Chương 37

Hứa Thanh Ngạn quay về tiếp tục học, đây cũng là chuyện oanh động nhất hiện nay. Cố Chu Triệt lúc đầu rất lo lắng, nhưng hai năm Hứa Thanh Ngạn làm diễn viên không hề uổng phí, hơn nữa nhìn sắc mặt người khác sống qua ngày không phải là phong cách của hắn, rất thản nhiên, ngược lại không có ai bàn tán gì, chỉ có vài giáo viên tìm hắn nói chuyện riêng, bảo hắn chuyên tâm học tập đừng để bị ảnh hưởng, đừng chỉ lo yêu đương vân vân, đồng ý vài câu liền có thể đối phó cho qua.

Tiến độ của Phương Kiều rất nhanh, phòng làm việc trong vòng nửa tháng đã giải quyết xong, La Huân giúp liên hệ nhà ở. Hứa Thanh Ngạn đến ở chung, nhưng vẫn thường xuyên chạy đến chỗ Phó Mặc ăn cơm chùa, cái khó giải quyết nhất của bọn họ chính là hai vị phụ huynh đôi bên. Còn lại đều dễ xử lý, nhưng Hứa Thanh Ngạn vì vậy mà thất nghiệp, con cái vì yêu đương mà vấp phải khó khăn trong cuộc sống, là ba mẹ ai mà không lo cho được.

Hứa Thanh Ngạn ngồi xếp bằng trên giường Cố Chu Triệt, cầm ly kem thở dài: “Hậu quả của việc không độc lập kinh tế, thế giới của người trưởng thành đúng là rất thực tế.”

Cố Chu Triệt nói: “Đừng sợ, anh hai nuôi em.”

“Anh hai, em muốn ăn ly nữa.” Hứa Thanh Ngạn ở trên giường lăn lăn. Cố Chu Triệt trong chớp mắt nổi khùng: “Mày lăn xuống đây ăn cho tao!”

Thật ra hắn cũng không phải là không có công việc, trái lại sau khi bị phát hiện, càng có nhiều công ty và show tìm hắn hơn, Hứa Thanh Ngạn hiểu rõ lập trường và vị trí của mình, nên một cơ hội tới cũng không thèm, dứt khoát từ chối tất cả. Hắn mới vừa xin lỗi fans vì giấu chuyện tình cảm xong, lại không muốn Phương Kiều là một người bình thường vì chuyện này mà bị ảnh hưởng, cũng định học xong rồi mới tiếp tục.

Hắn có mục tiêu rõ ràng, cho nên chuyện này bình tĩnh hơn dự kiến, không còn là tiểu diễn viên trước đây bị quấy rối sợ đến mức không biết phải làm sao. Hắn đã sớm lớn lên trong thế giới của mình, như một người trưởng thành đáng tin cậy.

Nhưng mà người trưởng thành đáng tin cậy này chưa đến mấy ngày lúc chuẩn bị tiện đường đi tìm La Huân ăn cơm chiều, ở cửa trường học bị người ta chặn lại.

Chặn hắn là một nam thanh niên trẻ tuổi, nhìn không đến 30, Hứa Thanh Ngạn sửng sốt hồi lâu, không dám xác nhận gọi: “Đinh… sư huynh?”

“A, còn nhớ anh à, tưởng em đã sớm quên rồi.” Đinh Tương quan sát cậu từ trên xuống dưới vài lần, nói: “Đi, dẫn em đi ăn.” Nói xong quay đầu đi.

Bọn họ từ sau khi quay xong bộ phim kia đã không còn gặp lại, Hứa Thanh Ngạn cũng chỉ gởi tin nhắn chúc mừng năm mới cho Đinh Tương, tuy lúc đó là Đinh Tương ra tay giúp hắn, nhưng giữa hai người trừ việc đó ra không có việc gì để gặp nhau. Người đã đến, Hứa Thanh Ngạn cũng không dám không đi, hoang mang đi theo hắn, kết quả đi thẳng một mạch vào tiệm cắt tóc, Đinh Tương bảo hắn ngồi xuống, để thợ cắt tóc tút lại cho hắn, màu tóc quá sáng, không kịp nhuộm, nên đành dùng sương phun lên.

