- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Ve Mười Bảy Năm
- Chương 14
Ve Mười Bảy Năm
Chương 14
Nhưng khổ sở này cũng chỉ dừng lại khoảng chừng vài giây trong lòng. Cố Chu Triệt đã quen tự giải quyết vấn đề, con đường này không thể thực hiện được, vậy sẽ tìm một con đường khác. Giống như trước kia Phó Mặc nói với cậu “Không cần chỉ cho hắn”, bởi vì hắn căn bản chưa học gì cả, nếu chưa từng học, bắt đầu học lại từ đầu không phải tốt sao? Nếu bọn họ không có cách lại ở chung như trước, vậy sẽ tìm cách thức mới ở chung.
Cậu khó chịu, là vì lỗ hổng trong sáu năm này, không có cách nào bù đắp lại.
Dưới tình huống này, Cố Chu Triệt cũng không suy sụp bao lâu, rất nhanh lại lên tinh thần, lướt qua Phó Mặc nhìn ra phía sau hắn. Lúc cậu và La Huân đang chuẩn bị lén leo tường lần nữa thì bị người gác cửa gọi lại, lúc đầu trong lòng rất lo lắng không yên. Lúc đến lại thấy ba người đứng trong mưa, Cố Chu Triệt bỗng nhiên mơ hồ hiểu được vì sao Phó Mặc không cho cậu tới nơi này.
La Huân thoạt nhìn như không có chuyện gì, trực tiếp đi sang. Lúc này Hà Giang mới xoay người chậm rãi bỏ đi, Lý Hạnh lau nước trên mặt một cái, liếc mắt nhìn hai người, đi về phía họ. Phó Mặc quay đầu nhìn Lý Hạnh, đối phương đưa cho hắn một xâu chìa khoá: “Ngã tư phía trước quẹo phải, đi 50 mét có một tiểu khu, phòng đơn lầu bốn. Em tự đi đi! Anh sẽ không đi cùng.” Hắn nhìn Cố Chu Triệt: “Về sau muốn tìm cậu ta, trực tiếp đến chỗ đó, đừng tới nơi này.”
Cố Chu Triệt sững người còn chưa kịp phục hồi tinh thần, Phó Mặc nói: “Cảm ơn.”
Lý Hạnh hướng bọn họ khoát khoát tay, đi về phía sạp của mình.
Cố Chu Triệt nhỏ giọng hỏi: “Anh ta vừa rồi nói với tớ sao?”
Phó Mặc gật đầu: “Ừ.”
“Anh ta là ai vậy?” Cố Chu Triệt vội cuống cuồng, “Anh ta quen tớ sao? Hai người vừa rồi làm sao vậy?” Cậu bỗng nhiên lại nhớ tới biểu cảm của Phó Mặc lúc mới vừa tới, trong lòng ngạc nhiên không thôi, suýt nữa cho rằng là ảo giác của mình, liền vội vàng ngẩng đầu nhìn gương mặt ướt nhẹp của Phó Mặc: “Cậu vừa rồi không sao chứ?”
“Không sao.” Phó Mặc khẽ mỉm cười nhìn cậu, vẻ mặt hắn bình tĩnh, thoạt nhìn thật không có gì khác thường, một tay nhận lấy dù trong tay Cố Chu Triệt: “Đi thôi.”
“A, chờ chút.” Cố Chu Triệt bỗng nhiên gấp gáp nói, quay đầu tìm La Huân. La Huân miễn cưỡng che dù, vẫn đứng cách bọn họ bảy tám bước, Cố Chu Triệt đang muốn chạy tới, chợt phát hiện La Huân trực tiếp gọi điện thoại tới, vội vã nhận: “La Huân?”
“Anh bỗng nhiên có chút việc, phải đi trước, em không thành vấn đề chứ!?” Giọng La Huân ở trong điện thoại truyền đến.
“Anh muốn đi đâu?” Đối phương đứng dưới bóng tối, không thấy rõ biểu cảm, chỉ có thể nhìn được động tác. Cố Chu Triệt nghi hoặc nói: “Đã trễ thế này, chuyện gì?”
La Huân nói: “Không có chuyện gì, ở ngay gần đây. Nếu như bọn em tính trở về, thì gọi điện cho anh.”
