Chương 57: Tối nay được gặp anh em rất vui!

Chu Toàn còn nói vài câu bán đứng chị mình, nói chị gái mình có chút sĩ diện hão, bề ngoài thì thanh cao nhưng thực chất lại hợm hĩnh. Người uống quá nhiều luôn không kiểm soát được cái miệng của mình, nói rất nhiều. Nói về mẹ Lương xong, cậu chuyển sang nói về mấy chị gái của mình, trút hết nỗi uất ức trong lòng.

Lý Thiên Thuỷ nhìn nắp bia dưới chân, không trả lời lấy một câu nào.

Chu Toàn còn đang nói chuyện, hỏi anh có thật sự bán nhà không? Mọi chuyện sẽ còn khó khăn hơn nếu anh thật sự không có một ngôi nhà. Sau đó, cậu nói với giọng điệu của một người từng trải, rằng mình có thể cưới được một người vợ là nhờ có mấy người chị có năng lực. Nhưng cuộc sống thoải mái chưa được mấy năm, vợ cậu cho rằng cậu không có chí tiến thủ, mấy bà chị đã nối đuôi nhau lái ô tô, còn cậu thì vẫn cưỡi chiếc xe máy cà tàng.

Sau đó cậu uống thêm vài ly, quan tâm vỗ vai anh, khuyên nhủ: "Cũng không thể trách chị gái cậu khó khăn được, phải trong hoàn cảnh của mình thì mới hiểu. Như cậu đây này, vẫn luôn nghĩ cách mua nhà cho con gái mình, muốn tìm cho con bé một công việc có thể diện, muốn nó cưới được một thằng chồng tốt."

"Con phải nghe cậu, không cần lo lắng cái gì cả, chỉ chuyên tâm kiếm tiền mua một căn nhà, bằng không tới nhà người ta sẽ bị nhục nhã. Mẹ vợ hỏi con, cậu có nhà không? Con nói con sẽ mua, mẹ vợ con phỉ báng sau lưng con, không có nhà mà cũng dám vác mặt đến." Chu Toàn nói một cách sinh động.

Tàn cuộc, Lý Thiên Thuỷ đưa Chu Toàn trở lại ký túc xá của nhà máy trước, sau đó trở về nhà của mình. Ở nhà, mẹ Lý cũng vừa mới nằm trên giường, dì chăm sóc đang đút thuốc cho bà.

Lý Thiên Thuỷ ngồi bên cạnh họ một lúc, trò chuyện với họ. Dì chăm sóc rất tận tâm với công việc, nói với anh hôm nay mẹ Lý ăn đủ ba bữa. Nói khẩu vị của bà tốt, lúc chiều còn uống một chén canh cá lớn, ăn một ít sủi cảo và uống một ly nước ép trái cây và rau. Nói xong cũng rất thức thời ra về, để hai mẹ con họ trò chuyện.

Hai mẹ con họ không có gì nhiều để nói, Lý Thiên Thuỷ từ nhỏ đã hiểu chuyện nên không khiến bà phải lo lắng. Không giống như cậu út ngày nào cũng gây rắc rối. Hai mẹ con bọn họ giao tiếp rất đơn giản, chẳng qua là Lý Thiên Thủy cùng bà ngồi một hồi, hoặc xem TV, hoặc nói chuyện nhà, hoặc nói vài câu vụn vặt. Thật ra cứ như vậy, bà cũng cảm thấy rất thoải mái.

Vốn dĩ mẹ Lý muốn nói về mối quan hệ của anh với Lương Tị, bọn họ không môn đăng hộ đối, nếu không thành thì cũng không thể trách ai được. Hơn nữa mỗi lần nhìn thấy Lương Tị, bà đều không được tự nhiên cho lắm, nhìn thấy người nhà của cô, lại càng thêm câu nệ. Bà cả đời đã quen với việc thành thật, rõ ràng mình không làm gì cả, nhưng lại cảm thấy mình thấp hơn người ta một cái đầu. Nhưng chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt của con trai mình khi gọi điện hoặc gửi tin nhắn cho Lương Tị, bà không thể nói như vậy được.

Bà quay mặt về phía con trai đang nghiêm túc xem TV, hỏi: "Con và Tiểu Tị sao rồi?"

"Dạ rất tốt." Lý Thiên Thuỷ gật đầu.

"Hai ngày trước mẹ gặp con bé trên đường, con bé cười chào mẹ." Mẹ Lý nói: "Giờ mẹ mới để ý thấy là khi con bé cười rộ lên, trên má có một lúm đồng tiền."