Hứa Thanh Ngạn ù ù cạc cạc bị đè xuống cắt hết đầu, tạo hình sau đó nhìn chẳng có chút tinh thần gì, giống như một trạch nam, Đinh Tương gật đầu nói: “Được rồi.”

Đinh Tương dẫn hắn ra ngoài, lên taxi. Ở trên xe đưa cho hắn cái kính không độ, nói với hắn: “Lát nữa không cần nói nhiều, ngồi ở bên cạnh nghe là được, đừng uống rượu. Em bình thường thích đọc sách không?”

“Thích xem manga có tính không?” Hứa Thanh Ngạn láng máng đoán được Đinh Tương muốn dẫn hắn đi làm gì, có chút do dự, mở lời nói: “Sư huynh, em…”

“Lão Phương nói em phải học hành đàng hoàng, dẫn em đi học hỏi.” Đinh Tương quay đầu nhìn hắn: “Phải nắm chặt cơ hội, đừng để anh mất mặt.”

Cho đến khi đến nơi, Hứa Thanh Ngạn mới hiểu được hàm ý chân chính câu nói “Đừng để anh mất mặt” của Đinh Tương.

Ăn xong trời đã tối, Đinh Tương dẫn hắn ra ngoài, nhìn trời: “Anh còn có việc, không tiễn em được, tự em trở về đi. Có việc anh gọi điện thoại cho em.”

“Vâng sư huynh, sư huynh đi thong thả.” Hứa Thanh Ngạn cung cung kính kính tiễn Đinh Tương đi, quay đầu nhìn tấm bảng hiệu tầm thường của một quán trà, hít sâu một hơi.

“Tao có một thắc mắc không nghĩ ra.” Mấy ngày sau Hứa Thanh Ngạn kể chuyện này với Cố Chu Triệt, cau mày: “Đinh sư huynh và anh ấy sao lại quen nhau?”

“Mày không hỏi thầy Phương sao?” Cố Chu Triệt cũng rất tò mò.

“Tao hỏi rồi, ảnh nói Đinh sư huynh trước kia là biên tập của ảnh, đây chẳng phải nói đùa sao? Đinh sư huynh học Quang học điện tử đó!”

“Hả?” Cố Chu Triệt sửng sốt: “Đinh sư huynh không phải tốt nghiệp nhϊếp ảnh ở Tân Truyền sao? Nếu không… Sao mày gọi là sư huynh?”

Hứa Thanh Ngạn nói: “Anh ấy ở Tân Truyền học văn bằng 2, tốt nghiệp chính quy là ở Thanh Hoa đó.”

“…” Cố Chu Triệt cảm giác mình hình như đã nghe được truyền thuyết này ở đâu, nhưng ấn tượng khá mờ nhạt, suy nghĩ hồi lâu mặt vẫn mờ mịt, chỉ có thể hỏi: ” Đinh sư huynh… Rốt cuộc là đang làm gì.”

“Nhất định là một người thần bí.” Hứa Thanh Ngạn còn đeo mắt kính không độ hôm nọ, dường như có hơi thích tạo hình này. Hắn lại nhớ tới mấy người gặp ở quán trà, dù bình thường gan hắn lớn đến mức có thể lấp biển cũng bị kinh hãi.

Cố Chu Triệt gật đầu tỏ ý đồng tình: “Nợ nhân tình lần này không phải chỉ mời ăn bữa cơm là xong, mày nhất định phải cố gắng đó.”

“Ừ.” Hứa Thanh Ngạn trịnh trọng gật đầu, kính mắt dưới ánh nắng phản quang: “Nhất định!”

So với hắn của ngày xưa, sau sự việc này đã hoàn toàn thay đổi. Con người lột xác không có chu kỳ, tuổi đời lại cao, té từ trên cao xuống cũng khó mà tan xương nát thịt.

Tựa như loài ve, đột nhiên một ngày nào đó từ dưới đất chui lên, trong lúc không để ý đã bị tiếng ve kêu râm ran vây quanh. Nghe thì có vẻ kinh tâm động phách, nhưng thường sẽ thay đổi lúc nào không hay.

