“Con nói xem, mẹ cô ấy vẫn đang bệnh nặng như vậy, làm sao dì có thể không biết xấu hổ mà đòi lại? Cho dù dì có da mặt dày đi đòi lại thì cô ấy cũng không lấy ra được đồng nào để mà trả lại. Tĩnh Nghiên, hay là như này, con cùng Trường Thiên về quê trước, đợi dì lấy lại được tiền, dì sẽ lập tức gửi cho con."
Lạc Tĩnh Nghiên biết đây chỉ là cái cớ để bà ta không trả lại tiền mà thôi.
“Vậy thì, dì hãy trả lại chiếc radio, xúc xích, thịt xông khói và những thứ khác trước đi.”
Lạc Ái Thanh chuyển chuyển tròng mắt, lập tức có ngay một lý do khác.
"Đợi đã, chiếc radio trong sân nhà dì không biết đã bị tên khốn nào đó trộm đi mất rồi. Con yên tâm, dì nhất định sẽ tìm ra tên trộm vặt kia. Nhưng là, con phải cho dì một chút thời gian. Đến nỗi phần thịt xông khói và xúc xích kia, ai, dì không để ý đến một chút đã bị con chó chạy vào ăn mất. Con nói xem, tại sao dì lại vô dụng như vậy? Cái gì cũng đều giữ không tốt. Còn những thứ khác, Tĩnh Nghiên, con yên tâm, khi nào tìm được thời gian dì sẽ đưa cho con."
Lạc Tĩnh Nghiên tất nhiên sẽ không tin tưởng bà ta, nếu bây giờ đối phương không trả lại, về sau cô sẽ khiến bọn họ hối hận gấp bội về hành vi của mình hôm nay.
"Một khi đã như vậy, trước tiên dì hãy nhớ kỹ những khoản này cho tôi."
"Được rồi, sẽ nhớ kỹ. Tĩnh Nghiên, đừng lo lắng, dì của con sẽ không bao giờ lừa gạt đồ đạc của con đâu, nhất định dì sẽ trả lại."
Lạc Ái Thanh nghiến răng nghiến lợi, nhưng trong lòng âm thầm đắc ý, đưa mắt ra hiệu cho Lý Bảo Quân và Lý Hồng Anh vào nhà lấy đồ.
Lý Bảo Quân và Lý Hồng Anh nhận được chỉ thị và hành động, bọn chúng lao vào và hướng đến phòng ngủ của ba Lạc và mẹ Lạc như những tên cướp.
Nhìn thấy bọn họ như vậy, Lạc Trường Thiên lập tức chặn cửa phòng lại, ngăn cản bọn chúng: "Mấy người muốn làm gì?"
Lý Hồng Anh nói: “Trường Thiên, tránh ra đi, có một số đồ vật giữ ở trong nhà cháu sẽ không an toàn, chúng ta sẽ giúp cháu bảo quản.”
"Tôi sẽ không cho phép chú lấy đồ của chúng tôi. Tôi và chị gái vẫn cần sử dụng đồ của mình, không cần chú phải giúp bảo quản chúng."
Thấy cậu không đứng dậy, Lý Bảo Quân và Lý Hồng Anh nắm lấy cánh tay của Lạc Trường Thiên và đẩy cậu ra, Lạc Tĩnh Nghiên muốn ngăn bọn chúng lại, nhưng Lạc Ái Thanh đã ngăn cản cô: "Tĩnh Nghiên, chúng ta làm điều này đều vì lợi ích của con thôi."
"Mẹ kiếp, là vì lợi ích của tôi. Lời bà nói còn hay hơn lời bà hát đấy. Bà thực sự cho rằng bọn tôi đều là kẻ ngốc sao? Bà cho rằng tôi không biết bà muốn làm gì sao?"
"Tĩnh Nghiên, chúng ta làm điều đó thực sự là vì lợi ích của con, dì của con sao có thể làm hại con chứ?" Lạc Ái Thanh nói.
"Tôi nghĩ bà chỉ muốn làm hại chúng tôi thôi."