Thẩm Bồi là lối thoát duy nhất của cậu ấy.
Cậu ấy sẽ nói tất cả cho Thẩm Bồi, không giữ lại chút gì. Bởi vì trong thế giới của Tɧẩʍ ɖυ, không ai bao dung hơn Thẩm Bồi, cũng không ai ấm áp hơn Thẩm Bồi.
Cậu ấy không muốn đi khám bệnh bởi vì chi phí rất đắt, không muốn nói với ba mẹ vì bọn họ sẽ vì cậu ấy mà nhọc lòng, không muốn nói với ông nội vì ông đã già rồi, không cần phải lo lắng vì cậu ấy nữa.
Thẩm Bồi là cây cầu duy nhất giữa thế giới nhỏ của cậu ấy và thế giới bên ngoài.
Thẩm Bồi dẫn Tɧẩʍ ɖυ đến trạm y tế xử lý vết thương rồi mới bắt xe đến bệnh viện trung tâm. Thực ra cậu cũng không có kinh nghiệm đi khám bệnh, cái gì mà xếp hàng bốc số cậu chỉ thấy đại khái trên ti vi thôi, cho nên bắt đầu thực hành thì lộ rõ sự không thạo, may là bây giờ mới bốn giờ sáng, bệnh viện không có ai, y tá trực đêm rất dịu dàng nhẫn nại, Thẩm Bồi bốc số theo hướng dẫn.
Khoa tâm lý không có ca đêm, Thẩm Bồi mệt mỏi chợp mắt, chẳng bao lâu đã bị cái đầu dựa vào vai đánh thức.
Thẩm Bồi giơ tay đỡ đầu Tɧẩʍ ɖυ, nhẹ nhàng kê lên chân mình, cởϊ áσ khoác ra đắp cho cậu ấy, sau đó trầm mặc nhìn chằm chằm đèn trắng trên đỉnh đầu mà ngẩn người.
Thức đến sáu giờ rưỡi sáng, Thẩm Bồi nhìn đèn đến hoa cả mắt, chậm rãi lấy điện thoại ra nhắn tin cho Dương Hiểu Viện, nói mình dắt Tɧẩʍ ɖυ leo núi xem mặt trời mọc rồi.
Tối qua Thẩm Bồi cũng thức khuya, hai giờ sáng mới ngủ, ba giờ đã bị Tɧẩʍ ɖυ đánh thức, giày vò đến bây giờ thực sự là không chống nổi nữa, mơ mơ màng màng thϊếp đi.
“Con trai, con trai, dậy đi.” Dì quét dọn nhẹ nhàng vỗ vai Thẩm Bồi.
Thẩm Bồi mở mắt, vuốt mặt, mở miệng muốn nói thì phát hiện cổ họng đau rát, huyệt thái dương đau từng cơn, nhất thời sững ra.
“Con trai, có muốn ngủ cũng đừng ngủ ở đây chứ, ở sảnh gió thổi cả đêm sẽ cảm lạnh mất, còn mang áo cộc nữa, có cần cơ thể nữa không?” Dì vừa quét vừa càm ràm.
Lúc này Thẩm Bồi mới thấy lạnh, rụt cổ lại, thấy Tɧẩʍ ɖυ ngủ ngon thì thở phào nhẹ nhõm, ngại ngùng nói: “Dì ơi, em trai cháu ngủ rồi, cháu đứng dậy thì em ấy thức mất, cửa sổ này có đóng được không ạ? Nếu được thì làm phiền dì đóng giúp cháu với nhé?”
“Dì nói có sai đâu, giọng khàn luôn rồi nè, dì thấy chút nữa cháu cũng nhân tiện đi lấy chút thuốc đi.” Dì nói xong thì xoay người đi đóng cửa sổ, nghe một tiếng “két”, thấy cửa sổ đã được khẽ khàng đóng lại.
Thẩm Bồi không chú ý đến, giơ tay xoa huyệt thái dương làm dịu cơn đau, trong đầu mơ hồ, chỉ có thể nghĩ đến một câu: “Tiêu rồi, vừa khỏe xong lại bệnh rồi.”
