào thì đi bên đó thôi." Điều này hiển nhiên là già mồn át lẽ phải.

"Đường rộng như thế thì tại sao cô phải đi bên phía bên này? Cho nên là, chính là do cô cố ý đung trúng tôi trước. Ta muốn cô nói xin lỗi với tôi đi, tôi đoán là tôi bị cô đυ.ng đến nỗi bị thương rồi, cô phải dẫn tôi tới bệnh viện kiểm tra thử đi."

Lâm San San không ngờ là mình trêu chọc phải đúng nhân vật gian tà: "Tôi sẽ không xin lỗi đau, cũng sẽ không dẫn cô đến bệnh viện."



"Vậy thì tôi chỉ có thể báo công an thôi, để cho đồng chí công an đến làm chủ cho tôi."

Lâm San San lúc này sợ nhất chính là công an. Cô cắn cắn môi, nói với Lạc Tĩnh Nghiên: "Xin lỗi."

Lạc Tĩnh Nghiên che vai lại kêu lên ây da: "Tôi không có tiền chữa trị đâu, tôi nghĩ tôi vẫn nên đi tìm công an, nói ra nỗi khó khăn của tôi cho họ biết. Đồng chí công an tâm hồn chính nghĩa, nhất định sẽ giúp tôi. Tiểu Thiên, em đỡ chị một chút với."

"Đợi một lát." Lâm San San gọi bọn họ lại: "Chữa trị cần hết bao nhiêu tiền?"

"Không biết."

Lâm San San lấy mười đồng từ trong túi xách ra: "Nhiêu đây có đủ không?"

Lạc Tĩnh Nghiên không nhận lấy: "Tôi vẫn nên đi tìm công an thì hơn."

Lâm San San không thể làm gì khác ngoài việc lấy thêm mười đồng nữa: "Nhiêu đây đủ rồi chứ."

Có người nói: "Nếu xương bị làm sao thì ước chừng cần ít nhất năm mươi đồng lận đấy."