Nướng bánh và xào các món ăn xong thì cũng đã là ba tiếng sau, chín giờ tối. Lương Tị sợ bánh mềm nên đã cho chúng vào túi giữ nhiệt, rồi lại gói từng món ăn lại, định mang cho Lương Minh Nguyệt.
Cô đến sân sau tìm mẹ Lương, bọn họ dẫn thằng bé đến chơi với Bối Bối. Dì nhỏ thì thầm với mẹ Lương, "Chị chưa nói với con bé chuyện kia sao?"
Mẹ Lương do dự một chút, lùi lại: "Nói sau đi."
"Chị đừng có tránh né, mau nói đi." Dì nhỏ xúi bà.
"Chị đã bàn bạc với lão Lương rồi, cảm thấy không thích hợp." Mẹ Lương nói.
"Sao lại không thích hợp? Tiết kiệm nhà cho bên nhà trai mà!" Dì nói: "Ước gì con trai em có thể đi ở rể, em đỡ phải lo lắng nhiều!"
"Em đừng có nói nhảm nữa."
"Em không có nói nhảm, em thật sự không thích..." Nhìn thấy cháu trai ở bên cạnh, dì thay đổi lời nói, "Được hay không thì chị cứ nhắc đến thử xem, biết đâu cậu con trai nhà họ Lý này đồng ý mang mẹ đến đây sống."
Mẹ Lương nhìn cháu trai đang cẩn thận đưa tay vuốt ve con chó, không nói gì.
"Mẹ, con đến nhà máy đây." Lương Tị nói lớn.
"Ừ." Mẹ Lương đáp lời. Một lúc sau, bà nghe thấy tiếng khởi động xe, đi tới dặn dò: "Buổi tối đi chậm lại..." Vừa nói, chiếc xe đã rời khỏi sân, biến mất ở nửa con dốc.
Bà nhìn một lúc rồi quay vào nhà, đi ra sân sau nói: "Chị nghĩ là không thể, lão Lương cũng thấy vậy, thôi, để cho con nó tự mình quyết định."
"Hai người cứ suy nghĩ đi. Sức khỏe của anh rể kém như vậy, cứ hai ba ngày lại phải đến bệnh viện một lần..."
"Chuyện này để sau nói." Mẹ Lương thở ra một hơi dài, hai tay đỡ eo chậm rãi ngồi xuống, "Sống được ngày nào hay ngày đó, mà nếu con trai em thật muốn vứt bỏ em để đi ở rể, em cảm thấy thế nào?"
"Em còn ước gì!" Dì nhỏ nói nhẹ tênh.
"Cho dù cậu ấy nguyện ý tới cửa, mẹ cậu ấy cũng khó có thể làm được."
"...Đúng là khó." Dì nhỏ suy nghĩ một chút, nói gọn lỏn: "Không được thì để chị hai tới, chúng ta cùng nhau sống đến già! Em đoán mệnh của chồng chị ba cũng không dài, sau này kêu chị ba tới đây luôn!"
"Bậy bạ!" Mẹ Lương nói với dì nhỏ.
"Có gì đâu. Chị ba đã lén đi xem bói cho anh ba rồi, thầy bói nói anh ba thọ nhất là bảy mươi hai, chị cứ chờ đi, sớm thôi!" Dì nhỏ nói: "Thầy bói cũng nói với em, cứ chờ đi, em sáu mươi chín tuổi sẽ gặp đại nạn!"
"Không nên tính tuổi thọ!"
"Tính được tuổi thọ thì trong lòng cũng có chuẩn bị trước!" Dì nhỏ khuyên bà, "Chị à, chị cân nhắc lời em nói đi, chị em chúng ta cùng chăm sóc lẫn nhau, thuê người nấu nướng dọn dẹp cũng tốt... Không được thì em sẽ nấu cơm cho mọi người ăn......"
"Chị sợ em hạ độc."
"Chị thôi đi." Dì nhỏ nói với bà, "Ăn cơm em nấu biết bao nhiêu lần, cũng không thấy chị có vấn đề gì."
"Chị là sợ em hạ độc chị hai em, liên lụy đến chị."
