Chu Ngân Mai lục lọi một hồi, nhìn thấy hộp điệp khô và mực khô ở trên cùng, lông mày lập tức dựng đứng lên. Chưa kịp bà lên tiếng, An Quảng Xuyên vội giải thích: "Mẹ, mẹ nghe con nói đã! Tiêu Tiêu đã khỏe rồi, tiền thuốc men cũng thanh toán xong rồi, thừa thì trả lại thiếu thì bù thêm, tiền dùng ít hơn tưởng tượng. Con đương nhiên phải trả tiền lại cho hai người chứ."
Chuyện này ba người nhà họ đã thống nhất lời khai, nhà không biết cụ thể đã dùng bao nhiêu tiền, họ cứ báo ít đi, trả hết nợ, không thì mấy món tiền này họ sẽ không nhận, nhất là bố mẹ, đến tiền mua quan tài cũng lấy ra rồi, không trả tiền này, ăn cơm cũng không ngon.
Chu Ngân Mai nửa tin nửa ngờ: "Thật không?"
An Quảng Xuyên ánh mắt thành khẩn: "Thật mà, chuyện này còn giả được sao. Con trả tiền cho hai bố mẹ trước, sáng mai qua nhà cậu cả Tiêu Quân, rồi xuống huyện trả tiền cho em gái và cậu út con bé. Mẹ biết đấy, nợ tiền người khác không trả, con ngủ không yên."
Đào Liên Doanh có một anh trai và một em trai, anh trai mở một cửa hàng tạp hóa ở thôn bên cạnh, em trai mở một cửa hàng đồ kim khí ở thị trấn.
Chu Ngân Mai nghe thấy con trai thứ hai nói vậy, thở dài, tính cách này bà biết, bà cũng như vậy, "Nếu vẫn còn tiền thì cứ trả đi, trả xong trong tay chắc không còn bao nhiêu đâu, bên bố mẹ cũng không có gì cần dùng đến, con cầm lấy trước đi."
Đừng trả hết một lần, trong túi không còn mấy đồng, chỉ có thể rúc trong nhà ăn cám rau thôi.
An Quảng Xuyên vội vàng xua tay: "Con vẫn còn mà! Tiền con đã chuyển vào tài khoản của mẹ rồi, yên tâm, lần này chúng con về là định ở nhà dưỡng bệnh một thời gian, nếu trong tay sạch sẽ hết thì dưỡng bệnh kiểu gì? Nếu trong tay không có tiền, con cũng đã không mua xe rồi, đúng rồi, Tiêu Tiêu phải bồi bổ cho tốt, chúng con đã mua không ít đồ bổ, những cái này là mua riêng cho bố mẹ, đừng để đó mà không nỡ ăn."
An Tiêu Quân bổ sung: "Bà ơi, con còn có nguồn thu khác. Nếu thật sự thiếu tiền, con sẽ sang đây ăn chực. Bà ơi, con nhớ canh gà hầm của bà rồi. Tối nay bà nấu canh gà cho con nhé." Cô dùng một cách khác để chuyển chủ đề.
Lúc này Chu Ngân Mai không ngồi yên nữa, lập tức đứng dậy: "Bà có một con gà mái già đã nhốt trong l*иg rồi. Thằng Hai, lại đây, giúp mẹ làm thịt con gà. Mẹ đi xem nước sôi chưa. Liên Doanh, con phụ mẹ một tay..."
Ăn một bữa cơm tối thơm phức ở nhà ông bà nội xong, về nhà tắm rửa bằng lá bưởi, An Quảng Xuyên và Đào Liên Doanh nằm xuống giường ở nơi quen thuộc này là ngủ luôn. Họ tưởng lúc này An Tiêu Quân cũng đã ngủ. Tuy nhiên, sau khi họ ngủ, An Tiêu Quân trong bóng tối ngồi dậy, nhìn ra bầu trời đen như mực bên ngoài cửa sổ, kéo rèm cửa lại, ngồi xếp bằng trên giường, ngũ tâm hướng thượng.
Bây giờ tuy cô trông gầy, không có gì huyết sắc, nhưng cô đã uống thuốc bổ khí, bù đắp lại cơ thể suy nhược.
Giờ đây đã trở về nơi an tâm, cô muốn dẫn khí vào cơ thể.
Cô để tâm trí trống rỗng, cố gắng cảm nhận linh khí mỏng manh xung quanh, đưa vào cơ thể, nhưng sau một hồi lâu, An Tiêu Quân đành chịu thua mà mở mắt ra, không nỡ lấy ra từ không gian hai viên linh thạch, mỗi tay nắm một viên.
Linh khí quá mức mỏng manh, cô không thể đưa vào cơ thể, đành phải sử dụng linh thạch trong không gian của mình, ít đi từng viên một.
Với sự hỗ trợ của linh thạch, cuối cùng cô cũng cảm nhận được linh khí trở nên sôi động, dưới sự nỗ lực của cô, từ từ tràn vào cơ thể.
Đỏ, xanh dương, vàng, xanh lá, năm loại linh khí sau khi tiến vào cơ thể cô, cuối cùng chỉ còn lại linh khí màu xanh lá còn lưu lại trong cơ thể, nhảy nhót khắp nơi một cách sôi nổi.
Cô là đơn mộc linh căn.
Biết được kết quả này, An Tiêu Quân thở phào nhẹ nhõm, sau đó tĩnh tâm, dẫn động những linh khí này chạy khắp kinh mạch, hình thành đại chu thiên.
"Bốp--"
Khi linh thạch trên tay cô thu nhỏ lại một vòng, cô thành công nghe thấy một âm thanh nhẹ phát ra từ kinh mạch, điều này đại diện cho việc đại chu thiên đã hình thành, ngay sau đó trong thoáng chốc âm thanh côn trùng bên tai cô phóng đại hơn gấp đôi, độ nhạy cảm rõ ràng tăng lên một bậc, cô đã thành công dẫn khí vào người.
Kể từ hôm nay, cô đã là một tiểu tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng một!