Lúc áo khoác đồng phục trường rơi trên vai thì Thẩm Bồi mới tạm thời rời khỏi cơn đau và cơn mơ hồ, cậu ngẩng đầu nhìn thấy Khương Hòa Tông.
Đứng trước mặt chỉ cách có một bước chân, đằng sau phía bên ngoài cửa sổ là mặt trời mọc từ phía đông và thành phố đang dần thức tỉnh, tiếng người rồi tiếng còi đều cách Thẩm Bồi quá xa, ngay cả làn gió thỉnh thoảng thổi qua người cũng bị chắn lại phía sau.
Thẩm Bồi mở miệng muốn nói chuyện, Khương Hòa Tông chau mày nói trước: “Mặc đàng hoàng.”
Thẩm Bồi chầm chậm chớp mắt, cẩn thận mặc áo khoác vào. Ngước mắt nhìn sắc mặt Khương Hòa Tông không được tốt lắm, thế là nặn ra nụ cười, cong mắt nhỏ giọng nói: “Sao cậu lại ở đây?”
Lại nghĩ đến chuyện Khương Hòa Tông nói cuối tuần sẽ đến bệnh viện chăm bệnh, thế nên tự lẩm bẩm lao thao mấy câu.
Khương Hòa Tông không có phản ứng gì.
Phía sau, Chủ nhiệm Vương đi vào phòng khoa tâm lý, Thẩm Bồi thấy anh ấy sắp làm việc thì gọi Tɧẩʍ ɖυ dậy.
Khương Hòa Tông nhận một cuộc điện thoại rồi đi, Thẩm Bồi vác bờ vai nặng trĩu trở lại ghế ngồi lạnh lẽo, nhìn trần nhà ngẩn người.
Bác sĩ phụ trách hỏi sơ tình trạng xong thì bảo Thẩm Bồi ra ngoài chờ, Tɧẩʍ ɖυ hơi thấp thỏm, thấy quầng mắt thâm đen của Thẩm Bồi thì lại gắt gao kìm nén suy nghĩ muốn kéo cậu lại, yên lặng cụp mắt phối hợp với bác sĩ.
Thẩm Bồi xoa bóp bả vai đau nhức, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi dựa vào tường, đầu óc rối bời, chốc thì nghĩ đến vấn đề tâm lý của Tɧẩʍ ɖυ, chốc thì nghĩ chỗ ba mẹ phải bịa làm sao mới giấu thêm được một thời gian, cuối cùng thì nghĩ đến Khương Hòa Tông.
Thẩm Bồi cúi đầu nhìn tay áo khoác dài hơn một khúc, vốn đang suy nghĩ vấn đề “Tại sao Khương Hòa Tông tức giận” bất giác bị vứt ra sau đầu, thay vào đó là đoạn ký ức liên quan đến Khương Hòa Tông.
Hồi tưởng đến mức trời đất quay cuồng.
“Thẩm Bồi.” Bên cạnh có người gọi cậu.
Thẩm Bồi “Ừm” một tiếng, quay đầu nhìn thấy Khương Hòa Tông đang đứng bên cạnh, đưa cho cậu một cốc nhựa dùng một lần, bên trong là nước màu nâu nhạt.
Lúc Thẩm Bồi cầm lấy, lòng bàn tay lạnh buốt được nhiệt độ làm ấm lên, giống như ngọn núi băng dần dần được mặt trời sưởi ấm, cuồn cuộn hóa thành nước tuyết, uốn quanh thành dòng suối biết hát.
“Đây là?”
“Thuốc cảm.”
Thẩm Bồi ồ hai tiếng rồi từ từ uống thuốc.
Cái lạnh ngưng tụ nơi chóp mũi cũng tan đi, Thẩm Bồi hít mũi, hỏi Khương Hòa Tông: “Cậu thật sự không đi thi đấu à? Chín giờ đến mười hai giờ, dành ra ba tiếng đi cũng không được sao?”