Cố Chu Triệt thi xong hết các môn, thì đã là giữa tháng 7.
Bạn bè xung quanh người bắt đầu về nhà, người ở lại thi lại. Cố Chu Triệt may mắn không rớt môn nào, nhưng đã gọi nói trước với mẹ Cố, nói năm nay nghỉ hè không về.
Tình hình Phó Mặc hiện tại tuy đã từng bước khởi sắc, nhưng không ổn định như trước, tiếp tục ở lại đây đối với hắn mà nói sẽ tốt hơn. Mẹ Cố không biết chuyện Phó Mặc bị bệnh, cho là bọn họ là muốn đi chơi, dặn bọn họ đi chơi phải cẩn thận một chút, chú ý an toàn. Ngược lại như lời nhắc nhở Cố Chu Triệt, chờ tương lai Phó Mặc khỏi bệnh rồi, nhất định phải cùng hắn đi chơi nhiều hơn.
Không phải đi làm, cũng không cần đi học, hằng ngày liền dư ra một đống thời gian. Cố Chu Triệt rốt cục thở dài một hơi, bắt đầu chuyên tâm chăm sóc Phó Mặc nhiều hơn. Ngoài tư vấn tâm lý, bọn họ đã hẹn, mỗi ngày sớm và tối ngồi xuống trò chuyện với nhau một lần, sáng sớm sẽ nói cho đối phương trạng thái, tâm tình, cùng với chuyện muốn làm hôm nay của mình. Buổi tối tổng kết ngày, mỗi người nói qua cảm nhận và ý kiến của mình.
Quá trình này nhìn như đơn giản, nhưng có thể dẫn dụ Phó Mặc nói chuyện, trọng tâm câu chuyện thường là do Cố Chu Triệt dẫn dắt, mở rộng sang nhiều đề tài, bất tri bất giác đưa hắn đến một chủ đề nào đó. Phó Mặc hiện tại rất ít khi bày ra trạng thái tiêu cực, cho dù có, hắn cũng tận lực dùng ngôn ngữ biểu đạt ý nghĩ của mình, ví dụ như tớ cảm thấy hôm nay cái gì cũng không làm được, có làm cũng không tốt, cho nên tớ đại khái sẽ không làm. Tớ bây giờ không muốn nói chuyện, có thể chờ một chút không? Tớ hôm nay muốn ra ngoài đi dạo, các loại.
Để cho đối phương biết cảm nhận của mình, dù cho không thể gánh vác, không có cách nào chia sẻ, nhưng đây cũng là một tiến bộ nho nhỏ. Bởi vì hắn đã bắt đầu từng bước hi vọng được người khác giúp đỡ, hi vọng sự chủ động của mình sẽ tìm được biện pháp giải quyết. Hắn đã cởi mở bản thân, cho dù phần lớn thời gian chỉ có thể yên lặng bầu bạn cùng hắn, nhưng bọn họ sẽ không bao giờ vì hiểu lầm vô căn cứ mà bất an rồi cảm thấy đau khổ nữa.
Mỗi tuần hai người đều dành ra một tí thời gian đi chạy bộ tập thể dục, cường độ thấp, chủ yếu vẫn là phân tán lực chú ý, có nhiều cách giải quyết. Cửa sau tiểu khu mới mở một nhà trẻ, bọn họ có đôi khi đi ra ngoài mua đồ sẽ đi ngang qua, thỉnh thoảng Cố Chu Triệt phát hiện Phó Mặc dường như rất thích nhìn trẻ con chơi đùa. Hỏi hắn vì sao, hắn nói: “Cảm giác không có chút phiền não gì, rất tự do.”
Cố Chu Triệt không biết, Phó Mặc có thể từ trong quá trình quan sát tụi trẻ mà nhận được biết bao nhiêu cảm giác vui vẻ, tựa như người ngoài không có cách nào hiểu nỗi đau khổ của bọn họ, người bị bệnh trầm cảm rất khó để người khác khác đồng cảm. Hoặc hắn chỉ đơn giản là ước được như bọn trẻ, nhưng vẫn chưa nghĩ tới muốn có được điểm nào như chúng.