Bọn họ đang ngồi trong cửa tiệm đồ ngọt có thác nước thủy tinh, tiếng nước chảy và tiếng lăn tăn chạm đất khiến ngày hè càng thêm sống động. Điện thoại Cố Chu Triệt vang lên, là tin nhắn của Phó Mặc, nói: Tớ ở lầu ba thư viện.

Được, Cố Chu Triệt lúc gõ chữ khóe môi không tự chủ được cười lên, trả lời: Lát nữa tớ đi tìm cậu.

Hai người lại trò chuyện một lúc, bàn bên cạnh có hai đứa bé đang học bài, bé trai đang cầm iPad chơi, bé gái thì thỉnh thoảng muốn thò đầu qua xem cùng, bị trừng lại ngượng ngùng lùi về. Bé gái chốc chốc sẽ dừng lại dùng biểu cảm phiền não cắn cán bút, bé trai sẽ thản nhiên nghiêng qua nhìn, nếu cô bé thật sự không biết làm, liền kéo tập qua viết giúp cô bé.

Còn nhỏ thật tốt, Cố Chu Triệt nhịn không được nghĩ. Thời gian vô tận, khả năng vô tận, có lẽ sẽ có thất bại hoặc chia lìa, nhưng cũng sẽ có ngày tương phùng.

Sau khi tạm biệt Hứa Thanh Ngạn, Cố Chu Triệt đến thư viện tìm Phó Mặc. Lúc đi mua hai ly trà sữa, mới vừa ra khỏi tiệm không lâu, Lý Hạnh bỗng nhiên gọi điện thoại tới, hỏi cậu và Phó Mặc đang ở đâu.

“Vương Lệ Chi muốn lập án chuyện hôm đó, cần Phó Mặc đến làm chứng.”

Cố Chu Triệt sửng sốt, không nghĩ tới lâu như vậy còn có thể nghe được cái tên này, càng không có nghĩ tới chuyện trước đây đến bây giờ mới lập án điều tra. Cậu nhớ lúc ấy Phó Mặc là người qua đường cứu ông chủ của Lý Hạnh, sau đó dựa theo phương thức xử lý của bọn họ, cũng không có báo án, cậu nhất thời rất căng thẳng, hỏi: “Sẽ không có chuyện gì chứ?”

“Sẽ không.” Lý Hạnh nói: “Đừng lo, anh cũng đi. Hai đứa đến đây đi.”

Hai người chạy tới điểm Lý Hạnh nhắn, cùng vào đồn cảnh sát. Cố Chu Triệt ở bên ngoài chờ bất an, chung quy cũng là án hình sự, rất lo Phó Mặc phải gánh vác trách nhiệm gì. Cậu ngồi trên băng ghế ngoài phòng thẩm vấn mà một lúc mà giống như đã ngồi cả một năm, hai người mới từ hai căn phòng khác nhau đi ra.

Cố Chu Triệt liền vội vàng chạy tới, như thể xác nhận Phó Mặc không sao, nhìn nét mặt hắn hỏi: “Xong rồi?”

“Xong rồi.” Phó Mặc gật đầu, bóp bóp tay cậu ý bảo cứ thoải mái, cảnh sát đi ra cùng cũng không có biểu cảm gì khác thường, Cố Chu Triệt lúc này mới dám thả lỏng. Đang muốn đi, chợt thấy bên trong lại có một người bước ra, dáng người cường tráng, tóc đầu đinh, nét mặt có chút u ám đi về phía bọn họ, nhìn lướt qua Phó Mặc.

Cố Chu Triệt nhớ lại, đây chính là người cậu nhìn thấy vào đêm mưa lúc cậu đến chợ tìm Phó Mặc. Khi đó tuy đối phương chỉ đứng yên một chỗ, nhưng khí tức và thái độ rất khıêυ khí©h, khiến người ta cảm thấy rất khó dây vào.