Giọng của hắn nghe vào rất thả lỏng, nhưng Cố Chu Triệt vẫn lo lắng, lại hỏi: “Anh đi một mình được không?”
“Không sao, em đã quên trước đây anh ở nơi này sao.” La Huân cười nói: “Anh đi đây, hai đứa cũng chú ý an toàn.”
“Vậy được rồi.” Cố Chu Triệt không thể làm gì khác hơn là gật đầu, lại áy náy nói: “Cám ơn anh La Huân, theo em chạy xa như vậy.”
La Huân cúp điện thoại, cũng không có đến gần, đơn giản phất phất tay với bọn họ, xoay người rời đi.
Phó Mặc bỗng nhiên mở miệng: “Là ai?”
“Là một người bạn học, anh ấy còn có chuyện khác.” Cố Chu Triệt nhìn La Huân lên xe taxi, lúc này mới an tâm quay đầu. Thấy Phó Mặc, ngược lại hít một hơi lạnh: “Còn không thay quần áo cậu sẽ bị bệnh!”
Mưa rơi dần dần lắng lại, không khí lạnh đến thở cũng cảm thấy phổi đau nhức, trên mặt đất nước chảy cuộn trào mãnh liệt. Hai người chen chúc dưới một cây dù, chỉ có thể miễn cưỡng che, thất thiểu mà đi tìm địa chỉ Lý Hạnh cho. Phương hướng tiểu khu rất dễ tìm, sau khi mở cửa là phòng ở hai căn không lớn lắm, hệ thống sưởi bị phủ đầy bụi. Hắn ban ngày vừa thuê, cái gì cũng không kịp chuẩn bị, lúc đầu định dọn dẹp một chút mới đưa Phó Mặc qua. May mà đã nộp phí sưởi, mặc dù chỉ là căn nhà trống khô ráo, nhưng cũng đủ tránh mưa một chút rồi.
Trong phòng không có thứ gì, khắp nơi trống rỗng, trong phòng ngủ chỉ có một cái đệm giường lớn. May mà phòng tắm còn có thể dùng, Cố Chu Triệt đem Phó Mặc đẩy vào, chính cậu vớ ướt hết, chân trần vén ống quần lên. Trên mặt đất phủ một lớp bụi, không thể đặt chân, Cố Chu Triệt không thể làm gì khác hơn là tìm một tờ báo cũ, kéo lê từng bước đi. Lê đến phòng bếp, lục tìm một cái nồi nhỏ rỉ sét, rửa một chút rồi đun nước nóng.
Cửa sổ ngăn tiếng gió thổi mưa rơi, hệ thống sưởi từng bước xâm nhập vào lỗ chân lông. Cố Chu Triệt nghe tiếng nước trong phòng tắm, nước trong nồi cũng chậm rãi nổi lên bọt khí, tiếng sôi trào nho nhỏ trong trong không gian yên tĩnh phá lệ ấm áp.
Phó Mặc rất nhanh lại bước ra, ướt đẫm đứng ở cửa phòng tắm tìm Cố Chu Triệt khắp nơi, thấy cậu đứng ở phòng bếp, hỏi: “Đang làm gì?”
“Tớ đun chút nước nóng.” Cố Chu Triệt ló đầu nhìn hắn: “Cậu tìm xem có cái ly nào không?”
Phó Mặc đi. Một lát sau trở về, không tìm được ly, mà tìm được một cái khăn cứng ngắt, đứng ở phía sau Cố Chu Triệt, khoác lên trên đầu của cậu.
Cố Chu Triệt ngẩn người, lấy xuống: “Tớ không có bị ướt, không sao.” Nhìn lại, Phó Mặc đã thay quần áo sạch, tóc vẫn còn ươn ướt, thuận tay dùng khăn ôm lấy đầu của hắn vò loạn một trận: “Đây là phòng mới nãy người kia nói sao? Anh ta nói về sau để tớ trực tiếp tới nơi đây tìm cậu, là để cậu ở đây?”
Phó Mặc hơi cúi đầu, tùy ý để Cố Chu Triệt lau tóc cho hắn: “Có lẽ. Có thể.”
