Lo cho mẹ Lương xong, Lương Tị đi tắm, sau đó vừa đánh răng vừa soi gương, trong lòng đột nhiên dâng lên một nỗi buồn không nói nên lời.
Tất cả những phẩm chất ở Tưởng Kình mà cô từng coi là điểm sáng đã không còn nữa. Tưởng Kình trong giới rất nổi tiếng, huyện thành lớn như vậy, không có người nào mà anh ấy không quen biết.
Bất kể nhờ anh ấy làm gì, anh ấy đều có địa chỉ liên hệ để xử lý. Trước kia cô rất ngưỡng mộ năng lực xã giao của anh ấy, rất lợi hại, ngày nào cũng có tiệc rượu này, bữa cơm kia, cô từng một đêm theo anh ấy đến ba địa điểm, địa điểm nào cũng có người quyền lực.
Đêm nay cô chợt nghĩ, phải chăng anh ấy cũng rất mệt mỏi và cô đơn? Cô chưa bao giờ thấy anh ấy an tĩnh. Cô lại tự hỏi, cuộc sống của anh ấy phong phú bao nhiêu? Đồng thời, có phải cũng đơn điệu bấy nhiêu hay không?
Tại sao lại nghĩ như vậy? Bởi vì khi hai người họ yêu nhau, không có lúc nào mà họ không bị quấy rầy. Hoặc gặp người bạn này, hoặc gặp người quen kia.
Lúc đó cô không để ý gì cả, nhưng sau khi tiếp xúc với Lý Thiên Thuỷ, khó tránh khỏi không có sự so sánh. Cho dù cô và Lý Thiên Thuỷ không nói lời nào, chỉ nhìn nhau thôi cũng cảm thấy thú vị. Nghĩ đến đây, cô bật cười, kem đánh răng bắn tung tóe khắp nơi.
Cô cảm thấy mình là một con đạo đức giả, đạo đức giả đến nực cười.
Cô vừa lau gương vừa cười, ba Lương nghe tiếng chạy tới: "Cười gì đấy?"
"Không có." Lương Tị cười nói.
"Không phải con vừa mới cười rất lớn đó sao?"
"......Con?"
"Chắc là ba nghe lầm." Ba Lương nói với cô: "Ngủ sớm đi, đừng đợi chị con."
"Dạ."
Lương Tị rửa mặt xong thì vào phòng ngủ của Lương Minh Nguyệt, nằm trên giường chuẩn bị gọi điện thoại với Lý Thiên Thuỷ. Sau khi mở khóa mật khẩu, cô thấy anh gửi một tin nhắn, là một bức hình chụp hai thân cây quấn chặt lấy nhau.
Một cây có màu tối và cây kia thì có màu sáng.
Anh nhắn: Sau khi tan làm anh đi ngang qua công viên, tình cờ chụp một tấm hình, ý trong hình.
Lương Tị hiểu ra trong vài giây, đỏ mặt, chuyển chủ đề: Về đến nhà chưa?
Vừa gửi đi, anh đã gọi điện nói vừa ăn cơm xong, đang xuống lầu tiêu hóa.
Lương Tị nằm trên gối, đặt điện thoại bên tai. Anh chậm rãi nói, kể về chuyện xảy ra hôm nay, nói rằng nhìn thấy một người trồng hoa ở ven đường, anh đã mua một bó hoa cắm vào chiếc bình mà hai người cùng nhau mua.
"Cái bình quê kệch đó hả?"
"Này, em không được nói như vậy." Lý Thiên Thủy nhẹ giọng đáp.
Lương Tị nghe thấy tiếng mèo kêu meo meo trong điện thoại, tiếng kêu thảm thiết, hỏi anh chuyện gì đang xảy ra vậy?
Anh nói chắc bây giờ là thời kỳ động dục, một con mèo kéo một con mèo khác vào bụi rậm, muốn làm xằng làm bậy.
"Anh không can thiệp sao?" Lương Tị nói với anh.
Lý Thiên Thuỷ tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống, anh không có ý định xen vào, "Con người không thể xen vào chuyện của động vật, sẽ vượt quá giới hạn."
...
Anh không phải cũng là động vật sao? Lương Tị chỉ nói xấu trong lòng, không nói ra.
Ai kia không khác gì giun đũa trong bụng cô, nói một câu: "Anh là loài người, động vật linh trưởng."
...
"Anh cao cấp hơn?"
"Tất nhiên."
Hai người đang tán gẫu vô bổ thì ngoài trời đổ mưa, Lương Tị mở cửa ban công, dựa vào lan can giơ điện thoại lên, để cho anh nghe tiếng mưa rơi.
Tí tách - tí tách -
Giây phút này đây cô cảm thấy lòng mình thật bình yên, một loại bình yên có thể an ủi tâm hồn.
