Chương 11: Nuôi gà

Chu Ngân Mai đi đến bên cạnh cháu gái, nhìn kỹ khuôn mặt con bé, thấy trên mặt có chút ửng hồng không rõ là do vận động hay không, nhưng trán lại khô ráo, không hề có mồ hôi.

Chu Ngân Mai cúi đầu nhìn xuống đất, quả nhiên đã được cuốc xong, vậy mà không hề đổ mồ hôi?

Đây có thật là người mới ốm dậy không?

Cuối cùng, kết quả là họ cũng gia nhập vào hàng ngũ nhặt cỏ.

Chu Ngân Mai hỏi: "Tiêu Tiêu, con định trồng gì vậy?"

An Tiêu Quân đáp: "Mảnh đất này con định trồng rau diếp ạ."

Chu Ngân Mai nói: "Con có hạt giống chưa? Bà còn một gói, lát nữa bà lấy cho con."

An Tiêu Quân đáp: "Bà nội, tối qua con đặt mua rất nhiều hạt giống rồi, xem thông tin giao hàng thì trưa nay sẽ đến. Của bà cứ để đó đi ạ, lát nữa thiếu con sẽ lấy."

Chu Ngân Mai gật đầu: "Cũng được."

Sau đó, bà lại thấy cháu gái đi sang mảnh đất hoang bên cạnh, tiếp tục vung cuốc. Chu Ngân Mai nhìn cháu gái, rồi lại nghi hoặc nhìn con trai.

An Quảng Xuyên ấp úng: "... Nó muốn trồng rau, nói là sau này sẽ mang đi bán, muốn thử xem sao. Thôi thì cứ để con bé thử xem."

An Mãn Thương và Chu Ngân Mai nhìn nhau một lúc, rồi cũng đồng ý: "Ừ, cứ thử xem sao."

Nhìn tốc độ của cháu gái, dọn dẹp xong mảnh đất hoang này chắc cũng chẳng mất bao lâu.

Buổi trưa, ông bà nội ăn cơm cùng gia đình An Quảng Xuyên. Vừa ăn cơm xong, đã có mấy người hàng xóm thân thiết mang trứng, sữa... đến thăm.

"Tiêu Tiêu khỏi hẳn rồi à?"

"Tôi thấy con bé xuống ruộng rồi đấy."

"Khỏi bệnh là tốt rồi, sau này ra ngoài phải cẩn thận đấy nhé."

Cũng có người hỏi An Tiêu Quân tại sao lại xuống ruộng, An Quảng Xuyên không nhắc đến con gái, chỉ nói: "Chẳng phải vừa rồi xảy ra chút chuyện sao, tôi thấy ở nhà vẫn hơn, tiện thể nghỉ ngơi một thời gian, tôi mới nảy ra ý định dọn dẹp lại mảnh đất, kiếm chút tiền tiêu vặt."

Chuyện chưa đâu vào đâu, không cần thiết phải nói ra kế hoạch.

Đến chiều, An Tiêu Quân lấy ống nước từ trong nhà ra tưới nước cho mảnh đất đã được cuốc sẵn, rồi gieo hạt giống rau diếp.

Ngày thứ hai trồng cải bẹ xanh, ngày thứ ba là dưa chuột, ngày thứ tư là cà chua bi, ngày thứ năm là hẹ, ngày thứ sáu là củ cải, ngày thứ bảy là cà tím, ớt, ngày thứ tám là gừng, hành, tỏi... Tất cả đều là những thứ cô thích ăn.

Đồ ngon trồng được, đương nhiên phải tự mình thưởng thức trước! Phần còn dư mới mang đi bán.

Tất cả những việc này đều do cô tự quyết định, An Quảng Xuyên và Đào Liên Doanh chỉ cặm cụi nhặt cỏ, tưới nước, ngay cả việc nặng nhọc cũng không chen tay vào được, nhìn con gái mua trên mạng một đống dung dịch dinh dưỡng gì đó, tự pha chế tưới tiêu cũng không nói gì.

Việc duy nhất họ tự quyết định là ba bữa ăn mỗi ngày, bữa nào cũng phải có thịt, hai ngày một con gà để bồi bổ sức khỏe.

Họ rất kiên quyết về việc này: "Sao lại không ăn được chứ, con xem, con mới về có mấy ngày mà da dẻ hồng hào, sức khỏe dồi dào, gà đâu có bị gϊếŧ oan! Con đừng lo gà không đủ, ba nuôi mấy chục con, bà nội cũng nuôi hơn hai chục con, tha hồ mà ăn!"

Vì thế, Đào Liên Doanh còn cố ý đến nhà người quen xin ba mươi con gà con về nuôi: "Đợi khi nào ăn hết số gà ở nhà, thì lũ gà này cũng lớn rồi."

An Tiêu Quân: "..."

Im lặng một lúc, cô nảy ra ý tưởng: "Mẹ, đã nuôi gà rồi thì nuôi nhiều một chút đi, vườn cây ăn quả trên núi nhà mình nhiều cỏ dại như vậy, hay là thả gà lên đó đi."

Với tập tính của loài gà, chẳng mấy chốc đám cỏ dại kia sẽ bị gặm nhẵn.

Đào Liên Doanh do dự: "Con muốn nuôi bao nhiêu con?"

Ít quá thì không đáng.

An Tiêu Quân đáp: "Nuôi vài trăm, một nghìn con gì đó, chắc cũng không sao đâu nhỉ."

Ánh mắt Đào Liên Doanh bất giác hướng về phía An Quảng Xuyên. Núi sau nhà họ rộng như vậy, nuôi một nghìn con gà quả thực không thành vấn đề, nhưng với số lượng lớn như vậy, không thể chỉ đơn giản dùng lưới đánh cá rào lại là đủ. Phải xây chuồng gà, xây hàng rào, đề phòng gà chạy mất hoặc bị bắt trộm, còn phải chú ý vệ sinh chăn nuôi quy mô lớn, ngay cả việc cho gà ăn cũng không hề nhẹ nhàng.

An Quảng Xuyên ấp úng: "... Vậy... nuôi?"

An Tiêu Quân mỉm cười: "Vâng, nuôi đi ạ. Ban đầu chúng ta nuôi ít thôi, sau này quen tay rồi thì nuôi thêm."

An Quảng Xuyên: "..." Thế này mà còn ít sao? Đây là muốn chuyên tâm làm hộ chăn nuôi gà rồi?

Thấy An Quảng Xuyên không đưa ra được ý kiến

mang tính xây dựng nào, Đào Liên Doanh đành phải lên tiếng: "Tiêu Tiêu, gà nuôi ra rồi thì bán thế nào?"

An Tiêu Quân đáp: "Mẹ yên tâm, con đã có kế hoạch rồi, lát nữa con sẽ nói với bố mẹ." Mở trang trại mà không có gà thì làm sao được, gà tự nuôi, hương vị cũng khác hẳn.

Đã nói là nghe theo con gái, An Quảng Xuyên nghiến răng: "Được, vậy thì nuôi! Con muốn nuôi thế nào?"

An Tiêu Quân suy nghĩ một chút rồi nói: "Trước tiên mua lưới rào lại, sau đó mua gà con về nuôi. À, phải mua thêm hai con chó nữa. Mẹ, mẹ nhờ cậu cả hỏi giúp con, con muốn mua loại chó biết trông nhà giữ vườn ấy."

Đào Liên Doanh gật đầu: "Được, để mẹ hỏi thử xem, chưa chắc bây giờ đã có chó con đâu."

An Tiêu Quân đáp: "Cũng không cần phải đợi lâu đâu ạ, chúng ta có thể đợi được."

--