Nhưng trong không gian của cô không có, trong nhà cũng không, “Nên đi đâu tìm thuốc mê bây giờ?” – Cô chống má lẩm bẩm.
Hắc Hổ nghe thấy vậy, ngẩng đầu nói: “Chủ nhân, nếu chị muốn tìm thuốc mê, cứ giao cho em.”
Lạc Tĩnh Nghiên kinh ngạc hỏi lại Hắc Hổ: “Hổ Tử, em nói có thể giúp chị tìm? Hay là em biết thuốc ở đâu, nói cho chị biết, chị sẽ tự mình đi tìm.”
Hắc Hổ giơ móng vuốt vỗ ngực nói: “Chủ nhân, chị không cần đích thân tìm, cứ giao cho em là được.”
“Em định tìm ở đâu?”
“Em không biết nhưng em sẽ tìm được, chị hãy tin tưởng em, ở nhà chờ em là được.”
Hắc Hổ đã mang đến cho Lạc Tĩnh Nghiên quá nhiều bất ngờ, theo bản năng cô liền tin tưởng nó.
“Hắc Hổ, em nhất định phải bảo trọng, nếu gặp phải nguy hiểm, thuốc có thể không cần, nhưng em tuyệt đối phải an toàn.”
Hắc Hổ cảm động trước sự quan tâm của Chủ nhân: “Chủ nhân, chị hãy yên tâm, em sẽ cẩn thận. Chờ tới khi em quay về, chị phải làm đồ ăn ngon cho em.”
Lạc Tĩnh Nghiên cười: “Hắc Hổ tốt như vậy, chị chắc chắn sẽ làm cho em những món thật ngon.”
“Em biết rồi, Chủ nhân.”
Nói xong nó lập tức quay đầu, dùng thân thể cường tráng nhảy lên bệ cửa sổ chạy ra ngoài.
Nửa giờ sau nó vui vẻ chạy về, trong miệng ngậm một túi giấy nhỏ: “Chủ nhân, em đã tìm được thuốc rồi.”
Lạc Tĩnh Nghiên vô cùng mừng rỡ, Hắc Hổ thực sự đã đem được thuốc trở về.
Cô nhận lấy túi giấy từ trong miệng nó, không vội mở ra xem mà trước tiên kiểm tra xem nó có bị thương hay không.
“Hắc Hổ, em không bị thương ở đâu chứ?
“Em không sao.”
Hắc Hổ nhón chân, nhẹ nhàng nhảy lên bàn, Lạc Tĩnh Nghiên thấy bộ lông nó vẫn đen nhánh, không có vết bẩn nào, cũng không có vết máu, xác nhận nó không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô đưa tay xoa đầu nó rồi hỏi: “Hắc Hổ, thuốc mê này em tìm được ở đâu?”
“Bên trong một ngôi nhà nhỏ”
“Ngôi nhà nhỏ? Ở đâu?”
“Chủ nhân, nơi đó có chút nguy hiểm, chị không nên biết thì hơn.”
Lạc Tĩnh Nghiên có chút đau lòng nhìn Hắc Hổ: “Vậy thì chị sẽ không tới đó.”
Hắc Hổ nói: “Mục tiêu của con người quá lớn, dễ bại lộ, nhưng em có thể tự do ra vào nơi đó mà không bị phát hiện.”
Lạc Tĩnh Nghiên quyết định thưởng cho Hắc Hổ: “Hắc Hổ, trong không gian vẫn còn thịt, hôm nay em có thể ăn thêm cơm.
Hắc Hổ lập tức vẫy đuôi, nhìn Lạc Tĩnh Nghiên đắc ý kêu ba tiếng.
Nói liền làm, Lạc Tĩnh Nghiên cùng Hắc Hổ bước vào không gian, trong không gian của cô có bếp và ga, nấu ăn ở trong đó là được.
“Hắc Hổ, em muốn ăn gì?”
Hắc Hổ không biết nhiều về cách nấu thịt, nó chỉ cảm thấy rằng nếu là chủ nhân làm thì nhất định sẽ ngon.
“Chủ nhân làm sao cũng được, chỉ cần là chị nấu thì nhất định sẽ ngon.”
“Vậy được.”
Lạc Tĩnh Nghiên đem phần thịt còn dư trước đó cắt thành từng miếng, bỏ vào nồi áp suất, thêm gia vị, đậy vung và bắt đầu hầm.