"Bên má trái của cô ấy có một lúm đồng tiền. Trước kia ốm nên không thấy, bây giờ khuôn mặt của cô ấy tròn trịa lên nên mới nhìn ra." Lý Thiên Thuỷ nói xong, không tự chủ được bật cười.

"Người có lúm đồng tiền rất có phúc." Mẹ Lý cười nói: "Khuôn mặt của con bé trông thật phúc hậu."

Lý Thiên Thuỷ cười thành tiếng, "Con cũng cảm thấy cô ấy có phúc."

Mẹ Lý nhìn anh đầy yêu thương, nói lần trước Lương Tị đến nhà, bà có thể thấy được cô là một đứa trẻ hiểu chuyện, có thể hòa đồng với mọi người.

Lý Thiên Thuỷ nghiêm túc gật đầu, nói Lương Tị bên ngoài tính tình ôn hòa, nhưng bên trong lại mạnh mẽ, dũng cảm, ngoan cường và nhân từ. "Nhân từ" có thể không phải là từ thích hợp để mô tả một người trẻ, nhưng anh không thể nghĩ ra từ nào tốt hơn cả.

Mẹ Lý trêu anh: "Sau này con trai mẹ cũng sẽ có phúc lắm đây."

Lý Thiên Thuỷ cười, không nói gì.

Anh nói với mẹ Lý là mình sẽ ra ngoài, nhìn màn đêm, anh rất muốn gặp cô. Nghĩ vậy, anh bước ra cửa và đi bộ về phía nội thành dọc theo đường sắt bỏ hoang. Dưới sự khích lệ của Chu Toàn, anh uống hơi nhiều.

Kỳ thực anh rất thích đi dạo, không chỉ có thể kiểm soát cảm xúc tiêu cực, mà còn khiến anh thanh tỉnh hơn. Trên đường đi anh đã suy nghĩ rất nhiều, ngày đó Lương Tị đã nói vì anh mà cô trở nên dũng cảm, trung thực và bình tĩnh hơn.

Không phải. Trong lòng anh biết rằng Lương Tị không hoàn toàn bị ảnh hưởng bởi anh. Thông qua rất nhiều lần tiếp xúc và trò chuyện, anh biết rằng Lương Tị có khả năng tự nhận thức và tự xét lại bản thân rất mạnh. Vì có những khả năng này nên quá trình trưởng thành của bản thân cô diễn ra rất nhanh. Chỉ cần một người sẵn sàng phát triển, họ sẽ phát triển mọi lúc, chẳng cần dựa dẫm vào bất kỳ ai.

Anh thậm chí còn tin rằng nếu một ngày nào đó sau khi kết hôn, anh chẳng may giống như ba mình chết đi bỏ lại con thơ, Lương Tị sẽ có khả năng thoát khỏi đau buồn và chăm sóc tốt cho đứa trẻ và chính mình. Anh vô điều kiện tin rằng cô có khả năng này. Anh vẫn luôn biết cô là người mạnh mẽ.

Anh vừa đi vừa không nhịn được hát lên, cổ vũ cho mình và cho tương lai của hai người họ. Anh hát bài "Làm lại từ đầu" mà ba anh thích hát và bài "Salad trái cây" mà Lương Tị thích ngân nga. Anh vừa hát vừa chạy, chạy bộ đến tận khu đông.

Khi đến cổng khu nhà cô ở, anh mới nhớ ra rằng họ đã hẹn là ba ngày sẽ gặp nhau một lần. Hôm nay là ngày thứ ba, ngày mai mới có thể gặp.

Anh chần chừ hồi lâu, không cam lòng, vẫn báo số nhà và tên của chủ nhà máy rồi đi vào, định chỉ nhìn nhà cô thôi cũng được.

Lúc này đây Lương Tị đang rất đau đầu, mấy ngày nay trong nhà cô cứ như hát tuồng vậy, hết chuyện này lại đến chuyện nọ. Dì nhỏ đến đây ở, dượng ở nhà không có gì để ăn nên cũng cuốn quần áo đến đây. Nhưng dì nhỏ muốn ly hôn với dượng, từ sáng đến tối cứ la hét nói nếu không ly hôn được thì sẽ đổi họ.

Mẹ Lương mắng dì già rồi nên hồ đồ, họ Chu đắc tội gì với dì hay sao? Dì vừa sụt sịt khóc vừa đòi đổi họ Chu. Dì nói dì họ Chu, nhưng chưa từng được hưởng phúc của nhà họ Chu, từ nhỏ ba mẹ dì đã bất công, cái gì cũng đều thiên vị Chu Toàn.

