Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Về Người Tôi Yêu

Chương 59: Hoàng tử bé và con cáo

« Chương TrướcChương Tiếp »
Buổi chiều uống trà với đối phương cũng coi như vừa ý, chỉ cần người anh cả gật đầu nữa thì coi như đạt được thoả thuận. Bây giờ người em thứ hai và thứ ba đều đã đồng ý bán.

Lý Thiên Thuỷ và Lương Minh Nguyệt bước ra khỏi quán trà, Lý Thiên Thuỷ nói tốt hơn là để anh nói chuyện với người anh cả trước, nếu không ổn, anh sẽ mời ba anh em họ cùng nói chuyện.

Lương Minh Nguyệt gật đầu, "Vậy thì phiền anh." Vừa lúc chị cũng không rảnh để tìm bọn họ nói chuyện. Giao phó cho người ngoài cũng bất tiện. Việc nhà máy sẽ chuyển đến thành phố, ngoại trừ người nhà họ Lương ra thì không ai biết hết cả. Nếu tiết lộ ra ngoài quá sớm, chắc chắn công nhân sẽ trở nên tiêu cực trong công việc, dễ dàng xúc động.

Hơn nữa đất đai còn chưa thương lượng xong, làm không khéo có khi lại trở thành trò cười. Vấn đề này để cho Lý Thiên Thuỷ từ bên ngoài trở về giải quyết, là lựa chọn không thể nào tốt hơn. Mặt khác, xuất phát từ lòng riêng, Lương Minh Nguyệt cũng muốn kiểm tra năng lực của Lý Thiên Thuỷ.

Lương Minh Nguyệt đứng bên đường nghe điện thoại, ba Lương để dì nhỏ gọi điện thoại cho chị, nói ông đói bụng muốn ăn thịt cừu nướng, kêu chị lúc về thì mua một phần.

Lương Minh Nguyệt tiện tay gọi cho Lương Tị, nói ba Lương muốn ăn thịt cừu nướng. Lương Tị nói chị mua đi, trong nhà ồn ào quá nên cô định tối nay sẽ ở lại căn hộ, trước khi cúp máy, cô còn nói với chị là đừng mua thịt cừu nhiều mỡ.

Vừa cúp điện thoại, một chiếc ô tô lao nhanh qua, Lương Minh Nguyệt bị nước ven đường hất tung tóe khắp người. Phần thân trên của chị là một chiếc áo sơ mi lụa trắng, trước ngực bị dính một vết bẩn lớn.

Lý Thiên Thuỷ tiễn người xong quay lại đó, nhìn thấy vết bẩn trên ngực áo chị, định cởi chiếc áo khoác mỏng bằng vải lanh của mình cho chị mượn.

"Không cần." Lương Minh Nguyệt vừa lên xe vừa nói: "Tôi sẽ liên lạc với anh sau."

Thấy chị lên xe rời đi, Lý Thiên Thuỷ gọi điện cho Lương Tị, hai người hẹn gặp nhau ở chợ.

Lương Minh Nguyệt cũng có một chiếc áo khoác trong xe, chị lại bận rộn với những chuyện khác, trước khi về nhà thì vòng qua Thái Hoà Cư mua thịt cừu nướng. Về đến nhà thì mọi người đã ăn tối xong rồi, chỉ có ba Lương là vẫn còn giữ bụng, háo hức chờ món thịt cừu nướng.

Dì nấu ăn ở nhà cũng làm được nhưng dì ấy chỉ dùng thịt nạc, ăn không ngon.

Lương Minh Nguyệt lấy một phần ba thịt cừu nướng cho ông ăn, phần còn lại thì để vào tủ lạnh. Ba Lương rất hài lòng, vui vẻ ngồi đó ăn, vừa ăn vừa nói trong tủ lạnh có bánh trung thu Tô Thức do một người bạn đặc biệt mang đến lúc chiều.

Lương Minh Nguyệt mở ra nhìn, tìm hương vị mà mình thích. Mẹ Lương đi ra thấy vậy thì dặn chị: "Để dành bánh ngọt cho em gái con, con bé không ăn mặn."

Lương Minh Nguyệt tìm hồi lâu, bên trong toàn là vị mặn, đẩy ra, "Con cũng không ăn mặn."

"Ủa... có bánh ngọt mà." Ba Lương khó hiểu, ông đã cố ý để lại hai cái bánh ngọt.