Trò chuyện với Lý Thiên Thuỷ rất dễ chịu, giọng nói của anh nhẹ nhàng, không giống như đang nói chuyện mà giống như đang hát vỗ về.
Cô xoay người dựa vào lan can, nhỏ giọng tán gẫu với anh, nói rằng đột nhiên mình muốn viết một câu chuyện, tên đã định, sẽ là "Về người tôi yêu".
"Về anh, về em, về chị gái em, về ba mẹ, về cuộc sống mà em phải khuất phục vì không thể rũ bỏ bụi trần." Lương Tị nói xong, đột nhiên cảm khái, "Sao lại có vẻ buồn thương thế này?"
"Em không muốn viết những chuyện đau thương, điều mà em muốn chính là có thể chữa lành cho người đọc." Lương Tị chậm rãi nói: "Em không muốn viết xung đột kịch tính, càng không muốn viết giật gân. Em chỉ muốn viết về cuộc sống bình thường hàng ngày và những con người trong cuộc sống hàng ngày đó. Em không quan tâm đến sự phức tạp của bản chất con người, em chỉ muốn ca ngợi những điều tốt đẹp."
Lương Tị nhẹ nhàng nói rất nhiều. Lý Thiên Thuỷ cũng yên lặng lắng nghe, không lên tiếng.
Trong lúc trò chuyện, cô nằm trên giường ngủ thϊếp đi, bị tiếng xả nước trong nhà vệ sinh đánh thức, cô ngái ngủ ngồi dậy, hướng phòng tắm gọi lớn: "Chị?"
Lương Minh Nguyệt trùm tóc đi ra, rõ ràng là vừa tắm xong. Lương Tị nhìn thời gian, vén chăn ngồi dậy, "Mẹ nói buổi tối không được gội đầu, nếu không hôm sau sẽ bị đau nửa đầu."
Lương Minh Nguyệt vô cảm phớt lờ cô.
Lương Tị không dám chọc chị, chỉ lẩm bẩm: "Chị thấy em nằm sấp ngủ, cũng không đắp chăn cho em."
Lương Minh Nguyệt sấy tóc, mắng cô: "Ra vẻ thánh mẫu làm gì? Ngốc nghếch."
...
Lương Tị lê dép đóng sầm cửa lại, quay trở lại phòng ngủ của mình.
Lương Minh Nguyệt mắng sau lưng cô, "Thử đóng sầm cửa lại nữa xem?" - Ngày hôm sau trên bàn ăn, ba Lương hỏi: "Tối qua hai đứa nói chuyện gì vậy? Sao ba lại nghe thấy tiếng đóng sầm cửa?"
Lương Tị đang múc cháo trong bếp, không trả lời.
Dường như Lương Minh Nguyệt đang chờ đợi câu nói này, miệng như súng liên thanh, nả vào Lương Tị. Nói trong nhà máy có một công nhân đã nghỉ làm ba bốn tháng được chẩn đoán mắc bệnh bụi phổi, ngày hôm qua ông ấy cầm theo giấy chứng nhận y tế đến tống tiền. Lương Tị ra vẻ thánh mẫu, không điều tra rõ đã sắp xếp cho người này làm người làm vườn, hứa hẹn sẽ để người ta làm việc đến khi nghỉ hưu.
Lương Minh Nguyệt tức tối mắng cô: "Sao em không chăm sóc ông ấy đến già luôn?"
"Chưa tìm hiểu rõ ngọn ngành mà em đã lạm quyền là sao? Chị cả ngày bận như vậy, còn phải ở phía sau chùi đít cho em?"
"Ông ấy không tống tiền." Lương Tị cố gắng giải thích, "Chẩn đoán của ông ấy là thật, ông ấy thật sự bị bệnh bụi phổi..."
"Dừng, chị không muốn nghe những gì em nói." Lương Minh Nguyệt ngắt lời cô, "Chị hỏi em, tại sao ông ấy không khám sức khoẻ trước khi thôi việc?"
Câu này hỏi khó Lương Tị, cô không lên tiếng.
"Chị hỏi em, ông ấy, tại sao, vì cái gì, không đi, khám bệnh trước khi thôi việc?" Lương Minh Nguyệt hỏi từng câu từng chữ một.
Lương Tị không trả lời, im lặng quay trở lại nhà bếp.
"Em và cậu, hai người, nhà máy cỡ lòng bàn tay mà cũng quản lý không xong?" Lương Minh Nguyệt nhìn bóng lưng cô nói: "Chị đã lặp đi lặp lại nhiều lần, khám sức khỏe trước khi vào làm, khám sức khỏe trước khi thôi việc, khám sức khỏe trước khi vào làm, khám sức khỏe trước khi thôi việc..."
"Nhỏ tiếng một chút, nói chuyện đàng hoàng với em gái con." Ba Lương ngắt lời chị.