Nói chung là tình hình rất căng thẳng. Con gái dì cố ý từ tỉnh khác về, cũng đưa con trai dì qua để chuộc lỗi, nhưng thái độ của dì rất dứt khoát, cuộc sống không tốt đẹp, dì đã chịu đựng ba bốn mươi năm rồi, giờ có nói gì thì dì vẫn muốn ly hôn.

Lương Minh Nguyệt thấy ồn nên tối qua đã đến khách sạn ở. Mẹ Lương cũng thấy ồn, nhưng không thể đuổi em mình được. Chỉ có ba Lương là vui vẻ, dù sao buổi tối ông cũng không ngủ được, ông không xem TV nữa, ngồi trên sô pha uống rượu nghe bọn họ tranh cãi.

Lúc đầu Lương Tị cũng ngồi trong phòng khách chăm chú lắng nghe cuộc cãi vã của họ để nắm thông tin. Nhưng họ cứ cãi mãi, cãi mãi, cãi riết thành một mớ hỗn độn, không hiểu sao họ lại có thể cãi thành như vậy được nữa.

Buổi tối cô cũng thấy phiền nên ra ngoài quảng trường khiêu vũ với mọi người, sau chín giờ thì gửi tin nhắn cho ba Lương: Trong nhà yên tĩnh chưa ba?

Ba Lương trả lời ngắn gọn: Chưa.

Lương Tị tiếp tục lang thang khắp khu dân cư, dọc theo khu biệt thự đến nhà mình. Lúc này trời đang mưa nhỏ giọt, cô ngẩng đầu nhìn về phía trước, cũng là khu có nhà của mình, nhìn ra xa một lúc, cô tìm một chiếc ghế dài gần đó, lặng lẽ ngồi xuống.

Lý Thiên Thuỷ đứng gần nhà họ Lương một lúc, nhưng anh không dám đến quá gần, vì cả biệt thự đều sáng trưng. Anh đi vòng quanh biệt thự, ngẩng đầu nhìn căn phòng mà Lương Tị đã chỉ cho mình, yên lặng nhìn một lúc rồi hài lòng xoay người ra về.

Ngay khi anh đang đờ đẫn đi về thì có một người nhảy ra từ một thân cây bên đường, tay cầm một nhánh cây, hét lớn một tiếng. Lý Thiên Thuỷ giật mình, Lương Tị cười không ngừng, hỏi anh đang làm gì ở đây?

Lý Thiên Thuỷ mơ hồ, nói mới vừa từ nhà cô đi ra.

Lương Tị thở dài, nói mình vừa mới đi dạo về.

Hai người nhìn nhau cười ngây ngô, Lương Tị hiển nhiên rất vui vẻ, lời nói lộn xộn cả lên. Lý Thiên Thuỷ nhìn trạng thái của cô, chợt hiểu ra, vươn tay về phía cô, "Ôm anh."

"Được, được." Lương Tị cũng duỗi tay ôm lấy anh, hai người giống như một đôi gấu ngốc, ôm ghì lấy nhau.

Sau khi ôm xong, Lý Thiên Thuỷ nhìn cô, "Hai ngày nay em thế nào?"

Lương Tị kéo anh đi, chỉ vào toà nhà đầu tiên của khu dân cư nói có một cô gái nhỏ không còn nhìn thấy ánh nắng ban mai và ngửi thấy hương hoa nữa. Lý Thiên Thuỷ không nói gì, anh đã biết về điều đó thông qua tin tức trên mạng.

Lương Tị vốn cũng không sao, nhưng sau khi nhìn thấy anh thì chợt thấy rất buồn. Lý Thiên Thuỷ ôm lấy cô, "Không sao đâu, không sao đâu." Sau đó anh nói: "Vứt nhánh cây trong tay em đi, nó đυ.ng vào đầu anh này."

Lương Tị nín khóc mỉm cười, Lý Thiên Thuỷ cầm lấy nhánh cây trong tay cô ném sang một bên, "Vừa ướt vừa bẩn chết đi được." Sau đó, anh xòe bàn tay bẩn của cô ra, hỏi: "Có khăn giấy không?"

Lương Tị cười, nói không có.

"Xem em ngốc chưa kìa." Lý Thiên Thủy kéo vạt áo len của mình lau tay cho cô.

Lương Tị vẫn rất vui, rất rất vui. Vừa rồi cô còn đang ước nguyện, nói rất muốn gặp anh, quay người lại liền nhìn thấy anh rồi.

Cô ôm Lý Thiên Thuỷ lắc qua lắc lại.

Lý Thiên Thuỷ cũng rất hiểu ý, anh ôm cô xoay một vòng. Rồi cả hai lại cười ngây ngô.