Phiền não của con người theo thời gian trưởng thành mà từng bước tăng lên, cũng vì vậy mà thường xuyên khiến người ta nảy sinh nghi ngờ với cuộc sống. Một khi bắt đầu biết suy nghĩ, các loại vấn đề và trắc trở sẽ đua theo tới. Còn trẻ đã thống khổ, không chỉ sẽ làm cho sinh hoạt trở nên hỏng bét, mà còn làm cho cuộc sống tràn ngập hi vọng vĩnh viễn rời xa bản thân.
Bất luận tình cảm gì cũng sẽ phai màu, chỉ có nội tâm kiên định mới là sự vĩnh hằng.
Trời lại nóng, hàng rong bên ngoài tiểu khu bắt đầu đông lên. Trước mùa đông thỉnh thoảng chỉ có vài quầy hàng ăn sáng, mùa hè đến, đủ các loại quầy đồ ăn, trái cây, rau củ, đồ uống lạnh lần lượt mọc lên, buổi tối dân phòng còn kiểm tra đuổi hàng rong đi các loại. Cố Chu Triệt đang hết sức đau đầu, lo lắng nếu tranh cãi quá mức ầm ĩ sẽ ảnh hưởng đến Phó Mặc, nhưng phản ứng của Phó Mặc vẫn ổn. Tai của hắn so với trước đây không còn nghiêm trọng nữa, có đôi khi hai người còn có thể xuống dưới đi dạo một vòng, mua cái này, mua cái kia, dạo chợ đêm.
La Huân vì là người bản xứ, cơ hội gặp bọn họ vẫn tương đối nhiều, Hứa Thanh Ngạn sau khi được nghỉ hè là ngay lập tức không thấy bóng dáng, mỗi ngày chỉ có thể lên weibo mới biết hắn đang làm gì. Nghỉ hè phim chiếu mạng đề tài thần tượng của hắn được phát, độ chú ý ngày càng cao, fans hoạt động cũng từng bước có quy mô, ở trên mạng có rất nhiều ảnh chụp của hắn. Cố Chu Triệt và Phó Mặc ở nhà xem bộ phim chiếu mạng đó xong, Hứa Thanh Ngạn lại diễn vai tiểu minh tinh Tô Minh, mỗi buổi tối hậu viện fans sẽ update các ảnh khác nhau ghi: “Xin mọi người ủng hộ Tô manh manh nhiều hơn!”
Bản thân Tô manh manh vẫn bận rộn như trước chỉ có thể lên weibo cầu bản cut, nhưng mỗi ngày đều theo hậu viện đổi avatar. Cố Chu Triệt cũng đổi một hình, còn bị các bạn gái từ trung học đến đại học bắt chuyện, hỏi cậu có phải cũng là “Muối” hay không.
(Tên fandom gì mặn thế =)))
Tháng tám buổi trưa ngày nào đó, Hứa Thanh Ngạn bỗng nhiên gọi điện thoại đến, giọng ấp úng. Cố Chu Triệt trong chớp mắt cảnh giác, cho là hắn lại bị quấy rối tìиɧ ɖu͙©, đứng lên suýt chút nữa làm ngã ghế, Hứa Thanh Ngạn ở bên sợ đến mức nói liên tục “Không phải không phải không phải không phải không có không có không có cậu bình tĩnh bình tĩnh.”
Truy đến cùng, vậy mà lại là chuyện về thầy Phương.