Dì nhỏ cười: "Đúng là khó nói thật! Em không thích cái kiểu khoe mẽ của chị hai! Há miệng ngậm miệng toàn là con trai mình có bản lĩnh thế này thế kia. Sau này chị ấy mà nói như vậy nữa... em sẽ dùng xẻng xúc chị ấy ra đường."
"Chỉ cần em làm được! Đưa bé Bảo trở về phòng đi, lạnh quá."
Cháu trai dì nhỏ muốn đưa Bối Bối về phòng, nhưng dì đã uy hϊếp nó: "Cô Minh Nguyệt của con có thể ăn thịt người! Cô con sẽ không để Bối Bối vào nhà đâu."
"Xem em dạy bọn nhỏ cái gì kìa?" Mẹ Lương nói với dì.
- -
Lương Minh Nguyệt đang đói, buổi tối cũng chưa chắc sẽ có thời gian ăn cơm. Chị cuốn hai cái bánh lớn, nhìn Lương Tị đang nghiêm túc ở một bên, "Ăn đậu câm rồi à?"
"Em nói thì chị nói em nói nhiều, em không nói thì chị lại nói em câm..."
"Được rồi, xin lỗi, coi như chị không hỏi..."
Lương Tị suy nghĩ, hỏi: "Chị, chị có sợ già không?"
"Em có sợ không?"
"Em không sợ. Em sẽ là một bà cụ thanh lịch khi về già." Lương Tị đa sầu đa cảm nói: "Em cũng không sợ chết. Nhưng em sợ bệnh tật, sợ bại liệt, sợ không khống chế được đại tiện tiểu tiện, sợ nằm trên giường chờ chết."
"Em nhớ đến cái năm ông ngoại bị liệt. Lưng và mông..." Lương Tị đưa tay ra dấu, "Tất cả đều là những vết lở loét do nằm liệt giường. Có một lần em cùng mẹ đến thăm ông ngoại, lúc đó là mùa hè, vết lở loét trên lưng ông có những con giòi nhỏ màu trắng ngọ ngoạy. Sau này em có vài giấc mơ, luôn mơ thấy chi tiết có những con giòi màu trắng đang ngọ ngoạy đó." Nói xong, cô sợ rằng chỉ là do mình tưởng tượng ra, xác nhận với chị, "Ông ngoại bị liệt đúng không?"
"Ông nằm liệt một năm." Lương Minh Nguyệt nói: "Lở loét mà em nói là do nhiễm trùng."
"Sau đó mẹ và mợ cãi nhau. Hình ảnh ấy khắc sâu vào tâm trí em. Ông ngoại giống như một cỗ... Nằm ở đó, khi vén chăn lên, có thể ngửi thấy một mùi hôi thối nhàn nhạt, và một cái lỗ từ vết thương mưng mủ..."
"Thật đáng sợ." Lương Tị nhấn mạnh một lần nữa, "Trong tất cả các bệnh tật, bại liệt hoàn toàn là điều đáng sợ nhất mà em từng thấy... Nó thậm chí còn đáng sợ hơn cả cái chết. Giống như một xác sống, đáng thương nằm đó, mặc cho người khác bày bố."
Lương Minh Nguyệt chỉ nhớ rằng ông ngoại đã qua đời sau khi bị liệt một năm, cụ thể chi tiết thế nào thì chị đã quên. Nhưng chị không hiểu tại sao Lương Tị lại đề cập đến điều này, "Em muốn bày tỏ điều gì?"
"Em muốn nói... Em muốn nói..." Lương Tị không thể diễn tả ý của mình trong một lúc lâu, nói: "Em đang cố gắng lý giải tại sao mọi người lại bị ám ảnh bởi việc nuôi con để dưỡng già..."
"Không có gì khó hiểu. Sinh lão bệnh tử ai cũng không thoát được." Lương Minh Nguyệt dọn dẹp bàn, chuẩn bị làm việc.
Lương Tị chỉ ngồi đó, không có việc gì làm cả, định về nhà. Lương Minh Nguyệt hỏi cô: "Sao em không đi hẹn hò?"
Lương Tị lại quanh trở lại, "Bọn em gặp nhau hồi trưa rồi." Cô gãi gãi mặt, chỉ về phía sau khu nhà máy, "Bọn em đi một vòng lớn trên đường quê."
