Giữa trưa sau giờ đọc báo, cô Tưởng đi vào lớp học. Bình thường mỗi ngày giờ này cô ấy đều phải đến xem một chút, trong lớp ngoại trừ bạn học vừa nói nhỏ lo lắng đề phòng nhìn tờ giấy viết ba chữ rất không vui vẻ mặt suy đoán là ai lại đυ.ng vào họng súng bên ngoài, những người khác nên làm gì thì làm cái đó, cũng không hiện ra quá nhiều cảnh giác.
Lâm Đồng Chi cầm giấy bút đang chép lại từ đơn, rất thản nhiên, ai ngờ cô Tưởng đi một vòng ở trong lớp, rồi dừng lại ở bên cạnh Lý Ngọc Hỉ, kêu một tiếng: "Lâm Đồng Chi, em theo tôi ra ngoài một chút."
Ánh mắt cả lớp nhất thời tập trung vào người Lâm Đồng Chi, bình thường, nếu bị giáo viên gọi ra ngoài nói chuyện thì đều là chuyện rất quan trọng, Lâm Đồng Chi cũng không biết chính mình làm sai chuyện gì, vừa nhìn vẻ mặt âm trầm của cô Tưởng liền khẳng định không phải là chuyện tốt gì, cô "Vâng" một tiếng, lo lắng không yên đứng lên, bước nhỏ đi theo sau lưng của cô Tưởng ra ngoài.
Đi tới chỗ rẽ ngoài hành lang, cô Tưởng dừng bước, quay đầu lại, giọng điệu hình như rất thất vọng: "Lâm Đồng Chi, bình thường em cũng là một người rất ngoan." Cô ấy chỉ cau mày nói nửa câu, Lâm Đồng Chi đã sợ đến sắc mặt xanh mét, theo giọng điệu nửa câu sau này, chẳng lẽ chính mình có lúc nào lại không ngoan rồi sao?
Cô Tưởng đại khái chính là muốn phản ứng này của cô, giọng điệu của cô ấy dịu đi một chút: "Chuyện hôm qua là sao? Các em?"
Lâm Đồng Chi vừa nghe là vì việc này, lập tức yên lòng, chắc là người nào lỡ miếng để lộ cho cô Tưởng biết, bị cô ấy hiểu lầm. Vì vậy cô rất nhẹ nhàng đem chuyện ngày hôm qua Cố Duy Bình tại sao lại mời khách và các bạn trong lớp tham gia lúc nào thì trở về phòng ngủ nói ra hết. Cô nghĩ chuyện này vốn là không liên quan đến mình, người bắt nạt và người bị bắt nạt đều là học sinh yêu quý của cô ấy, cô chẳng qua là đi ké một bữa cơm, ăn chung còn có hai nữ sinh, một buổi tối chính mình cũng không nói chuyện với một bạn học sinh nam nào quá năm câu, chắc cũng không có gì lớn.
Nghe cô thản nhiên một mạch nói xong mọi việc, thật sự không giống như đang nói dối, sắc mặt cô Tưởng hơi nguôi giận, nửa tin nửa ngờ hỏi một câu: "Thật
chỉ có như vậy thôi sao?" Giọng nói cũng dịu xuống. Lâm Đồng Chi vội vàng gật đầu, cô cảm thấy giáo viên nhất định không phải muốn tìm cô, cho nên cô lại nói thêm một câu, "Ngày hôm qua tất cả mọi người trong lớp đều thấy, tất cả mọi người cùng nhau đi ăn, chỉ có vậy thôi."
Cô Tưởng trầm ngâm chốc lát, thay đổi vẻ mặt cười mà như không cười nhìn cô, "Chỉ như vậy ư? em vô duyên vô cớ đi theo mấy bạn nam ra ngoài ăn cơm lại không có ý khác? Con gái hay là muốn tự ái." Lâm Đồng Chi sửng sốt một chút mới hiểu được ý tứ của cô ấy, cô quả thật không thể tin vào tai của mình, nhất thời chỉ cảm thấy ông một tiếng, âm thanh gì đều không nghe được, chỉ có máu trong toàn thân cũng vọt tới trên đầu mình. Ánh mắt cô khϊếp sợ không thể tin nhìn về phía cô Tưởng, không phải vậy, những lời này không phải cô ấy nói hoặc là cô đã hiểu sai ý của cô ấy, nếu không cô ấy lặp lại một lần nữa?
Một phút kia, Lâm Đồng Chi đối mặt với người phụ nữ trung niên trước mặt này hiện ra oán giận. Cô ta cũng là phụ nữ, cũng từng có nội tâm nhạy cảm dịu dàng, như vậy bây giờ tại sao cô ta có thể lấy nội tâm tàn nhẫn cùng ác độc tới đo lường một nội tâm nhạy cảm nhỏ yếu của một thiếu nữ? Đúng, cô không phải một học sinh ưu tú, thành tích của cô so với người khác kém hơn, nhưng nhân cách của cô không kém, với lại cô ấy có tư cách gì để hoài nghi và vũ nhục cô!