Khăn dính nước liền mềm đi, Phó Mặc nhận lấy, khoát lên trên cổ, nước đã nấu sôi. Cố Chu Triệt quay đầu tắt lửa, nói: “Nếu không có ly, vậy trước hết để nó nguội một chút, đợi lát nữa mưa nhỏ tớ xuống siêu thị phía dưới mua vài cái…” Cậu còn chưa nói hết, bỗng nhiên cảm giác Phó Mặc ở sau lưng tiến lên, liền vô ý thức quay đầu: “Sao vậy?”
Đầu Phó Mặc đặt trên vai cậu, cúi đầu nhìn chân trần của cậu. Cố Chu Triệt cũng cúi đầu, lúng túng nói: “Vớ ướt, trên mặt đất lại hơi dơ…”
Nói còn chưa dứt lời, hai tay Phó Mặc đã cuốn lấy hông cậu, từ phía sau lưng bế cậu lên.
Cố Chu Triệt chỉ cảm thấy dưới chân nhẹ bẫng, giây kế tiếp cơ thể đã bắt đầu chuyển động. Cậu nhanh chóng phản ứng chuyện gì xảy ra, đầu óc ong một tiếng bối rối, được Phó Mặc xách một đường tới phòng ngủ, đặt lên trên nệm. Cậu ngồi dưới đất, mặt đỏ tới mang tai, trợn mắt há hốc mồm nhìn Phó Mặc, biểu cảm trên mặt vô cùng đặc sắc, trong lúc nhất thời câm nín, không còn gì để nói.
Phó Mặc ngồi ở bên cạnh cậu, Cố Chu Triệt rụt lại nhích nhích lui về phía sau, rồi lại lập tức nhích trở về, sau đó nhìn như hung dữ kỳ thật không có sức đá hắn một cái, đỏ mặt buồn bực quát: “Cậu… Làm tớ sợ muốn chết!”
Cậu xấu hổ lại buồn bực ôm gối đem mặt quay đi, vừa quay đầu lại phát hiện Phó Mặc vậy mà lại đang cười, lập tức trừng mắt nhìn hắn.
Phó Mặc nhìn xung quanh mấy lần, như đang tìm cái gì, nhưng cả phòng chẳng có gì. Trong phòng ngủ bụi càng nhiều, lại không có đèn, Phó Mặc đứng lên, nói: “Cậu nằm xuống.”
“A?” Cố Chu Triệt ngơ ngác nhìn hắn.
Phó Mặc nói: “Nếu không thì nắm chặt một chút.” Nói rồi cúi người xuống, nắm lấy hai đầu nệm. Cố Chu Triệt hiểu ý của hắn, phản xạ có điều kiện xoay người nằm xuống, được Phó Mặc kéo cả người lẫn nệm đến phòng khách.
Cố Chu Triệt đứng lên, Phó Mặc đem giày hai người xách tới cửa, trên kệ giày trước cửa có đặt một cái balo, đó cũng là Lý Hạnh đưa cho hắn trước lúc hai người đi. Hắn không có mang theo bao nhiêu thứ, quần áo thay đổi cũng chỉ có mấy bộ, mở túi lấy ra một đôi vớ sạch đưa cho Cố Chu Triệt.
Cố Chu Triệt vừa mặc, vừa hỏi: “Người vừa rồi rốt cuộc là ai? Cậu rốt cuộc gặp phải chuyện gì?”
Phó Mặc nghe vậy, nghĩ một lát: “Tớ mấy ngày trước tới Tân Bắc, trên đường giúp ông chủ của anh ta.”
Vương Lệ Chi tìm vài tên côn đồ, đem Phùng ca chặn ở một trạm xăng dầu. Có người đi ngang qua báo cảnh sát, cho nên bọn họ không dám động thủ, lén chạy theo tới đường lớn Thiết Đông. Trên đường Thiết Đông có đường sắt đang thi công, Phùng ca đêm đó uống say cho nên không lái xe, bị thọc một dao ở chỗ nào đó, sau đó được Phó Mặc cứu. Mấy người kia thấy đánh không lại Phó Mặc liền chạy, một người trong số đó tự ngã xuống hố thi công.
Phùng ca không để cho Phó Mặc gọi xe cứu thương, gọi một chiếc xe đưa bọn họ đến chợ sỉ, đem hắn giao cho Lý Hạnh.