Lúc hắn đi tới, Phó Mặc nghiêng người, đem Cố Chu Triệt chắn ở phía sau. Cố Chu Triệt rõ ràng cảm giác được hơi thở của Phó Mặc thay đổi, cậu kinh ngạc nhìn sau gáy hắn, đối phương liếc mắt nhìn bọn họ, nở một nụ cười không được thân thiện, vừa định nói gì đó, Lý Hạnh ở bên cạnh đã nói trước: “Đồng chí cảnh sát, tôi nhớ tên này là phụ tá của Vương Bành! Vương Bành sau khi bị tóm đi hắn nhiều lần đến chỗ chúng tôi gây chuyện, nói muốn gϊếŧ người các loại, còn dọa cháu trai nhà chúng tôi, loại người nguy hiểm này sao có thể để cho hắn đi lại trong xã hội, không đưa hắn vào trại lao động cải tạo sao?”

Hà Giang không thể tưởng tượng nổi Lý Hạnh, chửi: “Con mẹ nó mày thúi lắm!”

Lý Hạnh nói: “Đồng chí cảnh sát anh xem.”

Cảnh sát đã quen nhìn tình cảnh này, có hơi sốt ruột: “Hai người đừng ở đây cãi nhau, có chuyện gì tôi sẽ thông báo cho các người, về hết đi, đừng đứng ở đây.” Nói xong đuổi bọn họ đi.

Bốn người rời khỏi đồn cảnh sát, mặt Hà Giang đen thui, Lý Hạnh lại làm như không thấy, nhìn thời gian nói: “Mời hai đứa đi ăn mừng một bữa cơm.” Cũng không nói là mừng cái gì, rõ ràng là đang có chuyện, nhưng hai người vẫn lên xe đi.

Lên xe, Lý Hạnh mới nói: “Phùng ca đã trở về, nói muốn gặp hai đứa.”

Lúc này hai người đều có chút bất ngờ. Nghiêm túc mà nói, Lý Hạnh chăm sóc bọn họ là nghe theo lời của ông chủ làm việc, nhưng trong hai năm qua vị Phùng ca này chưa từng xuất hiện, ngay cả Phó Mặc sau sự việc đó cũng chưa từng gặp lại. Sau khi Lý Hạnh tìm nhà cho bọn họ, mỗi tháng Phó Mặc đều sẽ gửi tiền thuê nhà, nhưng hắn biết rõ, có thể sống yên ổn tại thành phố này lâu như vậy mà không phát sinh bất cứ chuyện gì, Lý Hạnh ở sau lưng làm rất nhiều chuyện.

Cố Chu Triệt lại bắt đầu căng thẳng. Cậu nhớ lại môi trường trong chợ, nghĩ tới Hà Giang Vương Lệ Chi, liền não bổ ra một đai ca mặt hung ác đeo xích vàng. Kết quả đến nơi, phát hiện chỉ là một nhà hàng đồ chiên nhỏ, Lý Hạnh dẫn bọn họ vào, một người đàn ông trung niên mang kính mắt ngồi ở một góc bàn bên cạnh, đang xem thực đơn. Lý Hạnh dẫn bọn họ qua, gọi: “Phùng ca.”

“Tới rồi?” Phùng ca ngẩng đầu, nói: “Mau ngồi, muốn ăn cái gì. Ở đây có món bồ câu ngon lắm, gọi một phần.”

Đại khái trước khi tới đây hắn cũng đã biết sơ tình huống của Phó Mặc và Cố Chu Triệt, nên không nói thêm lời khách sáo gì, chỉ là lúc chờ món lên rãnh rỗi trò chuyện vài câu, hỏi đến cũng toàn là các vấn đề thường gặp. Hỏi Cố Chu Triệt học năm mấy, chuyên ngành có khó không, có mục tiêu cho sau này hay chưa, giống như bậc cha chú ăn cơm cùng tụi nhỏ, vừa thân thiết vừa uy nghiêm.

Một bữa cơm, quả thật chỉ là một buổi liên hoan bình thường, xem tình hình dạo này của bọn họ. Thỉnh thoảng hắn và Lý Hạnh bàn một số chuyện làm ăn, cũng đều là nội dung không có gì đáng giá để lảng tránh. Cho đến lúc sắp kết thúc, Phùng ca đột nhiên hỏi Phó Mặc: “Sau này có dự định ở lại Tân Bắc không?”

Phó Mặc nhìn Cố Chu Triệt, suy nghĩ một lúc, nói: “Còn chưa xác định.”

