Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Về Mùa Hạ

Chương 36: Miếng thịt cuối cùng của buổi trưa (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Là Lâm Thịnh gửi tin nhắn qua, ba tin.

Vốn dĩ không đến nỗi làm cậu thức giấc, nhưng Thẩm Bồi quên bật chế độ im lặng, tiếng chuông vang lên bên tai, cậu mơ màng vuốt mở khóa, nhìn kĩ mới thấy đã bảy giờ tối rồi.

[Buổi tối rảnh không? Rảnh thì đi ăn khuya với tớ nhé.]

[Con hẻm đối diện trường có một cửa hàng bánh bạch tuộc mới mở.]

[Có vài chuyện trong câu lạc bộ cần bàn bạc, Thiên Thiên và Tinh Nghiên cũng đến rồi.]

Thẩm Bồi chầm chậm ngồi dậy, ngây người một lát rồi soạn tin nhắn [Có thể họp online được không chủ nhiệm, tớ buồn ngủ quá...] rồi ấn gửi đi.

Lập tức, Lâm Thịnh đã gửi tin nhắn thoại qua.

Thẩm Bồi chẳng cần nghĩ cũng biết không phải Lâm Thịnh nhắn, chắc chắn là Trần Thiên thấy tin nhắn của cậu nên trực tiếp lấy điện thoại Lâm Thịnh gửi tin nhắn.

[Úi chà! Cậu làm gì đó! Đừng ngủ nữa, đừng ngủ nữa, cuộc sống về đêm mới bắt đầu, nhanh ra đây, có chuyện lớn cần thông báo! Chuyện tốt chuyện vui, cậu mau đến nha!] Trần Thiên hét vào điện thoại.

Thẩm Bồi giơ điện thoại ra xa, chờ cậu ta lải nhải xong thì nhận lời, ngơ ngác ngồi một hồi mới rửa mặt ra khỏi nhà.

Cửa hàng bánh bạch tuộc cũng không lớn, nhỏ hẹp thôi, bên trong không có chỗ ngồi, chủ tiệm đặt hai cái bàn bên ngoài. Bọn Lâm Thịnh ngồi ở góc nhỏ đó, bên cạnh là cửa hàng đậu hủ thối, lúc Thẩm Bồi đến chẳng ngửi thấy chút mùi bánh bạch tuộc nào, cả khoang mũi toàn là mùi đậu hủ thối.

Lâm Thịnh nhìn thấy Thẩm Bồi, cười vẫy tay với cậu.

Trần Thiên không ngần ngại đứng dậy kéo cậu qua, ấn cậu ngồi xuống chỗ trống.

Thẩm Bồi đang tính gọi món, Lâm Thịnh đã đẩy dĩa bánh bạch tuộc qua, ấm áp nói: “Gọi giùm cậu rồi, bây giờ vừa khéo không nóng quá, tranh thủ ăn đi kẻo nguội.”

Thẩm Bồi không khách sáo, cười nói cảm ơn, ăn một mạch ba cái.

Quả thực cậu đói rồi, cả ngày chẳng ăn gì. Dương Hiểu Viện cho rằng cậu leo núi xong sẽ về trường, căn bản chẳng gọi cậu, Tɧẩʍ ɖυ thì chu đáo mong Thẩm Bồi ngủ bù nhiều một chút nên cũng không làm ồn đến cậu. Thành ra cả ngày Thẩm Bồi không ăn gì.

“Này, cậu ăn chậm thôi! Không ai giành ăn với cậu!” Trần Thiên chọc cậu.

Thẩm Bồi giơ tay đẩy tay cậu ta ra, lầu bầu hai tiếng rồi không để ý đến cậu ta, tiếp tục ăn phần mình.

“Khụ, vậy cậu ăn đi, chủ nhiệm, cậu tới thông báo chuyện lớn này đi.” Trần Thiên ngoài việc là Trưởng Ban truyền thông ra còn là bạn của Lâm Thịnh, biết tin tức sớm hơn mấy người ở bộ phận khác.

Từ Tinh Nghiên phía đối diện bỏ xiên tre xuống, nuốt chửng cái bánh rồi nghiêm túc nhìn Lâm Thịnh.

Lâm Thịnh cười: “Đừng nghiêm túc như vậy, cũng không phải cuộc họp công việc gì.”

“Đợt tuyển thành viên mùa thu lần này của chúng ta có hiệu quả rất tốt, người nộp đơn đăng kí nhiều hơn dự tính rất nhiều, về sau đơn đăng kí in sẵn thiếu chút nữa là không đủ dùng. Đây là bước tiến bộ rất lớn, đặc biệt cảm ơn sự giúp đỡ của Giai Di, và cả kế hoạch của Thẩm Bồi.”

Lâm Thịnh nói chậm rãi lý lẽ đâu vào đấy, hai người còn lại phụ trách cổ vũ vỗ tay, người trong cuộc Thẩm Bồi thì búng tay, cười hi hi tâng bốc một câu: “Đó là nhờ có hào quang tỏa sáng khắp nơi của chủ nhiệm.”

Lâm Thịnh cười vỗ cậu một cái, rồi tiếp tục nói: “Công việc sau khi tuyển người khá là lặt vặt, nhưng đều không phải chuyện gì lớn, có lẽ trong tuần này sẽ chọn xong và công bố danh sách thành viên trúng tuyển. Chuyện thứ hai chính là ban tổ chức Cuộc thi Ươm Mầm đã liên hệ tớ, bọn họ chủ trì tổ chức Chương trình Bồi dưỡng nhà văn trẻ.”

“Đại khái là gửi truyện mình sáng tác qua bên đó, ban tổ chức sẽ tiến hành chọn lọc chấm điểm, sau đó chọn ra những tác phẩm xuất sắc, giúp đỡ xuất bản có bản quyền các tác phẩm này, đồng thời sẽ cung cấp cơ hội thực tập cho tác giả tương ứng, thể hiện tốt có thể trực tiếp ký hợp đồng.”

Từ Tinh Nghiên là Trưởng Ban kế hoạch, nghe Lâm Thịnh nói xong thì nhỏ giọng nói: “Vậy bên phía chúng tớ có cần tổ chức hoạt động gì làm nóng trước không?”

Lâm Thịnh: “Bên phía ban tổ chức muốn gửi bài theo đơn vị câu lạc bộ văn học, mỗi câu lạc bộ văn học phải có hơn bốn mươi tác phẩm mới đạt được tư cách tham gia, chúng ta phải cố hết sức vận động mọi người tích cực tham gia, lên kế hoạch một vài hoạt động làm nóng trước, bên phía truyền thông cũng phải theo kịp.”

Thẩm Bồi ăn hết hai phần bánh bạch tuộc rốt cuộc cũng no, sờ bụng cười hì hì nói: “Này, vậy đến lúc đó bên phía biên tập xét duyệt chắc chắn phải tăng ca rồi, có tiền tăng ca không vậy chủ nhiệm?”

Lâm Thịnh cười trả lời: “Không có. Nhưng thành viên tham gia thi thì không cần tham gia tổ chức hoạt động nữa, tập trung chuẩn bị tác phẩm thôi.”

“Chủ nhiệm, cậu có tham gia không?” Thẩm Bồi hỏi.
« Chương TrướcChương Tiếp »