Đúng như dự đoán, Lạc Ái Thanh vừa mở miệng đã nói: “Tĩnh Nghiên, con nói xem, tại sao con lại lấy đi đồng hồ của Hồng Anh? Hồng Anh đeo chiếc đồng hồ đó thì không sao, nhưng nếu con đeo nó thì sẽ chỉ khiến người khác nghi ngờ, điều đó không tốt đối với con đâu.”
Lạc Tĩnh Nghiên không bị mắc câu.
"Con đã hỏi người rồi, chiếc đồng hồ này là do bố mẹ con dùng tiền lương của họ để mua nó. Toàn bộ quá trình đều rất chính quy, không có chỗ cho sai sót. Dì ơi, dì không cần nói dối cháu. Nếu dì muốn cho chị Hồng Anh đeo đồng hồ thì dì đi mua cho chị ấy một cái là được.”
Lạc Ái Thanh tặc lưỡi: "Dì làm điều này không phải là vì muốn tốt cho con sao? Tĩnh Nghiên, con phải suy nghĩ thật kỹ trước khi hành động. Nếu có chuyện gì xảy ra, dù trong lòng có hối hận đứt ruột cũng không sửa được đâu."
"Con tự biết chừng mực của mình, dì cũng không cần phải lo lắng quá."
Cô chỉ để trong không gian mà không đeo, vậy tại sao cô lại phải nhường tiện nghi cho đám sói mắt trắng đó?
Lý Hồng Anh kéo Lạc Ái Thanh và ra hiệu bằng mắt cho bà ta, không cam lòng việc không lấy được chiếc đồng hồ.
Lạc Ái Thanh nói: "Tĩnh Nghiên, Trường Thiên, tình hình bên ngoài hiện tại rất nghiêm trọng. Dì cảm thấy người trong đội tuyên truyền của công nhân chắc chắn sẽ còn đến nhà con để gây rối. Tốt nhất nên để dì mang đi một số thứ, tránh cho đến khi bị khám xét, cái gì cũng bị lấy đi rồi, các con sẽ không còn lại gì cả. Còn chiếc đồng hồ, nếu muốn thì hãy đưa cho dì. Nếu không đưa cho dì mà có chuyện gì xảy ra thì đừng trách dì không nhắc nhở trước cho cháu."
Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Dì, chuyện ở nhà con không cần phiền dì nhọc lòng. Con đã báo cáo danh sách về nông thôn của con và Tiểu Thiên rồi. Chúng con sẽ sớm rời đi, hơn nữa trong nhà có một ít đồ vật chúng con cũng cần phải mang đi. Điều kiện ở nông thôn rất khó khăn, chúng con còn cần tiền giấy mua sắm vật tư trước khi xuống nông thôn, tới khi xuống nông thôn rồi cũng có rất nhiều thứ cần phải tiêu tiền. Dì ơi, dì hãy trả lại cho chúng con tiền giấy, radio, còn có lạp xưởng thịt khô, phích nước nóng, áo khoác quân mà trước kia dì đã lấy từ nhà con đi.”
Lạc Ái Thanh hoảng sợ mất một lúc sau khi nghe điều này.
Kế hoạch ban đầu của bà ta là thần không biết quỷ không hay báo danh cho hai chị em bọn chúng về nông thôn, đến khi hai người biết chuyện dù không muốn đi cũng phải đi, căn bản sẽ không còn thời gian để đòi tiền hay đồ đạc của bà ta.
Không ngờ Lạc Tĩnh Nghiên lại đi trước bà ta một bước.
Bà ta nhanh chóng bình tĩnh lại và nói: “Tĩnh Nghiên, dì không biết bây giờ con sẽ phải cần dùng ngay số tiền đó. Dì tưởng con tạm thời không cần đến nên dì đã cho một người bạn của dì mượn rồi. Mẹ của cô ấy bệnh nặng lắm, dì đã cho cô ấy mượn để đi khám bệnh cho bà ấy rồi.”