Lạc Tĩnh Nghiên ngơ ngác ngồi ở trên giường, đầu còn có chút choáng váng.
Nếu như nguyên chủ không tự sát thì cô cũng sẽ không xuyên qua đây.
Nguyên chủ trùng tên trùng họ cùng với cô, năm nay mười bảy tuổi, ba là lãnh đạo xưởng sắt thép, mẹ là hiệu trưởng trường trung học, mà cô đang học năm hai tại trường học mà mẹ mình đang làm việc.
Năm ngày trước, trong trường học, cô tận mắt nhìn thấy mẹ bị một đám người mang đi, thậm chí mẹ còn không kịp nói gì với cô.
Cô cùng đứa em trai mười hai tuổi vừa tan học về đến nhà thì cô của bọn họ là Lạc Ái Thanh cùng chú Lý Bảo Quân đã đến.
Lạc Ái Thanh nói cho bọn họ biết ba của bọn họ cũng bị bắt lại, sẽ có người nhanh chóng tới nhà điều tra, bọn họ muốn lấy đồ đạc quý giá trong nhà đi, tránh để người khác lục soát rồi mang đi, đợi đến khi an toàn thì bọn họ sẽ mang đồ về.
Hai người lục tung nhà họ Lạc, lấy một cái đồng hồ đeo tay mà mẹ nguyên chủ mới mua, một chiếc đài radio, hơn một ngàn tệ cùng phần lớn phiếu trong nhà, còn có ba cân thịt khô cùng hai cân lạp xưởng.
Chỉ để lại cho nguyên chủ cùng em trai chút gạo và mì, ba mươi tệ cùng mấy tờ phiếu.
Quả nhiên ngày hôm sau có người tới nhà lục soát, những người kia tìm ra vài cuốn sách và một chồng văn kiện trong thư phòng, những người kia nói sách và văn kiện có vấn đề cho nên sẽ mang đi.
Ba ngày sau có phán quyết của ba mẹ.
Ban đầu, hôm nay trường học muốn công khai phê phán mẹ Lạc, hôm qua chủ nhiệm lớp là cô Lý cũng đã tìm nguyên chủ, yêu cầu cô tham gia, cũng bảo cô biểu quyết để vạch ra ranh giới rõ ràng với "Ngưu quỷ xà thần" là mẹ mình tại hiện trường.
Nguyên chủ không tiếp thu được, sau khi suy nghĩ, cô quyết định không đắp chăn vào ban đêm để mình bị sốt, sáng sớm sẽ đến trường xin nghỉ với cô Lý.
Sau khi rời khỏi trường học, cô đi đến bệnh viện trước, ngay khi vừa cầm thuốc trở về đến ngoài cửa thì đã nghe thấy tiếng nói chuyện của cô chú từ trong phòng truyền đến.
Sau khi ba mẹ của bọn họ gặp chuyện, cô chú đã giữ chìa khóa nhà bọn họ và cũng đến thường xuyên.
Lần nào đến cũng sẽ mang đi vài thứ với lý do là sợ những người kia sẽ đến điều tra lần hai cho nên bọn họ mang đi cất hộ.
Nguyên chủ muốn đẩy cửa đi vào, ai ngờ lại nghe thấy cô chú thảo luận chuyện gì đó có liên quan đến ba mẹ mình cho nên đã dừng bước rồi trốn ở ngoài cửa nghe lén.
"Bảo Quân, lần này chúng ta đẩy đôi vợ chồng kia vào đó, chắc chắn là bọn họ không ra được. Mấy thứ lấy được ở đây cũng là đồ của chúng ta, qua mấy ngày, chúng ta sẽ đưa hai chị em nó xuống nông thôn làm thanh niên tri thức, cả một đời đều không thể trở về, như vậy thì tất cả mọi thứ trong căn nhà này đều là của chúng ta."
"Lúc đó là anh phát hiện ra số sách trong thư phòng của bọn họ có vấn đề, sau đó còn lén lút thả thêm vài phần tài liệu khác. Nếu không phải anh có một núi dựa lớn thì làm sao anh có thể tự đi báo cáo rồi khiến việc này lưu loát như thế được? Chỉ cần đôi này còn ở lại thì chúng ta sẽ không thể chiếm được căn nhà này. Đây đều là công lao của anh, về sau, em nhất định phải hầu hạ anh gấp bội đấy."
"Biết, anh là trụ cột của nhà chúng ta, em chắc chắn sẽ đối xử tốt với anh, không phải anh cũng có một phần của căn nhà này sao."
Nguyên chủ nghe mấy câu này xong thì thiếu chút nữa là ngất đi.