Trong nửa năm này Hứa Thanh Ngạn công tác ngày càng bận rộn, nhân khí của Phương Kiều cũng từng bước tăng lên, tuy là bản thân của hắn vẫn kiệm lời, mỗi lần xuất hiện chỉ up tranh, thỉnh thoảng không có gì làm thì reblog lại tranh. Cố Chu Triệt cũng là sau đó mới biết, mặc dù độ Hot của thầy Phương ở trên mạng không nóng không lạnh, nhưng kỳ thật là một họa sĩ nổi tiếng trong ngành, chỉ là tính cách thực sự không thích giao tiếp, cho dù ở trong giới cũng ít khi lộ diện, hơn nữa ID weibo là tên thật, còn bút danh là tên khác, chính hắn không ý thức được, cho đến khi hắn ở công ty tổ chức buổi họp ký tên cho độc giả, ở trên weibo thông báo tin chính thức, mới khiến mọi việc chấn động.
Thành phố thầy Phương sống xa về phía nam một chút so với Minh Xuyên. Tin tức ký tên cho độc giả vừa ra, Hứa Thanh Ngạn lập tức lòng như lửa đốt chạy theo người đại diện xác nhận lịch trình của mình, thời điểm biết ở thành thị sát bên lại đi không được đã muốn khóc. Thầy Phương pm riêng tới hỏi hắn, hắn càng mất mát hơn, lúc nói xin lỗi đối phương có thể sắp xếp thời gian không được. Thầy Phương còn an ủi hắn: “Công việc quan trọng hơn, khi về anh gửi cậu một quyển.”
— Không phải! Em muốn mua 100 quyển đi ký tên cơ! Hứa Thanh Ngạn phẫn nộ tắt điện thoại, tổn thương đi công tác. Kết quả lúc hắn sầu não uất ức cả tuần, trước ngày ký tên, trợ lý thần thần bí bí nói cho hắn biết, công tác ngày mai có thể chậm trễ, nếu như hắn đi nhanh, thì có thể lén tham gia buổi ký tặng, chỉ cần trở về sớm trước 1 giờ.
Hứa Thanh Ngạn lập tức mua vé tàu cao tốc, sáng sớm hôm sau đi xếp hàng, một mình mua hơn 10 quyển, đeo khăn bịt mặt che miệng che mũi, nón, kính râm, ôm một đống sách, làm người ta vô cùng chú ý. Hắn vô cùng căng thẳng, bởi vì trước đó hắn chưa từng gặp qua chân thân của thầy Phương, sắp phải đối mặt với họa sĩ mình thích đã lâu, Hứa Thanh Ngạn căng thẳng đến mức đi WC không ngừng. Lúc đến lượt hắn, hắn căn bản không dám ngẩng đầu, ngược lại đối phương thấy Hứa Thanh Ngạn trước mắt quấn như một bánh chưng thì sửng sốt một chút, chăm chú ký xong hơn mười quyển, sau đó cùng hắn bắt tay, nói: “Cám ơn cậu.”
“Tao lúc đó muốn khóc luôn!”
Hứa Thanh Ngạn ở đầu kia điện thoại rít gào, chấn động khiến biểu cảm Cố Chu Triệt cứng ngắc. Hắn hết sức kích động, chân thật tả lại tâm tình lúc đó của mình: “Tao lúc đó hả!! Run!! Tao cảm giác mình sắp xỉu rồi!! Tao còn không nhớ mình đã nói cái gì! Chỉ nhớ cô gái phía sau vỗ tao một cái nói tiểu ca xong rồi sao còn chưa đi! Mày nghe tao nói! Thầy Phương cực kỳ tốt! Cực cực cực kỳ tốt! Bản thân tao còn cảm thấy tao như đang đi quấy rối! Mày nói ký nhiều như vậy tay ảnh chắc mỏi lắm?? Hối hận chết tao rồi!”
Cố Chu Triệt đem điện thoại để xa lỗ tai một chút: “Nhưng anh ta nhất định rất vui, có người ủng hộ mình như thế mà. Mày chưa nói cho anh ta biết mày là ai sao?”