Mẹ Lương không trả lời, chắc là em gái bà lén ăn rồi. Cả nhà đã quen ăn bánh trung thu ngọt, không ai ăn bánh trung thu mặn cả. Ba Lương lẩm bẩm hai cái bánh nhân ngọt đã đi đâu, Lương Minh Nguyệt cảm thấy trong nhà yên tĩnh lạ thường, đang định hỏi dì nhỏ đã đi chưa thì nghe được tiếng chó sủa từ sân sau.

Mẹ Lương nói: "Lúc chiều tối có mưa lớn, nghe nói bên ngoài khu dân cư khắp nơi đều là cá nên dì con đi bắt cá rồi."

Ba Lương cũng nói: "Lúc đó trời đổ mưa lớn, sân sau của nhà mình gần như ngập nước. Ba đã gọi ban quản lý đến xem, họ nói sẽ làm sạch đường ống thoát nước."

Lương Minh Nguyệt muốn đi xem, ba Lương dặn chị đừng để con chó vào đây, bàn chân bẩn của nó sẽ làm hỏng thảm trong nhà. Nhìn qua kính, Lương Minh Nguyệt thấy toàn bộ rau mà Lương Tị trồng đều đã bị chó moi. Hung thủ đang nằm trong chiếc ổ tạm bợ của nó, dơ hầy.

"Lúc trời mưa không để ý, không biết tại sao nó lại chạy ra ngoài. Lát nữa để dì con về mang nó đi tắm." Ba Lương nói: "Dì nhỏ của con coi con chó này còn hơn là cháu trai ruột. Không thì con trai dì ấy việc gì phải phàn nàn."

Lương Minh Nguyệt đứng trước cửa kính nhìn ra sân sau, ba Lương đang cằn nhằn lải nhải, giọng nói của ông cứ như bị thời gian và không gian ngăn cách, chị không nghe rõ lấy một chữ nào.

Chị vừa vào phòng làm việc thì dì nhỏ về, khắp nhà đều là giọng nói của dì. Chị không thể tập trung làm việc được nữa, mà việc này cũng không gắp, chị nổi hứng lên muốn đến căn hộ của Lương Tị.

Mà Lương Tị vừa tan làm thì trực tiếp đến chợ luôn, vui vẻ theo sát Lý Thiên Thuỷ mua thức ăn. Hai người đi loanh quanh hơn nửa tiếng đồng hồ, mua đầy hai túi.

Ra khỏi chợ, họ thấy một cụ bà bán rau ven đường, bà đã bảy tám mươi tuổi nhưng lại ăn mặc không giống người già, trên cổ quàng một chiếc khăn lụa nhỏ, cổ tay thì đeo đồng hồ kiểu cũ, áo sáng màu và váy hoa. Giọng nói nhẹ nhàng, giống như một cô gái nhỏ.

Ngày đó Lương Tị đã trò chuyện với bà, bà nói đồ mà bà mặc đều là đồ của cháu gái bà bỏ đi không mặc nữa, vẫn còn rất tốt, đem bỏ thì tiếc quá. Lương Tị khen bà, nói bà mặc rất hợp. Bà cụ cười rất vui.

Lương Tị kéo cánh tay của Lý Thiên Thuỷ kêu anh hãy nhìn bà cụ ấy, nói khi mình già rồi cũng muốn vui vẻ như vậy. Lý Thiên Thuỷ đi qua đó mua một bó hẹ và hai quả cà chua.

Trên đường trở về căn hộ, trời bắt đầu mưa, đến bãi đậu xe của khu chung cư thì chuyển mưa lớn, hai người ngồi trong xe đợi 20 phút mà cũng không thấy ngừng. Lý Thiên Thuỷ đề nghị để anh đội mưa lên lầu lấy dù rồi xuống đón cô.

Ngay khi Lý Thiên Thuỷ lao ra, Lương Tị cũng nghịch ngợm đi theo anh. Hơn nữa, cô còn lững thững bước đi dưới cơn mưa trút nước, như thể đang đóng vai nữ chính trong phim thần tượng vậy. Lý Thiên Thuỷ thật muốn đánh cô, vòng trở lại kéo cô chạy.

Khi đến tòa nhà, cả hai người đều ướt sũng, ngay cả giày cũng dính đầy nước. Lương Tị không thể ngừng cười trước bộ dạng chật vật của anh, Lý Thiên Thuỷ mặc kệ cô, chỉ lo nhấn thang máy.