"Ba mẹ cứ bênh vực nó, chỉ có nó là người tốt thôi đúng không?" Lương Minh Nguyệt ngay lập tức nổi giận, "Con làm việc mệt chết mệt sống như vậy, ai có thể khen con? Công nhân trong nhà máy thừa nhận lòng từ bi của nó, về nhà thì có ba mẹ bảo vệ, nó phạm sai lầm con không thể nói một câu hay sao?!"
"Quản lý tài vụ không tốt, cũng không có năng lực, nó có thể làm gì đây? Nếu nó thật sự tuân theo tiêu chuẩn đãi ngộ, con sẽ đánh giá cao nó. Sự việc có thể giải quyết bằng một khoản tiền..." Lương Minh Nguyệt hét về phía nhà bếp: "Sau này mà có rắc rối, có di chứng gì thì em hãy hoàn toàn chịu trách nhiệm. Tự mình bỏ tiền ra thanh toán, đừng có dùng tiền của nhà máy."
Lương Tị nhìn những chiếc chén trong bồn rửa, không nói một lời.
"Đây là ở nhà, muốn trách móc đi ra ngoài mà trách móc." Mẹ Lương ở trong phòng ngủ quát: "Mới sáng sớm đã không yên."
"Mọi người cứ che chở nó đi. Khi nó gặp phải khó khăn rồi thì sẽ thấy." Lương Minh Nguyệt hạ giọng, gắp một đũa đồ ăn, "Tốt bụng thì được cái gì? Có thể kiếm được tiền không? Công nhân viên trong xưởng có chuyện gì cũng đi tìm nó, sao không đến tìm con này? Nếu để nó quản lý toàn bộ, thì cái nhà máy này cũng đóng cửa lâu rồi."
Ba Lương đứng ra hòa giải, "Ba biết quản lý nhà máy rất vất vả cho con, nhưng nó là em con mà, con cố gắng chỉ dạy em đi."
"Khối u đã ăn sâu bám rễ, con không dạy được."
"Hai đứa phối hợp không phải rất tốt sao? Quản lý nhà máy, một đứa đóng vai ác, đứa còn lại vai hiền. Em con quản lý kém lại không học hành nhiều, không nhạy bén như con, con nên bao dung hơn." Ba Lương nói một đống lời khuyên.
Lương Minh Nguyệt ăn xong, đặt đũa xuống nói với nhà bếp: "Nó cũng không tính là cái gì cũng sai, miễn cưỡng dạy dỗ được..."
"Đúng, đúng." Ba Lương cầm túi xách của chị lên, vội vàng tiễn chị ra ngoài.
Chị khởi động xe, ưỡn mông, nhấn ga nghênh ngang rời đi.
Ba Lương trở vào nhà, đóng cửa lại, gọi vào phòng bếp: "Út ơi, ra ngoài ăn cơm đi con."
Bên trong không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng rửa chén.
Ba Lương đi tới nhìn cô, nhẹ nhàng nói: "Đừng rửa nữa, lát nữa dì giúp việc sẽ tới rửa."
Lương Tị vẫn không trả lời, chỉ lo cúi đầu rửa.
Ba Lương trở lại phòng ngủ, hai vợ chồng thở dài, nhìn nhau không nói nên lời.
- -
Lương Tị lái xe quanh nội thành một cách vô định, rồi dừng lại ở một con phố thương mại nhộn nhịp. Mới chín giờ, ngoài đường không có ai, cô ngồi xuống một chiếc ghế dài, sau đó lấy điện thoại ra chơi game.
Sau khi chơi hơn nửa tiếng, cô tắt điện thoại, nhìn dòng người qua lại rồi thở ra một hơi dài.
Lúc này, cô ngửi thấy mùi bánh mì nướng nên đi tìm, mua hai chiếc bánh sừng trâu và bánh gạo tạp mới nướng.
Cô ngồi trên ghế lặng lẽ ăn, vừa ăn vừa nhìn đám đông dần nhộn nhịp ngoài cửa sổ. Sau khi ăn xong, cô lấy giấy bút trong túi xách ra, cúi xuống bàn viết lý do muốn giữ người công nhân đó lại.
Trước tiên, cô kiểm điểm bản thân, nhận mình đúng là thất trách, không phải là một người quản lý có trách nhiệm. Cô nói mình giữ người công nhân đó không phải vì quan điểm của người quản lý, mà vì ý muốn của bản thân. Cô cho rằng lỗi của mình là không phân biệt công tư, không tính đến lợi ích của nhà máy. Cô sẽ điều tra lại sự việc này, nếu sự việc là thật, bệnh bụi phổi này bị khi làm ở nhà máy của họ, cô hy vọng sẽ giữ được người công nhân này. Bởi vì ông ấy cần một công việc hơn là một khoản bồi thường.