“Tao không dám!” Hứa Thanh Ngạn tru lên: “Lúc đó tao cảm thấy mắc cở chết người! Ngay cả giọng nói tao cũng không dám phát ra! Nắm tay xong tao liền chạy vào WC! Ở trong đó hơn 20 phút mới bình tĩnh lại! Sau khi ra ngoài tao xoắn xuýt thật lâu là có nên rửa tay hay không! Dù sao đó cũng là tay thầy Phương nắm qua nha!”
Trong đầu Cố Chu Triệt toàn là “Mày thân là một diễn viên đang Hot tại sao có thể biểu hiện như chưa từng va chạm xã hội như vậy hả”, bỗng nhiên lại nhớ tới giọng điệu lúc Hứa Thanh Ngạn vừa gọi tới, dáng vẻ cũng không tung tăng giống vậy, liền vội vàng hỏi: “Sau đó? Sau đó có phải xảy ra chuyện gì khác không?”
“Ừ.” Hứa Thanh Ngạn nói: “Chuyện tiếp theo xảy ra, mày không ngờ tới đâu. Tao sau khi xin chữ ký xong phải chạy tới trạm cao tốc… Tao ôm một đống sách, tao còn tìm ban tổ chức xin hộp giấy, ôm hộp giấy đi. Kết quả đến trạm cao tốc.” Hứa Thanh Ngạn hít sâu một hơi: “Tao phát hiện ví tiền tao mất tiêu.”
Cố Chu Triệt: “…”
“Tao chính là có này mất kia!” Giọng Hứa Thanh Ngạn vô cùng trầm trọng: “Bởi vì tao lấy quá nhiều chữ ký của thầy Phương, còn cùng thầy Phương nắm tay, cho nên ví tiền của tao mất. Tao rầu muốn chết, bên trong có giấy chứng minh với thẻ các loại, nếu làm lại phải báo mất, ảnh chứng minh thư tao xấu lắm, nếu như bị người ta nhặt được up lên mạng thì làm sao bây giờ?”
“Có nhớ là bất cẩn làm rớt ở chỗ nào không?” Cố Chu Triệt hỏi.
“Tao không biết, biết cũng không thể đi tìm, bởi vì lúc đó không còn thời gian, nên tao không thể làm gì khác là ôm sách ngồi trạm cao tốc trở về. Sau khi về trợ lý còn mắng tao một trận, tao buồn bực muốn chết, kết quả ngày hôm sau có người liên hệ trợ lý, nói nhặt được ví tiền của tao, muốn trả lại.”
Cố Chu Triệt “Ồ” một tiếng, hiển nhiên là bất ngờ giống hệt Hứa Thanh Ngạn lúc đó, không nghĩ tới sẽ được người ta trả lại nhanh như vậy. Như vậy không phải rất tốt sao, Cố Chu Triệt nghĩ.
“Sau đó đối phương hẹn trợ lý tao ra, trực tiếp đem tới chỗ tao. Tao nghĩ thầm tao nhất định phải cảm ơn tận mặt người ta, nên tao nói với trợ lý kêu người ta đợi một chút. Chờ tao chỉnh đốn xong đẩy cửa đi ra, thì tao nhìn thấy… thầy Phương ngồi ở bên trong.”
Phương Kiều đứng lên, Hứa Thanh Ngạn ở cửa ngớ người, trong chốc lát cũng không biết phải nói cái gì. Hai người chân tay luống cuống nhìn nhau một lúc lâu, Phương Kiều bỗng nhiên mỉm cười, nói: “Hôm qua tôi đã cảm giác là cậu rồi.”
Hứa Thanh Ngạn ở đầu kia điện thoại im lặng, Cố Chu Triệt cũng không hối hắn, biết hắn còn muốn nói ra suy nghĩ của bản thân. Đợi hồi lâu, Hứa Thanh Ngạn thở dài một hơi: “Tiểu Triệt Triệt, tao cảm thấy, tao hình như, muốn yêu.”