Mưa mùa thu tuy mát mẻ, nhưng bị ướt như vậy, Lương Tị hắt hơi. Lý Thiên Thuỷ mắng cô vài câu, vươn tay ôm lấy cô, cố gắng giữ ấm cho cô.

Lương Tị ôm anh, thành thật dựa trên vai anh, miệng la hét nói là lạnh quá... lạnh quá.

Lý Thiên Thuỷ chỉ ôm chặt lấy cô mà không nói lấy lời nào.

Lương Tị ngước mắt nhìn anh, muốn hôn anh. Lý Thiên Thuỷ nghiêng mặt đi, "Có camera."

...

Thang máy cứ dừng ở tầng 26 không chịu xuống. Lý Thiên Thuỷ nhấn vài cái mà vẫn không thấy phản ứng gì. Lương Tị nói với anh: "Vội gì chứ?"

Lý Thiên Thuỷ trao đổi ánh mắt với cô, vẫn im lặng.

Lương Tị nhìn anh bằng ánh mắt sâu xa, không cho phép anh trốn tránh, cứ nhìn anh như vậy.

Lý Thiên Thuỷ vội quay mặt nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị của tần trệt.

Lương Tị vỗ nhẹ vào lưng anh, không để anh khó xử nữa.

Lý Thiên Thuỷ lại ôm chặt cô, hôn lên trán cô, kiên nhẫn chờ thang máy đi xuống.

Cuối cùng khi ra khỏi thang máy và về đến nhà, Lý Thiên Thuỷ trở tay khóa cửa lại, ôm cô đi vào phòng tắm.

Hơn nửa tiếng sau họ mới ra ngoài, bên ngoài mưa đã nhỏ lại, Lương Tị thoải mái nằm trên giường, Lý Thiên Thuỷ cầm dù ra xe lấy đồ ăn. Sau khi đem đồ lên, anh đem quần áo ướt của hai người ném vào máy giặt rồi vào bếp lặt rau nấu bữa tối.

Lương Tị vốn muốn đi qua phụ anh, nhưng nhìn thấy tấm lưng rắn chắc của anh, cô không khỏi đưa tay ra ôm lấy, trước tiên là cắn một cái, sau đó làm nũng không khác gì một con mèo con.

Lý Thiên Thuỷ quay đầu lại hôn cô, Lương Tị vuốt ve mặt anh, nói ra lời tận đáy lòng mình: "Em yêu anh."

Lý Thiên Thuỷ cười thành tiếng, "Anh cũng yêu em."

Lương Tị giúp anh lặt rau, nhưng Lý Thiên Thuỷ ngăn cô lại, "Để anh, em đi nghỉ ngơi đi."

"Không sao, chuyện nhỏ mà anh."

"Bình thường em phải chăm sóc người nhà, đến đây thì em chỉ cần nghỉ ngơi thôi." Lý Thiên Thuỷ nói.

Lương Tị rửa tay, không lặt rau nữa, nhưng cũng không đi ra ngoài mà ở một bên nhìn anh. Sau khi nhìn một lúc, cô quay trở về giường, tiện tay cầm một cuốn sách lên, lật đến trang có dấu trang và đọc một cách sinh động.

"Bạn hãy cảm hoá tôi đi! - Con cáo nói." Trích từ: {Pháp} Saint-Exupery "Hoàng tử bé."

"Cảm hóa là gì? - Hoàng tử bé hỏi."

"Đó là một vấn đề mà mọi người thường bỏ qua, cảm hóa chính là tạo dựng mối quan hệ. - Cáo nói."

"Tạo dựng quan hệ?"

"Phải. Với tôi mà nói, bạn chỉ là một cậu bé bình thường, không khác gì trăm ngàn cậu bé khác. Bạn không cần tôi, và tôi cũng không cần bạn. Và đối với bạn, tôi cũng chỉ là một con cáo bình thường, giống như trăm ngàn con cáo khác. Nhưng nếu bạn cảm hóa được tôi, chúng ta sẽ cần nhau, và với tôi, bạn là duy nhất trên thế giới này. Với bạn, tôi cũng là duy nhất."

Không biết từ lúc nào mà Lý Thiên Thuỷ đã đến ngồi trên tấm thảm trước giường, cầm lấy cuốn sách trong tay cô, đọc lớn bằng giọng điệu của con cáo: "Thế là, hoàng tử bé đã cảm hóa con cáo. Nhưng khi thời khắc ly biệt đến gần, con cáo lại nói: Ôi, tôi sẽ khóc mất."