"Sao không gặp buổi tối mà gặp buổi trưa?" Lương Minh Nguyệt cùng cô nói chuyện phiếm.
"...Buổi tối anh ấy có việc phải làm."
Lương Minh Nguyệt nhìn Lương Tị, nhéo mặt cô, "Em lại mập lên rồi."
Lương Tị cũng sờ sờ mặt, lần nữa hạ quyết tâm, "Thứ hai tuần sau em nhất định giảm cân."
"Càng giảm cân, em càng mập."
Lương Tị hóp má lại không thèm đoái hoài đến chị.
Lương Minh Nguyệt thấy cô hóp má như một con cá dẹt nhỏ, ấm giọng nói: "Chị đổi xe cho em nhé?"
"...Em mới chạy được ba năm."
"Vậy thôi."
"...Có phải chị muốn bày tỏ tình cảm với em nhưng không tìm được cách không?" Lương Tị nghi ngờ.
...
Lương Minh Nguyệt phớt lờ cô, tiếp tục làm việc.
"Em đoán trúng rồi?!" Lương Tị dựa vào bàn cười phá lên, đến mức Lương Minh Nguyệt cảm thấy quá xấu hổ.
Lương Tị sợ chị cộc nên rất có chừng mực ngừng cười, nhẹ nhàng nói: "Chị không cần phải thể hiện rõ ràng về mặt vật chất, chị có thể nói chuyện nhẹ nhàng với em, hoặc ôm em, hoặc nói 'Em gái, chị thương em' là đủ rồi." Nói xong lại cảm thấy chính mình đòi hỏi quá mức, "Quên câu cuối cùng đi, sau này chỉ cần nói chuyện tốt với em là được, đừng gọi em ngốc này ngốc nọ nữa."
Lương Minh Nguyệt không lên tiếng.
"Chị, em cũng thương chị." Để báo đáp tình thương giấu kín của chị, Lương Tị nói: "Em luôn thương chị, và em cũng thương ba mẹ chúng mình nữa."
"Em nói nhiều quá." Lương Minh Nguyệt nói với cô.
Không để ý đến sự giả tạo của chị, Lương Tị nằm sấp trên bàn nhìn chị, vui vẻ nói: "Em có thể cảm thấy rằng chị cũng thương em, nhưng tình thương của chị rất vụng về... một chút biến dạng... không đúng, là dị thường."
"Ba cũng vậy. Mấy ngày trước em đưa ba đến bệnh viện, lúc ra ngoài ba mua cho em một cây kẹo hồ lô, thật ra là mua cho em ăn, nhưng ba cứ khăng khăng nói là muốn đổi tiền lẻ để thanh toán phí đậu xe." Lương Tị lảm nhảm, "Rõ ràng là có thể nói: Ba đặc biệt mua cái này cho con đó. Nói như vậy thì em sẽ càng vui hơn. Nhưng mọi người cứ phải lấy cớ này cớ nọ. Chỉ có người nhạy cảm như em mới có thể nắm bắt được kiểu yêu thương này của mọi người, chứ gặp người khác thì có thể cả đời cũng không cảm nhận được."
"Thương là thương, tại sao phải giấu giếm? Giống như khi chị nói muốn ăn bánh mì dẹt Xibe, nghĩ đến chuyện đêm nay chị phải trực đêm, cho nên em đã cố ý làm cho chị, em sẽ không giấu giếm mà sẽ nói cho chị biết. Em nói ra là vì muốn chị vui vẻ một chút, biết được trên đời này còn có người thương và nghĩ đến chị."
"Mọi người nhìn thì mạnh mẽ đó, nhưng em cảm thấy mọi người căn bản không có dũng khí, chí ít không có dũng khí bằng em."
"Hai ngày trước ba mua kẹo hồ lô cho em, em buồn lắm. Thật ra em cũng vui đó, nhưng nghĩ mình lớn vậy rồi, vậy mà khi nhận được kẹo hồ lô của ba mua cho lại thấy rất mừng, cho nên mới càng thấy buồn hơn." Lương Tị tiếp tục: "Chúng ta là người nhà, chúng ta là những người nên thể hiện tình thương yêu của mình nhất, nhưng chúng ta dường như đang chống lại nhau, che giấu điều đó, vì sợ rằng đối phương sẽ quá hạnh phúc khi phát hiện ra."