Cố Chu Triệt ngẩn ra, nghĩ thầm còn chưa xác định là có ý gì? Biểu cảm cậu có chút hoảng hốt, Phùng ca còn nói: “Không phải anh nhiều lời, chỉ là trên phương diện là người lớn hỏi thăm em.” Hỏi Phó Mặc: “Em hẳn là không sống cùng người nhà!?”

Phó Mặc nhìn hắn, nói: “Không có người thân.”

Cố Chu Triệt ở bên cạnh nghe, trong lòng đau xót. Phùng ca gật đầu, nói: “Có gì cần cứ nói với Lý Hạnh đại ca. Chỗ hai đứa ở hiện tại có ổn không?”

Kế tiếp lại nói một ít chuyện phiếm, trong lòng Cố Chu Triệt còn đang suy nghĩ câu nói vừa rồi của Phó Mặc, tâm tình có chút sa sút, tiếp theo nói những gì cậu cũng không biết. Mãi cho đến khi mọi người ra khỏi quán, Phùng ca và Lý Hạnh tạm biệt bọn họ, Phó Mặc nhẹ nói: “Chu Chu, về nhà.” Cậu mới hồi phục tinh thần.

Phó Mặc cầm hai ly trà sữa trong tay, đá đã tan hết. Hai người đi dưới ánh nắng chiều, cái bóng nghiêng nghiên bên chân, theo cước bộ của bọn họ mà chuyển động. Cố Chu Triệt nhìn chân của mình, cậu rất muốn hỏi, nhưng lời đến khóe miệng, rồi lại ngừng. Cậu chợt phát hiện, cậu đã từng rất hy vọng Phó Mặc có thể lựa chọn điều gì đó cho cuộc sống, hiện tại hắn đã làm, không phải là điều mà cậu mong chờ từ trước tới nay sao?

Bất luận Phó Mặc có tính toán gì, đã quyết định hay chưa, hắn đã không còn là hắn của trước kia. Hắn đã dần dần thay đổi, biết biểu đạt tình cảm, biết chấp nhận biết từ chối, ngày càng giống một bình thường. Cuộc sống của hắn cũng đã thay đổi, không còn lấy mục đích trốn tránh để thực hiện, nếu như hắn muốn đi đâu, cậu hẳn là phải thấy vui vẻ mới đúng.

Hai người vẫn im lặng đi, bỗng nhiên Cố Chu Triệt dừng lại, Phó Mặc thấy vậy cũng dừng. Cậu vẫn lo sợ tương lai sẽ lạc nhau, nhưng cậu càng muốn nói ra suy nghĩ chân chính của bản thân. Cậu nói: “Phó Mặc… bất luận cậu muốn làm chuyện gì…” Cậu muốn nói, tớ đều sẽ ủng hộ cậu.

Tớ vĩnh viễn tin tưởng cậu, tin cậu có thể đạt được ước muốn, tin cậu tiền đồ tương lai tươi sáng, bởi vì từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, cậu vẫn luôn đứng nhất trong lòng tớ.

Nhưng mà không biết vì sao, cậu ngây ngốc, nói không nên lời câu tiếp theo, đầu óc cảm thấy trống rỗng, trong đầu toàn là dáng vẻ một ngày nào đó Phó Mặc rời đi.

Phó Mặc vẫn nhìn cậu, nói: “Chu Chu, tớ có chuyện muốn thương lượng với cậu.”

“A? Cái gì?” Cố Chu Triệt phản ứng lại, cố lên tinh thần. Lại nghe Phó Mặc nói: “Tớ định tháng mười này báo danh thi vào trường cao đẳng.”

Cố Chu Triệt chấn động, cậu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Phó Mặc, trong mắt tràn ngập sự khó tin. Hết thảy tâm tình buồn bã đều bị ném đến tận đâu đâu, cậu bất ngờ không kịp đề phòng bị tin vui đập trúng người. Cậu thật sự rất mừng, kích động lắp bắp nói: “Thật sự? Thật sao? Tốt quá rồi! Cậu chuẩn bị xong chưa? Không sao! Chưa chuẩn bị xong cũng không sao! Cậu có thể thi thử trước, năm nay không được thì sang năm thi lại! Đúng rồi, có cần thi tiếng Anh không? Bây giờ chúng ta đi mua sách, để cậu học lại từ đầu, nhất định sẽ không có vấn đề…” Cậu lải nhải, kéo Phó Mặc đi ngay, muốn dẫn hắn đi mua sách. Đi hai bước nhớ tới cái gì, quay đầu mong chờ hỏi: “Cậu muốn thi vào trường nào?”

