Kiến thức cơ bản của Lâm Đồng Chi từ từ vững chắc lên, những kiến thức trước kia từng học qua liền quên thì bây giờ khắc sâu vào đầu, việc học cũng chầm chậm vững trắc tiến bộ, lần kiểm tra trắc nghiệm vậy lý nho nhỏ, cô lại được 90 điểm, cuối cùng cũng đạt yêu cầu rồi. Cô nắm chặt tờ bài thi trắc nghiệm, nhiều cảm xúc đan xen, dựa theo hình dung của Lưu Tinh quả thật giống hệt phản ứng của Phạm Tiến khi vừa nghe nói mình trúng cử.
Hai thầy giáo cười híp mắt đợi cô vui vẻ xong rồi, Cố Duy Bình đưa đầu lại gần, khóe mắt giương lên, miệng khẽ cười, lúc này Lâm Đồng Chi đã nắm được chiêu số của bọn họ, biết những người này lại nổi lên ý xấu, vội nói trước: "Tối hôm nay mở tiệc cảm ơn thầy giáo, chỉ là trên người mình không có tiền, buổi tối tự học xong mình mời mọi người ra cổng trường học ăn đậu hủ thúi."
Ba người bọn họ đồng loạt "Cắt" một tiếng, Lưu Tinh bĩu môi cau mày; "Lâm Đồng Chi cậu cũng quá keo kiệt rồi? Lưu Tinh mình đi ra ngoài nói một tiếng muốn bổ túc toán học, người xếp hàng đầy đến chân cầu thang tầng một, cậu ý tốt lấy đậu hủ thúi tới đuổi mình?"
Hết giờ tự học buổi tối, tiếng chuông vừa kêu, Lâm Đồng Chi đã nghĩ muốn chạy đi, nhưng bị Lý Ngọc Hỉ kéo lại: "Đi nhanh như vậy làm gì? Phải chờ mọi người cùng nhau đi."
Lâm Đồng Chi bị bắt tại trận, vẻ mặt cợt nhả chống chế: "Không phải đâu? Không phải các cậu đều không thích đậu hủ thúi sao?"
Cố Duy Bình cười: "Không, sau đó bọn mình đã thảo luận lại, nhất trí cho rằng cần phải chấp nhận thành ý của cậu, hơn nữa, có ăn dù sao vẫn tốt hơn không có ăn."
Cứ quyết định như vậy, bốn người chạy nhanh đến quán nướng quen thuộc ở cổng trường học. Lưu Tinh vừa thở vừa gọi 30 xiên thịt dê, 10 xiên gà, 10 xiên cá mực, 4 cái cánh gà lớn, 20 miếng đậu hủ thúi, Cố Duy Bình buồn buồn chờ cậu ấy gọi xong, chậm rãi gọi thêm: "Ăn đồ nướng phải có thêm rau dưa mới đúng, như vậy đi, chủ quán, súp lơ, rau hẹ, ngó sen, bánh mật mỗi loại 5 xâu, à, lấy thêm 4 bát bánh đậu, một chai Coke lạnh." Cậu quay đầu hỏi ý kiến Lưu Tinh: "Ngày nóng như vậy, nếu không bọn mình gọi thêm mấy chai bia lạnh được không?"
Ánh mắt của cậu nhìn thoáng qua vẻ mặt của Lâm Đồng Chi, nén cười, lại nghiêm trang nói: "Bọn mình còn phải về trước chuông tắt đèn, bia liền thôi, quá lãng phí rồi."
Bà chủ đã dọn ra một cái bàn ở ngoài trời, bảo bọn họ ngồi xuống. Chính mình đi giúp ông chủ thêm than cầm xâu đồ nướng đi giúp, đêm tháng mười, thời tiết vẫn nóng, thật may là có một cơn gió thổi qua, Lâm Đồng Chi nghe mấy người bên cạnh cười đùa, giống như trở về quê nhà trong trí nhớ. Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, giống như đá quý ở tấm vải nhung nhưng trên trời cũng không có ngôi sao như trong trí nhớ, ánh trăng rất tròn, màu trắng bạc tỏa ra thành từng tầng, mọi thứ dưới ánh trăng rõ như ban ngày, ồn ào náo động đã dần dần vơi đi, ở đây chỉ còn yên tĩnh. Bao gồm những chiếc ô tô vội vàng đi lại trên đường phố, lại không chen lấn trên đường, không nôn nóng ấn còi lung tung, cảnh sắc an lành.
Đột nhiên có người gọi cô một tiếng, âm thanh giống như ở rất xa, lại không giống như đang gọi cô, làm cho cô mơ hồ, Lý Ngọc Hỉ đẩy cô một cái, cô lấy lại tinh thần, Cố Duy Bình không hề cố kỵ việc quan sát cô từ trên xuống dưới.