Cố Chu Triệt mặt trắng bệch nghe: “Xã hội đen đánh nhau? Trừ lần đó ra không có chuyện gì khác!? Có thể có người đến trả thù cậu không?”
Phó Mặc lắc đầu: “Sẽ không.”
“Vậy bọn họ có làm gì cậu không?”
“Không có.” Phó Mặc nói: “Đem tớ giấu đi vài ngày, chính là cái ngày cậu nhìn thấy tớ.”
Cố Chu Triệt nhớ tới căn phòng nhỏ kia, lại liên tưởng đến xe cảnh sát đêm hôm đó, rốt cục cảm thấy Lý Hạnh có chút an toàn. Anh ta giấu Phó Mặc lại tìm chỗ cho hắn ở, vậy thì sẽ không làm gì hắn.
Cậu biểu hiện sự lo lắng trên mặt, im lặng một hồi, lại nói: “Mặc dù không biết cậu giúp là người tốt hay là người xấu, nhưng cậu dám làm việc nghĩa, là có ý tốt. Tớ cảm nhận được, không thẹn với lương tâm là tốt rồi.”
Phó Mặc ngẩn ra, chân mày Cố Chu Triệt lại nhíu lại: “Thế nhưng cậu lần sau, nhất định phải chú ý an toàn, như vậy quá nguy hiểm.”
Phó Mặc gật đầu một cái, dường như có chút xấu hổ, mắt nhìn sang nơi khác. Cố Chu Triệt vẫn còn đang suy tư câu hắn nói, hỏi: “Cậu mới vừa nói, cậu mấy ngày hôm trước tới Tân Bắc, cậu là mới đến đây? Trước đây cậu ở đâu?”
Phó Mặc lúc này lại trầm mặc, nhìn Cố Chu Triệt một cái, mới nói: “Tớ lúc trước, luôn ở Nam Thanh.”
Luôn ở Nam Thanh? Cố Chu Triệt vừa định nói gì, bỗng nhiên nuốt xuống lời muốn nói, nhìn về phía Phó Mặc.
Cậu nhìn gương mặt của Phó Mặc hồi lâu, trong đầu hiện lên những chuyện Hứa Thanh Ngạn nghe được về Phó Mặc trước kia kể cho cậu. Trước khi tới cậu có một bụng câu hỏi, gấp gáp muốn biết tất cả về hắn. Cậu muốn hỏi năm đó sau khi mình đi, nhà hắn rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hắn vì sao trước đây không nói cho cậu biết? Hắn vì sao không có học tốt trung học, về sau lại đi đâu… Cũng không biết vì sao, cậu đột nhiên cảm giác không hỏi ra được.
Bên trong phòng ngọn đèn ấm áp, ở trên mặt Phó Mặc tạo ra bóng mờ mờ ảo ảo. Đây là bạn của cậu, cho dù nhiều năm không gặp, cho dù bọn họ chỉ có nửa năm ngắn ngủi làm bạn, nhưng cậu không bao giờ quên hắn, cũng nghiêm túc đem hắn đặt ở đáy lòng. Hắn trải qua nhiều việc khó có thể tưởng tượng như vậy, vẫn có thể nhẫn nại gần gũi đối xử với cậu như xưa, cậu làm sao cam lòng bóc vảy vết sẹo của hắn ra?
Cụ thể xảy ra chuyện gì có quan trọng không? Nếu như là đã quyết nhất tìm cách thức mới ở chung cùng hắn, chuyện đã qua, cũng không còn quan trọng nữa. Cậu không cần hỏi, cũng hiểu.
Cố Chu Triệt không phải một người có thể giấu nỗi buồn trong lòng. Biểu cảm thay đổi trong nháy mắt bị Phó Mặc nhìn thấy trong mắt, đối phương không khỏi lộ ra biểu cảm nghi hoặc lại thận trọng: “Cậu làm sao vậy?”
Hai người mới vừa rồi là ngồi tư thế đối mặt nhau, Cố Chu Triệt lặng lẽ lắc đầu, muốn cách Phó Mặc gần hơn một chút, liền dựa theo trực giác làm như vậy. Cậu nhích đến bên cạnh Phó Mặc, ôm gối nghiêng đầu nhìn hắn một hồi, thấp giọng nói: “Phó Mặc.”