"Đều là lỗi của bạn," Lương Tị dùng ngữ điệu của hoàng tử bé nói: "Tôi chưa từng muốn tổn thương bạn, là do bạn hết lần này đến lần khác muốn tôi cảm hóa bạn."

"Ừ, đúng vậy." Cáo nhìn cô.

"Thế thì chẳng ích lợi gì cho bạn cả." Hoàng tử bé nhìn anh.

"Không. Nó tốt cho tôi, vì màu sắc của cánh đồng lúa mì." Cáo nói: "Bạn có mái tóc vàng, từ nay về sau tôi sẽ yêu cánh đồng lúa mì vàng óng và tiếng gió nơi đó."

Lý Thiên Thuỷ đọc xong và đóng cuốn sách lại, nhìn cô, "Anh lại đói rồi." Nói xong, anh kéo chiếc váy ngủ hai dây của cô lên, ngậm lấy và mυ"ŧ. Nhấc chân, cả người trực tiếp từ dưới đất trèo lên giường.

Lương Tị bị gợϊ ȶìиᏂ, gọi tên anh.

Lý Thiên Thuỷ không chiều theo cô, muốn trò giỏi hơn thầy, ngẩng đầu nhìn cô, "Anh đang ăn gì đây?"

Giờ thì Lương Tị đã biết xấu hổ, hoàn toàn quên mất rằng vài ngày trước, cô là một tài xế già lành nghề đã chỉ dẫn và hô hào với anh: Em muốn làʍ t̠ìиɦ với anh.

Cô không nói gì.

Cô càng im lặng, Lý Thiên Thuỷ lại càng muốn hỏi. Hơn nữa anh còn có hàng ngàn cách để nghiền nát cô.

"... Vυ" của em." Lương Tị liều luôn, dù sao cái hình tượng ngây thơ không biết gì mà cô dày công tính toán cũng đã sụp đổ, cô nhìn vào mắt anh, buông thả mình nói: "Anh mới vừa ăn vυ" của em, và cả lúc đợi thang máy dưới lầu, anh muốn..."

Lý Thiên Thuỷ che miệng cô lại, lập tức kéo chăn đắp lên người hai người. Lương Tị càng đắc ý hơn, nói với anh: "Giả đứng đắn, rõ ràng là em trai của anh đã cứng..."

"Suỵt..."

"Suỵt, suỵt cái gì mà suỵt? Đây là nhà của em, không có camera..."

Một khi Lương Tị đã không cần thể diện rồi thì Lý Thiên Thuỷ không tránh khỏi bị cô chèn ép. Lý Thiên Thuỷ có thể làm được, thậm chí anh có thể thủ da^ʍ trước mặt cô, nhưng anh ngại nói, cũng ngại nghe. Lương Tị cũng ngại khi nói ra những lời như vậy, nhưng cô nguyện ý vì Lý Thiên Thuỷ mà sẵn sàng nói ra những lời không biết xấu hổ ấy.

Chính Lý Thiên Thủy cũng không thể buông lời, mỗi lần bị trêu chọc, mặt anh đều đỏ bừng, cảnh tượng này thật khiến lòng cô rung động.

Và khi họ làʍ t̠ìиɦ, anh thích làm ở bên trong phòng tối. Trong bóng tối anh sẽ cởi mở hơn, mạnh dạn hơn, và sẽ rên rĩ thật lớn. Lương Tị cũng thích bóng tối, bởi vì khi động tình, mắt anh sẽ sáng lên, đặc biệt là vào thời điểm cực khoái.

Lý Thiên Thuỷ vươn tay tắt đèn, đá chăn ra, hai người đều đổ mồ hôi thở dốc. Lương Tị thò tay vào tủ đầu giường tìm bcs, mở ra mang cho anh, sau đó chống hai tay hai bên đầu anh, nhìn vào đôi mắt sáng long lanh của anh, bá đạo nói: "Em muốn làm anh!"

...

Chẳng biết tại sao, nói xong cô lại cười một trận, Lý Thiên Thuỷ quay lưng lại, không muốn nói chuyện với cô một chút nào.