Lương Tị nhớ ra một chuyện, muốn Lý Thiên Thuỷ xem video về một cặp đôi rất nổi tiếng đang ôm nhau. Cô cũng mặc kệ Lý Thiên Thủy có chịu hay không, trực tiếp cúi xuống đưa tay ra sau đũng quần, thúc giục anh: "Mau lên nào."

Lý Thiên Thuỷ nhìn tư thế kỳ lạ của cô... Anh cũng duỗi tay ra sau từ đũng quần, đầu cúi xuống... Anh không hiểu gì hết kéo tay cô, nhưng không được, hai người trực tiếp ngã xuống đất.

Dù có ngã, Lương Tị vẫn thấy rất thoả mãn, vừa ôm đầu vừa cười. Lý Thiên Thuỷ bị cô lây nhiễm, hỏi cô: "Vui lắm à?"

Lương Tị cũng không thể nói được tại sao mình lại vui, nhưng cô vui lắm.

Hai người ôm nhau lắc qua lắc lại một hồi, khi Lương Tị dần dần bình tĩnh lại, Lý Thiên Thuỷ nghiêng đầu hôn cô, đầu tiên là hôn nhẹ từng cái, sau đó là mυ"ŧ, sau đó mới có chừng mực dừng lại. Thúc giục cô, "Đã muộn rồi, nên trở về thôi em."

...

Lương Tị gật đầu.

Lý Thiên Thuỷ nhìn cô, "Tối mai chúng ta có thể gặp nhau không?"

"Đương nhiên!" Lương Tị nghiêm túc nói: "Đêm nay không tính, anh tới tìm bạn, chúng ta tình cờ gặp nhau thôi."

Lý Thiên Thuỷ rất hợp tác, "Đúng." Sau đó anh nói: "Vừa lúc anh có hẹn với chị của em vào xế chiều ngày mai, gần tối anh đi mua thức ăn. Em muốn ăn gì?"

"Cùng nhau đi mua đi, em biết chỗ nào bán đồ ngon." Lương Tị nói.

"Được, anh chờ em tan làm."

"Xe của anh đâu?"

"Đậu ở phía trước, có chỗ đậu xe."

"Ừ, vậy anh về đi." Lương Tị giục anh.

"Anh nhìn em về nhà." Lý Thiên Thuỷ giục cô.

Lương Tị đi từng bước về nhà. Lý Thiên Thuỷ vẫy tay với cô, cô xoay đầu, lưu luyến chạy trở lại. Lý Thiên Thuỷ cũng theo ý cô, ôm hôn cô một lúc, lúc này cô mới nhảy chân sáo quay trở lại biệt thự.

Lý Thiên Thuỷ cũng xoay người về nhà, nghe thấy tiếng cô gọi sau lưng, "Lý BB."

Lý Thiên Thuỷ quay lại.

Lương Tị vẫy tay với anh, "Tối nay được gặp anh em rất vui!"

Lý Thiên Thuỷ rất vui, "Anh cũng vậy!"

Khi ra khỏi khu dân cư, anh gọi điện cho Lý Thiên Vân, nói cuối năm anh muốn mua một căn nhà, xem tình hình tài chính có thể rút một khoản tiền hay không. Lý Thiên Vân biết anh mình sẽ không dễ dàng mở miệng như vậy, vì vậy trực tiếp đáp ứng, "Đừng nói cuối năm, hiện tại có thể mua luôn."

Lý Thiên Thuỷ cân nhắc, "Để cuối năm đi." Số tiền này chắc chắn có thể rút ngay bây giờ, nhưng rút bao nhiêu cũng sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh. Hơn nữa chuyện giữa anh và Lương Tị không thể giải quyết chỉ bằng một căn nhà. Ổn định kinh doanh là giải pháp lâu dài, để tiền được tạo ra liên tục, đây là cách tốt nhất để giải quyết mọi vấn đề của họ.

Tiền từ tài khoản đã được giải tỏa của Lý Thiên Vân, cũng như khoản tiền thu về được từ hai ngày trước đều đã đem trả nợ hết, còn lại đều là tiền đang đầu tư vào kinh doanh, vốn cũng không đáng bao nhiêu. Mọi khoản tiền kiếm được và mọi khoản nợ đã trả đều được ghi lại rõ ràng trên phần mềm điện thoại di động. Hiện tại đã xóa hết nợ nần, chỉ còn việc kiếm tiền mua nhà, cưới vợ sinh con.

Chỉ cần nghĩ đến việc "cưới vợ sinh con" là anh đã có được sức mạnh và niềm hạnh phúc vô tận.