“Hửm?” Phó Mặc nhìn cậu.
Giọng Cố Chu Triệt rất nhẹ cũng rất kiên định: “Có thể trước đây, đã xảy ra rất nhiều chuyện. Nhưng về sau, tớ đều sẽ cùng cậu đối mặt.”
Không khí yên lặng trong chốc lát, tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ đã hoàn toàn không nghe thấy nữa. Bọn họ nằm cạnh nhau, chân cũng sát bên nhau, Phó Mặc mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn: “Cậu vì sao tốt với tớ như vậy?”
Câu hỏi này khiến Cố Chu Triệt hoang mang, phản xạ có điều kiện đáp: “Chúng ta là bạn bè mà!”
“Lúc chưa trở thành bạn bè.” Phó Mặc biểu tình phức tạp nhìn cậu, “Cậu cũng rất tốt với tớ.”
“Đâu có? Chúng ta không phải ngay từ đầu đã là bạn rồi sao?” Cố Chu Triệt nói lẽ đương nhiên: “Lúc ngồi cùng bàn chúng ta đã là bạn. Hơn nữa, cậu cũng đối với tớ rất tốt, cậu còn giúp tớ ăn gian đó!” Nói đến đây, Cố Chu Triệt nhất thời cảm khái đầy bụng: “Phó Mặc, cậu không biết, sau khi chuyển trường chưa từng có ai nói cho tớ đáp án địa lý, tớ cái gì cũng chỉ có thể dựa vào chính mình. Tớ khi đó luôn nghĩ, nếu như có cậu ở đây thật tốt, cậu có thể chỉ tớ rồi.”
Cậu khi đó quả thật thường xuyên nghĩ như vậy. Dẫn tới sau này đã hình thành một thói quen, mỗi lần gặp phải câu hỏi khó sẽ ở trong lòng nghĩ “Nếu như có Phó Mặc ở đây thì tốt rồi”. Trong khối có học sinh khá giỏi thành tích cao, cậu thỉnh thoảng cũng không nhịn được đem ra so sánh với Phó Mặc, nghĩ “Nếu như là Phó Mặc, chắc chắn thành tích sẽ tốt hơn họ.”
Cố Chu Triệt không hề phát hiện, phần tự tin và khẳng định này về Phó Mặc trong mắt người khác khẳng định vừa hoang đường lại nực cười, cho dù là bản thân Phó Mặc, cũng chưa từng nghĩ Cố Chu Triệt có thể kiên trì quan điểm đó nhiều năm như vậy, thậm chí ăn sâu bén rễ cho tới bây giờ.
Ngón tay Phó Mặc đặt lên trên đầu gối có chút run run, hắn cúi thấp đầu, nhìn không rõ thần sắc: “Tớ cái gì cũng chưa từng làm cho cậu. Cậu nhất định, sẽ gặp được người tốt với cậu hơn.”
Cố Chu Triệt nghĩ một lúc: “Tớ quả thật cũng có bạn mới, cũng tốt với tớ. Nhưng, lại không giống nhau.”
Phó Mặc hồi lâu vẫn không ngẩng đầu lên, cũng không nhúc nhích, Cố Chu Triệt không khỏi có chút căng thẳng, nắm cánh tay hắn: “Phó Mặc?”
Hắn dường như vô cùng mệt mỏi, thoạt nhìn một chút sức lực cũng không có. Cố Chu Triệt cho là hắn bị sốt, vội vươn tay thăm dò trán của hắn, ấm không tính là nóng, nhưng trong lòng dù sao cũng lo lắng, nói: “Cậu ngủ một lúc đi! Dầm mưa khẳng định rất khó chịu, mưa lại không dứt, tớ đi xuống lầu mua thuốc cho cậu.” Nói xong muốn đứng lên. Phó Mặc lại kéo một tay của cậu lại, hơi dùng sức: “Cậu có thể, đừng đi nữa hay không?”
Cố Chu Triệt có chút luống cuống quỳ xuống, gật đầu một cái nói: “Được.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Ve Mười Bảy Năm
- Chương 14