Cô Tưởng bị ánh mắt tuyệt vọng đó của cô chất vấn có chút sợ hãi, cô ta mất tự nhiên vò vò tóc, né tránh ánh mắt của cô, lại tìm mấy bậc thang cho mình, "Ý cô không phải vậy, ừ, cái đó, Lâm Đồng Chi, em đừng để trong lòng, chỉ là có học sinh phản ảnh tối qua bọn em cùng đi ăn cơm, cô tới đây tìm hiểu một chút, không có việc gì thì thôi. Cái đó, bây giờ em phải nắm chặt thời gian học tập, em về lớp trước đi, cô lại tìm những người khác hỏi một chút." Cô ta nói mấy câu đó càng nói càng không rõ ràng, hình như cố ý trốn tránh. Lại đi về phía lớp học, Lâm Đồng Chi giống như không nghe thấy lời nói của cô ta, chỉ đứng tại chỗ, không nhúc nhích. Cô giáo Tưởng vốn đã xoay người chuẩn bị đi tới lớp học, nhưng dường như ở phía sau có cặp mắt ở nhìn mọi cử động của Lâm Đồng Chi, giọng nói lại dịu dàng, dịu dàng giống như đang dỗ, "Không có việc gì, trở về lớp đi, cô chỉ tìm hiểu một chút tình hình thôi, em không cần có gánh nặng tâm lý."
Lâm Đồng Chi vẫn là một học sinh nghe lời, bị cô ta vũ nhục muốn bày tỏ sự phản đối cũng chỉ là cố chấp đứng, chờ cô giáo giải thích nghĩa của những lời nói đó không phải theo ý hiểu của cô, nhưng cô giáo tỏ vẻ né tránh yêu cầu đó của học sinh. Mặc dù răng Lâm Đồng Chi đã cắn chặt vào môi, trong miệng tràn ngập một cỗ vị tanh mặn, và móng tay của cô đã cắm sâu vào lòng bàn tay làm chảy máu. Cô vẫn nghe lời của giáo viên, cứng nhắc đi về chỗ ngồi của mình.
Ánh mắt nghiêm túc của cô Tưởng nhìn xung quanh một vòng, ép một học sinh nhã nhặn bình thường đi ra ngoài với cô ta một chuyến lúc quay lại thì trở nên hoàn toàn không bình thường làm các học sinh khác kinh ngạc cùng đồng tình. Sau đó cô ta lại hô một tiếng: "Văn Tử, ra ngoài."
Văn Tử quay đầu lại nhìn Lâm Đồng Chi, có chút không hiểu, nhưng vẫn đi theo phía sau cô ta ra ngoài. Hai người bọn họ vừa đi, trong lớp mọi ánh mắt lại tập trung vào người Lâm Đồng Chi, cô vẫn cắn chặt môi, mặt trắng bệch không còn chút máu. Nước mắt như sắp rơi xuống, bị cô đè
lại, cô không có lỗi, tại sao phải khóc? Cô đã nhịn được, cho dù Lý Ngọc Hỉ lo lắng khuyên cô không cần hạnh hạ mình cô cũng không rơi một giọt nước mắt nào, cái người đầu sỏ gây nên trước mặt này cũng quay đầu lại, vẻ mặt lo lắng cùng ân cần làm cho Lâm Đồng Chi cảm thấy đau xót, không kìm được nước mắt, nước mắt nhanh chóng thi nhau rơi xuống.
Cố Duy Bình đại khái đã đoán được một chút, khi Văn Tử mang theo gương mặt không nhịn được trở lại lớp học với lời nhắn để cho cậu đi ra ngoài một chuyến, cậu vỗ tay một cái, làm ra một cái rất khoa trương "Anh hùng mỉm cười đợi bị tra khảo" tư thế ra ngoài, thành công làm cho cả lớp cười ầm lên.
Lâm Đồng Chi không muốn nhìn nữa, quả nhiên Cố Duy Bình rất nhanh quay lại, vẻ mặt thoải mái. Học trò cưng của cô ta nhất định không bị đối sử hay vũ nhục như vậy, nói đi nói lại vẫn là Lâm Đồng Chi không đúng, Cố Duy Bình mời khách nếu như chính mình kiên trì không muốn đi, căn bản sẽ không tự rước lấy nhục. Vốn chính là người của hai thế giới, tại sao phải dính vào bọn họ chứ?
Nghĩ xong cô liền làm ngay, từ đó về sau, đối với Cố Duy Bình và nhóm bạn tốt của cậu ấy, vẻ mặt cô đều rất lạnh lùng, đừng nói là nói chuyện, ngay cả một nụ cười cũng không trông thấy. Lý Ngọc Hỉ khuyên cô, "Vậy cũng mặc kệ chuyện của Cố Duy Bình đi, người ta gặp mình mấy lần, nhờ mình thay cậu ấy nói tiếng xin lỗi với cậu, cậu rốt cuộc nghĩ như thế nào? Cậu cũng không thể vì sai lầm của người khác mà trừng phạt chính mình chứ?" Cậu ấy nói ba bốn lần, Lâm Đồng Chi nhàn nhạt trả lời một câu: "Cậu không phải là mình, cậu sẽ không
hiểu được cảm nhận của mình." Cô trầm tư một chút, lại nói thêm vài câu, "Trước kia mình đọc sách thấy nói trời mưa cùng người che chung một cái ô, nước mưa dọc theo cái ô nhỏ xuống người cậu
tuyệt đối so với cậu đội mưa đi lại bị ướt càng nhiều hơn, mình nghĩ, làm bạn với nhóm người Cố Duy Bình mang đến cho mình rất nhiều phiền toái, so với không làm bạn thì tuyệt đối càng phiền toái hơn."
Lý Ngọc Hỉ còn muốn nói cái gì đó, thì trên hành lang có tiếng kêu la nói là đã dán thành tích của kỳ thi vừa rồi, họ kết bạn đi xem thành tích, Lý Ngọc Hỉ không còn hứng thú thuyết phục cô nữa.