“Kỳ thật trong lòng tớ có mấy trường muốn đề cử cho cậu, tớ biết khả năng có hơi khó, nhưng tớ cảm thấy nếu là cậu thì chắc chắn không thành vấn đề. Cậu có để ý trường nào chưa?”

Phó Mặc nói: “Có.”

Cố Chu Triệt hồi hộp trợn to mắt nhìn hắn, muốn biết sự lựa chọn của Phó Mặc. Phó Mặc nhìn cậu, một lát sau mới mở miệng, sự do dự của hắn làm cho Cố Chu Triệt mơ hồ ý thức được điều gì đó, nhưng niềm vui đã che lấp hết chút đau xót nhỏ nhoi, khiến cho cậu gần như không nhận ra mình đang khổ sở. Phó Mặc nhìn cậu, từ từ nói: “Tớ muốn học cùng cậu.”

Cố Chu Triệt sửng sốt vài giây, đầu cậu chưa kịp thông, theo bản năng: “Hả?”

“Tớ muốn thi vào trường của cậu, bởi vì tớ không muốn xa cậu.” Phó Mặc thấp giọng nói. Trong ánh mắt của hắn vậy mà lại có vài phần căng thẳng: “Có thể không?”

Có thể, sao lại không thể. Cậu là sợ tớ cản cậu sao, tớ sao có thể cản cậu được?

Vành mắt Cố Chu Triệt nóng hổi, cậu giơ tay lên che mặt: “Cậu đừng hỏi tớ… Cậu không cần nghĩ cho tớ, tớ chỉ hi vọng cậu khỏe mạnh, cuộc sống vui vẻ, yêu bản thân mình…”

Phó Mặc một tay ôm lấy cậu, ven đường người đến người đi. Hắn ở bên tai Cố Chu Triệt nói câu gì đó, trán Cố Chu Triệt đặt ở trên vai hắn, ngăn lại nước mắt rơi. Cậu cảm thấy sâu trong l*иg ngực có thứ gì đó muốn xé toạc xông ra ngoài, thế giới lớn như vậy, lại dường như chỉ còn có một người. Mà ở bên cạnh người này, thế giới có lớn bao nhiêu cũng không còn quan hệ.

Tất cả kỳ vọng của cậu, chờ đợi của cậu, đều được gặt hái từng cái một, vác lên vai nặng trịch. Hắn không làm bất cứ chuyện gì khiến cậu hụt hẫng, nói cho cậu biết: “Có cậu, tớ rất yêu bản thân mình.”

Cuối tháng 8, đợt báo danh thi vào trường cao đẳng bắt đầu mở, Phó Mặc đăng ký thi vào khoa toán học của trường Cố Chu Triệt.

Để vào khoa này thí sinh phải kiểm tra ba môn, toán, chính trị, tiếng Anh. Cố Chu Triệt và La Huân cùng hắn sử dụng hết kỳ nghỉ hè. La Huân rốt cục cảm nhận được lực học của Phó Mặc, thở dài cảm thấy đáng tiếc khi hắn thi vào trường cao đẳng. Điểm xuất phát có đôi khi sẽ quyết định điểm kết thúc, nhưng Phó Mặc không để ý. So sánh kết quả, quá trình này đối với hắn mà nói mới là chuyện có ý nghĩa nhất.

Cố Chu Triệt vốn còn cảm thấy xoắn xuýt, cảm thấy Phó Mặc có thể có lựa chọn tốt hơn. Cậu dùng một thời gian rất dài mới tiếp thu được sự thật “Mình là người được Phó Mặc chọn”, sau đó bất cứ lúc nào cũng cảm thấy may mắn vì mình lớp mười hai học hành đàng hoàng, chí ít Tân Khoa Đại cũng được xem là trường điểm.