Ban đầu, bầu không khí rất ướŧ áŧ, kết quả lại bị tiếng cười của Lương Tị làm cho giật mình. Lý Thiên Thuỷ vẫn đang lăn tăn về bữa tối, muốn xuống giường đi tắm rồi nấu cơm tiếp, nhưng Lương Tị đã ngăn không cho anh đi, bắt anh nằm sõng soài ở đó, yêu cầu anh giúp mình thực hiện tham vọng có thể làm anh.

Lý Thiên Thuỷ miễn cưỡng, nhưng rốt cuộc vẫn bị Lương Tị dụ dỗ thành công, sau đó không khác gì tự vã mặt mình, vì anh rất hưởng thụ.

Tham vọng đã thành hiện thực, cả hai người đều thoải mái đến mức không muốn di chuyển, cứ nằm xếp chồng lên nhau như vậy, anh đè em năm phút, em đè anh năm phút.

Lý Thiên Thuỷ đè cô còn chưa được một phút, cô bắt đầu la hét, nói mình sắp trở thành một chiếc bánh kẹp rồi. Rồi thì chơi xấu, nói thân hình anh to lớn, chỉ được đè cô một phút, nhiều hơn nữa chắc cô sẽ sẹp lép luôn.

Đến lượt cô đè anh, cô lại tìm cách kéo dài thời gian, bởi vì nằm sấp trên lưng anh thật sự rất thoải mái. Hai người họ giống như những đứa trẻ, ham chơi nhịn đói.

Gần chín giờ rồi mà họ vẫn còn chưa ăn tối.

Hai người bọn họ lúc về đã ở trong phòng tắm làm một lần, vừa rồi lại thêm một lần nữa, vừa mệt vừa đói, động một ngón tay cũng không muốn.

Lương Tị đề nghị hay là gọi đồ ăn giao đến, nhưng họ lại quá lười tìm điện thoại nên cứ nằm trên giường như vậy.

Thực ra không hoàn toàn là do lười biếng, mà là vì họ không muốn tách ra, lúc này đây họ chỉ muốn dính lấy nhau mà thôi. Cảm giác thỏa mãn tinh thần tuyệt vời này đã lấn át hoàn toàn cơn đói trong cơ thể.

Lý Thiên Thuỷ đè lên lưng Lương Tị, quấn lấy chân tay và hôn lên lưng cô, nói quần áo trong máy giặt sắp nhăn hết rồi.

"Muốn nhăn thì cứ cho nó nhăn đi." Lương Tị không thèm để ý, cho dù có động đất sóng thần cũng đừng hòng bắt cô di chuyển.

Lý Thiên Thuỷ há to miệng cắn bờ vai mịn màng của cô, "Thật là muốn ăn em vào bụng cho rồi."

"Xuống đi, đến phiên em."

"Còn chưa tới một phút." Lý Thiên Thuỷ giở trò.

"Thôi được, em cho phép anh đè thêm một phút nữa đó." Lương Tị nhịn.

Lý Thiên Thuỷ ậm ừ, không ngớt lời cảm ơn cô.

"Lý BB." Lương Tị gọi anh.

"Ừ."

"Thật tuyệt nếu cứ như thế này mãi mãi." Lương Tị nói, hai hàng nước mắt chảy dài.

Lý Thiên Thuỷ vẫn im lặng, dùng đầu gối đẩy hai chân cô ra. Lương Tị ngầm biết ý, cong người để anh vào.

Lý Thiên Thuỷ di chuyển chậm, Lương Tị quay sang hôn anh. Theo bản năng của loài vật, cả hai cố gắng hết sức để đạt được kɧoáı ©ảʍ thể xác bằng chút sức lực cuối cùng.

Vào lúc cả hai đã cảm thấy thoả mãn và mệt mỏi chuẩn bị đi ngủ, chuông cửa reo.

Lý Thiên Thủy mở mắt đẩy cô, "Có người kêu cửa sao?"

Lương Tị bực mình lật người ngủ, "Nhà bên cạnh thôi."

Sau đó điện thoại di động rơi trên mặt đất vang lên, Lương Minh Nguyệt gọi đến, kêu cô mở cửa.

Cả hai giật mình ngồi dậy, vội vàng mặc quần áo rồi dọn giường. Lương Tị muốn nhét anh vào tủ quần áo, Lý Thiên Thuỷ bị sỉ nhục, ra vẻ muốn tự mình đi mở cửa.

Lương Tị kéo anh vào nhà bếp, mang tạp dề lên người anh, muốn anh đứng đó cầm muôi nấu bữa tối.
« Chương TrướcChương Tiếp »