"Lần đầu tiên em nói thương và ôm chị, em đã ngại ngùng, xấu hổ và nổi da gà. Nhưng khi nghĩ rằng chị sẽ rất vui khi nghe điều đó, em đã cố gắng vượt qua nó và nói với chị một cách thẳng thắn nhất có thể. Chị nghe em nói như vậy xong có thấy vui vẻ không?"
"Em không bắt chị phải nói thương em, nhưng cũng không muốn chị bày tỏ tình thương một cách méo mó, tối hôm qua chị mua bánh hạt dẻ cho em, cầm bánh trên tay em vui vẻ cảm ơn chị." Lương Tị bắt chước biểu cảm và giọng điệu của chị, "Cái này dành cho chó!"
...
"Lời nói của chị, ngoài việc lãng phí tiền cho chiếc bánh, còn khiến em cảm thấy giận chị. Nói cách khác, chị đã bỏ tiền để mua sự xa cách." Lương Tị giúp chị phân tích: "Chị nói đi, chị mua bánh ngọt cho em, có phải vì muốn em vui không?"
"...Mỗi người đều có một cách thể hiện khác nhau, ai cũng có cảm xúc như em chắc?" Lương Minh Nguyệt yếu ớt giải thích.
"Vấn đề không phải là cách thể hiện... Mà là sự bóp méo của chị... Có biết bao nhiêu xung đột gia đình và thậm chí là bi kịch ở Trung Quốc đều là do thiếu sự thể hiện và giao tiếp."
Lương Tị nói với chị: "Tối qua khi chị mua bánh cho em, chắc chắn tâm trạng của chị rất tốt. Chị nghĩ, em gái yêu của mình thích bánh hạt dẻ, mua về cho con bé một miếng đi! Làm cho con bé vui vẻ! Sau khi mua xong, chắc là chị đã phải trả lời một cuộc gọi bực bội, hoặc gặp phải một sự kí©h thí©ɧ nào đó. Vì vậy, khi em đến cảm ơn chị, chị đã trút giận lên em, nói rằng mình mua nó cho chó!"
...
Thấy em gái mình đứng đó giương nanh múa vuốt, khoa tay múa chân, trái tim của Lương Minh Nguyệt mềm đi ngay lập tức. Lương Tị phân tích không sai, chị đã có một cuộc gọi thất vọng.
Sau khi Lương Tị nói xong, hừ một tiếng, "Em đã đoán đúng!"
"Ừ, đúng vậy." Lương Minh Nguyệt gạt cô ra, nhẹ giọng nói: "Đã muộn rồi, em về đi."
"Vậy sau này chị có thể nói chuyện đàng hoàng với em không?" Lương Tị hỏi.
"Ừ." Lương Minh Nguyệt mơ hồ đáp.
"Ừ là ý gì?"
"Mau trở về đi."
"Xem kìa, chị lại thấy phiền rồi..."
"Được, chị sẽ nói chuyện đàng hoàng với em."
"...Ha ha." Lương Tị chạy tới ôm lấy chị, "Chị, em thương chị."
...
Lương Minh Nguyệt cùng cô xuống lầu, nhìn thấy cô lên xe rời đi, liền quay người đi vào xưởng. Gặp Chu Toàn đang nhăn mặt vì lạnh, chị còn trêu cậu mấy câu.
Chu Toàn càng run hơn, chạy về ký túc xá như thể nhìn thấy ma giữa ban ngày. Vừa nằm trên chiếc giường ấm áp thì nhận được điện thoại của Lương Minh Nguyệt, nói là có một vũng nước lớn ở lối vào nhà để xe của nhân viên, kêu cậu sắp xếp người đến dọn dẹp kịp thời.
Chu Toàn cúp điện thoại lẩm bẩm vài câu, rõ ràng cậu là người phụ trách quản lý phân xưởng, vậy mà cứ luôn được giao làm mấy việc linh tinh lặt vặt. Sau đó cậu gọi điện thoại sắp xếp người dọn dẹp, nếu không ban đêm nước sẽ đóng băng, ngày mai xe điện của nhân viên sẽ khó đi.