Cô không biết mình có cái gì không ổn, vội cúi đầu kiểm tra quần áo trên người một chút, Cố Duy Bình bật cười.
Biết lại bị cậu ấy trêu, Lâm Đồng Chi có chút thẹn quá hóa giận. Cố Duy Bình cũng rất nghiêm túc trầm tư nhìn cô: "Lâm Đồng Chi hình như cậu rất thích màu hồng nhạt, luôn thấy cậu mặc đồ hồng nhạt. Thật ra bề ngoài của cậu rất xinh đẹp, mặc quần áo màu khác cũng rất hợp. Các cậu thấy đúng không?" Cậu trưng cầu ý kiến của hai người kia.
Lưu Tinh lắc đầu không đưa ra bình luận: "Không phải ngày nào cậu cũng nói mình không có mắt thẩm mỹ sao, vấn đề này không nên hỏi mình." Lý Ngọc Hỉ cũng thấy như vậy rồi lại bất bình: "Lâm Đồng Chi so với cái gì mà ‘Tứ đại mỹ nhân’ do con trai các cậu bình chọn tuyệt đối không kém chút nào, chỉ là cậu ấy không thích khoe mẽ, đúng không? Lâm Đồng Chi?"
Cố Duy Bình cũng không nói tiếp, ha ha cười một tiếng, tự rót cho mình một ly coca uống một hơi cạn sạch, lại bị sặc ho mấy tiếng, ngược lại Lưu Tinh rất có hứng thú hỏi: "Các cậu cũng biết ‘Tứ đại mỹ nhân’? Vậy con gái bọn cậu cũng bình chọn ‘tứ đại mỹ nam’ chứ?"
Cố Duy Bình đã ngồi thẳng, nghe xong lời này ho càng thêm lợi hại. Lâm Đồng Chi cũng không nghĩ tới người này ngày thường da mặt dày tự luyến như vậy lại có một mặt ngây thơ như thế, nhìn cậu ấy ho đến vẻ mặt sung huyết đỏ bừng, lấy khăn giấy từ trên người ra, đưa cho mỗi người một tờ, lại thân thiết hỏi: "Như thế nào? Bị sặc lợi hại sao?
Bây giờ cậu tốt hơn chưa?" Cô đang tỏ ý quan tâm, bà chủ đã bưng một mâm đồ ăn to mang lên.
Cái bàn của bọn họ chỉ có hai nguồn sáng, một là ánh sáng từ ánh trăng chiếu xuống, một là ánh đèn treo trên bếp lò của ông chủ quán, ánh sáng dĩ nhiên là rất tối, Lưu Tinh chỉ vừa mới nhận ra xâu nướng trong tay mình là cánh gà. Bên kia Lâm Đồng Chi đã ném hai cái que xuống. Lý Ngọc Hỉ cũng không cam chịu yếu thế. Hai bạn nam trợn mắt há mồm nhìn một hồi lâu, chợt nhớ tới chính mình còn chưa ăn vội vàng nhìn vào trong mâm, mà trong mâm chỉ còn lại không đến một phần ba. Mà hai bạn nữ rất không lịch sự lấy tăm xỉa răng, còn nói một câu rất tri kỷ: "Đừng vội, còn lại đều là của các cậu, từ từ ăn."
Lúc bọn họ trở về phòng ngủ, đã là rất muộn. Phòng ngủ của nam sinh xa hơn
phòng ngủ của nữ sinh, hai bạn trai lại khăng khăng muốn đưa hai bạn gái về trước. Bởi vì vừa rồi ăn rất no, cũng không dám chạy, đang chầm chậm đi về, lúc đi qua vườn hoa nhỏ, Cố Duy Bình đột nhiên đứng lại, ngửi xung quanh, rồi kêu lên: "Hoa quế! Các cậu ngửi thử xem, có phải hoa quế nở rồi không?" Lưu Tinh và Lý Ngọc Hỉ vẫn đi tiếp, không để ý đến cảm xúc riêng của cậu ấy đang tràn lan, Lâm Đồng Chi nghe vậy cũng đứng lại, hít một hơi thật sâu, quả nhiên ngửi thấy một mùi thơm ngọt ngào. Cô nói: "Thật sự là mùi hoa quế." Ánh trăng trên trời tròn như thế sáng như thế, mơ hồ có thể nhìn thấy cây hoa quế bên trong, Lâm Đồng Chi đột nhiên thất thần, nghĩ, nếu như hôm nay bốn người đóng vai nhân vật có liên quan đến ánh trăng, ai là Hậu Nghệ, người nào là Hằng Nga, ai là Ngô Cương, người nào là Thỏ Ngọc đây?