Hứa Thanh Ngạn trong quá trình thảo luận của mọi người, nhiệt tình mời Phó Mặc trở thành bạn cùng trường, lại một lần nữa bị từ chối. Hắn cũng không nổi giận, đã hoàn toàn quen rồi, than thở nói: “Không ngờ qua nhiều năm như vậy, hai tụi bây vẫn vứt bỏ tao như xưa. Có phải sau này hai tụi bây sẽ ở cùng nhau, không rủ tao đi chơi nữa không?”

Không khí im lặng vài giây, Phương Kiều chậm rãi mở miệng: “Còn anh?”

“Đúng vậy!” Hứa Thanh Ngạn đột nhiên nhớ ra, mình đã có người ở cùng, dương dương đắc ý nói: “Lần này là tao bỏ tụi mày!”

Cố Chu Triệt và Phó Mặc vẫn im lặng mắt to trừng mắt nhỏ, La Huân quả thật không nhìn được nữa, ra tay kết thúc cuộc đối thoại này: “Được rồi được rồi nghỉ ngơi xong rồi, dọn đồ ăn vặt đi! Hiện tại bắt đầu làm bài được rồi.”

Tất cả mọi người vội lấy bài thi ra.

Mùa thu tháng mười, khí trời dịu mát tinh thần sảng khoái. Vì là cuối tuần, hội đồng thi được tổ chức tại một trường tiểu học ở Tân Bắc, thi tổng cộng một ngày rưỡi. Lúc thi xong môn cuối cùng, đã là trưa ngày hôm sau.

Tất cả phòng thi đã thu bài, Phó Mặc thu dọn đồ đạc của mình, từ hành lang đi ra ngoài. Bên cạnh người thì hồi hộp người thì thả lỏng, người có người quen thì dừng lại nói chuyện với nhau, người thì vội vã chạy đi, chỉ có Phó Mặc đi chầm chậm. Hắn đã lâu không có trải nghiệm như thế, kỳ thi hắn thật tình tham gia lần trước cũng đã cách đây 8 năm. Khi đó hắn được một người kỳ vọng, nhưng cũng chưa từng nghĩ nhiều như vậy, chỉ là sợ nếu như thi không tốt, đối phương sẽ buồn lòng.

Trường tiểu học này là trường điểm ở địa phương, sân trường rất lớn, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, có thể thấy hơn nửa sân trường. Có vài đứa trẻ nhà ở gần đấy đến chơi đùa trên sân, một nhóc trong đó đá cầu, chân mở có hơi lớn, cầu “Phanh!” một tiếng va vào cửa sỏ trên lầu hai. Đám nhỏ cười hì hì chạy tới nhặt.

Phó Mặc đi ra ngoài, nắng trưa úp phủ đầu. Mắt hắn híp lại, phía ngoài cửa trường có người đang chờ, Cố Chu Triệt cũng ở trong số đó. Cậu đứng dưới một thân cây, bóng râm loang lổ rơi vào trên tóc, trên mặt cậu, làm cho cậu thoạt nhìn rất xa xôi rất không chân thật. Ánh mắt Cố Chu Triệt tựa hồ cũng đang tìm kiếm giữa đám người, thấy Phó Mặc rồi, cậu giơ tay lên với hắn, đứng lên cười với hắn, lộ ra chiếc răng nanh có chút ngây thơ.

Không biết vì sao, Phó Mặc chợt nhớ tới ngày mình rời khỏi Nam Thanh.

Lúc đó hắn chưa từng nghĩ, sự trốn chạy không có mục đích đó sẽ mang tới nhiều thay đổi như vậy. Hoặc là sự thay đổi này kỳ thật đã sớm được gieo mầm trong cuộc sống. Lần đầu khi gặp lại, bánh răng vận mệnh đã mở ra, lặng yên đem hai tuyến đường đang song song giao nhau. Mà bước thay đổi đầu tiên, đó chính là bản thân hắn có muốn bước thêm một bước hay không.

Mà cậu, chính là đích đến của hắn.

Phó Mặc xuyên qua dòng người, đi về phía Cố Chu Triệt.

.:.

Lời cuối:

Vậy là lại hoàn thành 1 bộ, đáng lẽ dự tính bộ này qua Tết chừng 1 tháng là xong, rốt cuộc đến giờ mới kết thúc. Mỗi lần xong 1 bộ là lại thấy tiếc:))).