- -
Hôm sau vừa sáng sớm Lương Tị đã nhận được một tin nhắn của Lý Thiên Thuỷ lúc 5 giờ sáng, anh nói mình có việc phải đến Tân Cương, trở về sẽ nói chi tiết. Lương Tị đã đọc toàn bộ tin nhắn ba lần, muốn gọi lại, nhưng sợ anh đang vội vàng bắt chuyến bay sớm nên cô đã cố gắng nhịn.
Sau khi làm việc không ngừng nghỉ cả buổi sáng, cô có nhiều suy đoán trong đầu, phải chăng Lý Thiên Vân lại gây chuyện? Quả nhiên, trước buổi tối Chu Toàn hoảng sợ chạy đến tìm cô, nói trời sập rồi, showroom ở Tân Cương đóng cửa, Lý Thiên Vân gϊếŧ người, mấy ngày trước bị cảnh sát bắt đi.
Như nằm mơ giữa ban ngày, Lương Tị sững sờ hỏi: "Gϊếŧ người?"
"Cậu nghe nói trong showroom có người chết..."
"Ai nói?"
"Trong showroom có một người là họ hàng với nhà họ Lý, ba cậu ta nói như vậy."
Lương Tị ôm ngực, tự trấn an mình bình tĩnh lại, tìm một chỗ ngồi xuống, định lấy điện thoại ra gọi cho Lý Thiên Thuỷ, nhưng Lương Minh Nguyệt lại gọi đến trước, kêu cô lo việc của nhà máy, chị đã đặt vé máy bay đến Urumqi ngay trong đêm.
Khi Chu Toàn nghe Lương Minh Nguyệt sẽ đến Tân Cương, trái tim cậu đập thình thịch, suốt hai tháng qua rất nhiều hàng hóa đã được chuyển đến đó... Nhìn thấy sắc mặt của Lương Tị không được tốt, cậu nuốt xuống tất cả những lời vừa nghĩ, chỉ nói: "Sao Tiểu Lý cứ gặp những chuyện không may như vậy..."
"Chủ nhiệm Chu - Chủ nhiệm Chu -"
"Ở đây! Về ngay đây!" Chu Toàn đáp lại, vỗ vai Lương Tị rồi chạy về phía xưởng.
Khi Tống Khắc Minh yêu cầu Lương Tị đến xưởng, Lương Tị cảm thấy chân mình mềm nhũn, cả người như mất đi trọng tâm. Tống Khắc Minh giục cô, cô cố gắng hết sức để lấy lại bình tĩnh, ngay khi cô nhấc chân lên... lớp băng trên mặt đất đã làm cô ngã phịch xuống đất.
Thấy vậy, Tống Khắc Minh đỡ cô dậy, thấy cô không sao, anh ấy đi tìm một cái xẻng, dùng xẻng xúc lớp băng trên mặt đất đi. Sau đó anh ấy nhìn đội trưởng an ninh đang vội vã chạy tới, không nói lời nào dẫn Lương Tị đến xưởng.
Đội trưởng an ninh vô cùng sợ hãi, ngay lập tức ra thông báo kiểm tra xem có nước hay băng trên các con đường trong khu vực nhà máy hay không. Có quy định rõ ràng trong khu vực nhà máy vào mùa đông, đó là cố gắng không để nước đọng lại trên mặt đất, bộ phận an ninh phải chú ý kiểm tra và dọn dẹp kịp thời nếu phát hiện.
Lương Tị không cảm thấy đau nhiều, mùa đông cô mặc quần áo rất dày, cú ngã này khiến cô tỉnh táo lại, sau khi đi theo Tống Khắc Minh làm việc xong, cô trực tiếp đến gặp Chu Toàn, nói cậu sau khi tan làm thì đi tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cô đã gọi cho Lý Thiên Thuỷ hai lần, nhưng anh không bắt máy.
Buổi tối lúc trực đêm, Chu Toàn hỏi thăm trở về, nói đúng là có chuyện như vậy, Lý Thiên Vân thật sự đã bị bắt đi, và thật sự có một vụ án chết người. Nghe nói có một công nhân bốc xếp đã chết trong nhà kho, không rõ nguyên nhân cụ thể.