Cô không viết nhiều, chỉ nói với chị tình hình như hiện tại. Bởi vì cô hiểu, chị không có kiên nhẫn để đọc quá nhiều. Sau đó cô mua một phần bánh mì nóng, một ly cà phê, bỏ giấy bút vào túi xách rồi trở lại nhà máy.
- -
Ngày hôm sau là cuối tuần, buổi tối Phi Phi con gái của cậu cô đến nhà, dì giúp việc làm một bàn thịnh soạn, mọi người ngồi quanh bàn ăn.
Lương Minh Nguyệt phải xã giao nhiều, mọi người đã sớm quen với việc chị không trở về ăn tối.
Tính cách Phi Phi hoạt bát, cũng coi như lớn lên ở nhà họ Lương, vì vậy cô ấy rất thân thiết với ba mẹ Lương. Cô về đến nhà, vào phòng ngủ đút cho mẹ Lương ăn, sau đó ngồi xuống bàn ăn.
Ba Lương nói: "Hồi sáng dượng đút cơm mà cô của con cứ thẹn thùng..."
Chưa nói xong thì Lương Tị đã cười, ghé sát tai Phi Phi nói: "Tay của dượng em run rẩy, đút mà làm vung vẩy khắp nơi, cho nên cô của em không cho ông ấy đút."
Ba Lương hơi lãng tai nghe không rõ, chỉ lo nhai cơm. Chỉ một ngụm cơm mà phải đảo vài lần trong miệng mới nuốt xuống.
"Ba, khi nào rảnh con đưa ba đi thay răng..."
Ba Lương ngại đi bệnh viện, lập tức lắc đầu: "Ba không đi đâu, răng của ba rất tốt."
Lương Tị cũng không ép, chỉ có thể dặn dì giúp việc nấu cơm mềm một chút, nấu mì cũng nát hơn.
Ba Lương đang ăn đột nhiên hỏi cô: "Chị con không nói gì con nữa phải không?"
"Dạ không." Lương Tị lắc đầu. Ngoại trừ buổi sáng, cả ngày hôm nay cô đều không gặp Lương Minh Nguyệt. Cô không biết liệu chị có nhìn thấy bức thư trên bàn của mình hay không.
Phi Phi thấp giọng hỏi: "Chị út, lại bị mắng sao?"
Lương Tị xấu hổ, cúi đầu ăn cơm.
Ba Lương biết mình lỡ miệng, gắp cho Phi Phi một ít đồ ăn, hỏi cô ấy: "Công việc có tốt không?"
Phi Phi cũng là người biết ý, cho nên thuận theo nói: "Dạ cũng được."
"Tình cảm tiến triển tốt không?"
"Con chia tay rồi."
"Sao lại chia tay?"
"Bây giờ chia tay cũng là chuyện bình thường mà dượng?" Phi Phi thản nhiên nói: "Có mâu thuẫn thì chia tay thôi."
"Con không bị bắt nạt chứ?" Ba Lương hỏi.
"Con mà để mình chịu thiệt sao? Con cào vào mặt anh ta thì có."
"Cậu ta đánh con?"
"Anh ta nào dám đánh con! Anh ta lén..." Lời nói sắp thốt ra lại thay đổi, "Dù sao cũng chỉ là mâu thuẫn nhỏ, dượng đừng lo."
Ba Lương nghiêm mặt nói: "Nếu con bị bắt nạt thì cứ nói với dượng, dượng nhiều bạn bè đầu gấu lắm."
Phi Phi cười lớn, "Dượng, dượng cũng có bạn bè đầu gấu nữa sao?"
Ba Lương gắp đồ ăn, trên mặt bình tĩnh nói: "Lôi tên đó ra đánh một trận, có đi báo cảnh sát cũng không bắt được."
"Anh lo ăn cơm đi." Mẹ Lương trong phòng ngủ lên tiếng.
Vì ba Lương bị lãng tay nên bà nói rất lớn. Ông không thèm để ý, tiếp tục kể về lịch sử huy hoàng của mình, "Dượng quen biết cả hai giới hắc bạch, năm đó gặp một vị đại ca, dượng đi tới chỗ của ông ta, được chào đón rất khí thế..."
"Ăn cơm đi, sớm muộn gì anh cũng bị hốt vào tù." Mẹ Lương đáp.
"Bị bắt càng tốt. Có người chăm sóc anh đến già." Ba Lương trả lời: "Anh nghe nói tỷ lệ tội phạm của người già ở Nhật Bản rất cao, nhà tù không đủ chỗ chứa."
Trên bàn ăn đang sôi nổi, Lương Minh Nguyệt trở về, ba Lương hỏi chị ăn cơm chưa, chị ném chìa khóa xe lên kệ, thay giày nói: "Chưa ba."