Chỉ là An Tiểu Quân không muốn xen vào chuyện bao đồng, nói ra thì không tốt, nhưng nói cho cùng, cũng là do cả hai bên tự nguyện.
Đinh Văn Kỳ cũng biết tính toán, anh ta hiểu rõ hơn, một khi vụ việc vỡ lở, người có giá trị sẽ được công ty lo PR (quan hệ xã hội), còn anh ta chắc chắn sẽ trở thành quân tốt thí.
Vì vậy, cho dù nắm đấm của anh ta siết chặt, gân xanh nổi lên, anh ta vẫn kiềm chế bản thân, gượng ép nở một nụ cười: "Cô nói muốn hủy hợp đồng đúng không, tuy khó, nhưng cũng không phải là không thể bàn bạc."
Đinh Văn Kỳ cố nén cơn giận trong lòng, tin chắc cô đã bám được cành cao khác rồi. Không sao, nhịn một thời gian biển rộng trời cao, cái vòng tròn này chỉ nhỏ như vậy thôi, sớm muộn gì cũng sẽ có lúc cô đến nơi của anh ta. Nghĩ như vậy, giọng điệu của anh ta dịu đi đôi chút: "Chúng ta ở chung cũng khá vui vẻ, nếu có ý kiến gì bất đồng, chúng ta hãy thẳng thắn trao đổi..."
An Tiêu Quân hài lòng khi đạt được kết quả mình muốn. Sau khi hẹn ngày hôm sau ký hủy hợp đồng, cô nhẹ nhõm bắt taxi đến một con phố sầm uất. Phần lớn các cửa hàng ở đây bán trang sức và đá quý. Cô đeo khẩu trang, chọn đại một tiệm có uy tín bước vào
Khi An Tiêu Quân rời đi, khuôn mặt dưới lớp khẩu trang đang mỉm cười. Cô đã bán đi một sợi dây chuyền đá quý tinh xảo. Đây là chiến lợi phẩm cô có được khi có người cướp của cô ở thế giới tu chân, nhưng lại bị cô phản đòn. Ở giới tu chân, nó chỉ là một món đồ phàm tục không có linh khí, giá trị không cao. Nhưng khi đổi sang một thế giới khác, vì viên đá quý đó là một tinh phẩm hiếm có, cô đã bán được với giá hời, au thuế là năm trăm sáu mươi hai vạn, đủ để cô tiêu một thời gian.
Sau khi về căn hộ cho thuê nhỏ, An Hiểu Quân chuyển khoản một lần năm mươi vạn vào tài khoản của bố cô, "Bố, sau khi về nhà thì trả hết số tiền đã vay mượn, sau đó chúng ta mua chút quà cáp rồi về quê." Mối quan hệ thân thiết như vậy, thời gian vay mượn lại ngắn, nói đến chuyện tính lãi thì thật khách sáo, mua chút quà cáp biếu, vừa thể hiện được thành ý, cũng khiến đối phương khó mà từ chối.
An Quảng Xuyên giật mình vì số tiền này: "Những khoản tiền này là cổ tức đầu tư của con sao? Nhiều vậy!"
"Ở đây còn có một ít tiền cát-xê đóng phim trước đây của con." Tiền cát-xê của cô chỉ có vài vạn tệ, Đinh Văn Kỳ đã đen mặt chuyển khoản cho cô rồi.
Về phần đầu tư... ừm, từ bây giờ cô sẽ bắt đầu chú ý nhiều hơn đến kiến thức và tin tức về mảng này. Cô có một linh cảm rằng sau này cô sẽ còn dùng đến lý do này.
An Quảng Xuyên hồi lâu không nói nên lời, tự rót cho mình ba cốc nước lọc, rồi mới cảm khái lên tiếng: "Vẫn nên học hành tử tế, bố với mẹ con mới học hết cấp hai, không có văn hóa, nửa đời người trôi qua, cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, con ra ngoài làm việc mới được mấy năm đã có thể mua nhà, còn có nhiều tiền gửi tiết kiệm như vậy."
Nói nói, ông lại tự hào lên: "Đây chính là thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam a, ha ha ha." (người trẻ vượt trội hơn thế hệ trước)
Hôm sau, vừa ký hủy hợp đồng xong, An Tiêu Quân lập tức đăng lên Weibo của mình một sticker tạm biệt, kèm dòng trạng thái: Vì nghề nghiệp hiện tại không phù hợp với kế hoạch cuộc đời, nên quyết định về quê đây.
Cô không nổi tiếng, chỉ có vài trăm nghìn người theo dõi, trong đó phần lớn đều là tài khoản ma. Tuy nhiên vẫn có một bộ phận nhỏ follow cô vì nhan sắc. Nhìn thấy bài đăng Weibo này, lập tức có người bình luận bên dưới:
【Ơ? Đã xảy ra chuyện gì sao?】
【Đã hồi phục rồi à, chúc mừng đã khỏe lại, về nhà dưỡng thân cũng tốt.】
【Khóc lớn, ý này là rời khỏi giới giải trí sao? Đừng mà!】
...
An Tiêu Quân không trả lời nữa, cùng bố mẹ lên máy bay trở về thành phố Dương Thành, tỉnh Quảng Đông.
Quảng Đông là một tỉnh phát triển về kinh tế, nhưng cũng nổi tiếng với sự mất cân bằng trong phát triển kinh tế, người giàu thì rất giàu, người nghèo thì rất nghèo. Quê hương của họ không nằm trong khu vực kinh tế phát triển, có lẽ điểm khác biệt duy nhất so với hàng vạn người lao động nhập cư từ các tỉnh khác đến Quảng Đông là thời gian về quê ngắn hơn một chút.
Đến Dương Thành, họ bắt đầu mua sắm quà cáp cho mọi người, ở Ma Thành, An Quảng Xuyên và Đào Liên Doanh không mua đặc sản, cảm thấy đồ đạc ở quê vẫn hợp ý mọi người hơn.
Họ mua bào ngư khô, bong bóng cá, sâm Hoa Kỳ, hồng sâm, còi sò điệp khô, nấm hương khô..., một phần trong số đó được gửi chuyển phát nhanh cho em trai của An Quảng Xuyên, chú của cô đang ở thủ đô, một năm chỉ về nhà một hai lần.
Chỉ riêng mua những món quà này họ đã tiêu mất vài chục nghìn.
Gửi đi một phần, còn lại vẫn rất nhiều, nhìn đống đồ, An Quảng Xuyên do dự: "Hay là gửi một ít về nhà? Thật sự là không mang nổi, giá mà có xe thì tốt biết mấy."