Khi đặt mì trộn lên bàn của Thẩm Bồi vẫn chưa vào tiết, Thẩm Bồi như ngửi thấy mùi vị mà mở to mắt, vừa duỗi tay chạm vào, phát hiện túi bóng ấm ấm, ôm lấy mì trộn rồi nói với Khương Hòa Tông bằng một giọng nói và tình cảm phong phú: “Cảm ơn ba.”
Khương Hòa Tông nói không cần cảm ơn.
Thẩm Bồi giống như con ma men ôm bình rượu, ôm mì trộn gà xé một cách trân trọng, vui tươi hớn hở mà đi ra khỏi phòng học rồi đến hành lang, húp mì trước mặt ngọn núi đen ngòm chỉ thấy được hình bóng, thỉnh thoảng còn nói chuyện vài câu với mấy con cá đen nhỏ.
“Cảm ơn nhé, cảm giác tồn tại của mày hôm nay cực kì mạnh, nhưng chỉ toàn là tao nói.” Thẩm Bồi nhìn chằm chằm một con cá đen nhỏ mà nói.
Chỉ chốc lát sau lại chỉ vào một con đang ngủ say nói: “Không cần, tần suất lên sân khấu càng ngày càng thấp, đáng được khen ngợi, nhưng không biết mày có phải là một con cá trước sau như một hay không, tao quyết định sẽ quan sát mày thêm, nhìn xem mày thay đổi vì trong lòng khách sáo với tao, hay là thật sự bằng lòng chấp nhận tao.”
Thẩm Bồi lại ăn thêm hai miếng mì rồi ợ hơi: “Tao ăn no rồi, rất ngon.”
Nói xong rồi cười ngây ngô mình mình một lúc, cố gắng ăn hết mì, ném túi bóng vào thùng rác, sờ thấy hơi trướng bụng, thảnh thơi mà cầm bình tưới nước cho những cây rau nhỏ, à không, vườn hoa nhỏ.
Sau đó đúng lúc bị thầy giáo dạy toán bắt gặp.
Thầy Từ tìm trong công văn ở trong lúi, tìm được bài thi của Thẩm Bồi, rồi rút một cây bút mực đỏ ra, đặt bài thi lên một bệ nhỏ trên vườn hoa nhỏ, nương theo ánh đèn trong phòng học mà nói khẽ với Thẩm Bồi: “Bài thi lần này của em làm không được lạc quan lắm, em còn nhớ phần nào làm tốn sức hơn không?”
Thẩm Bồi gật đầu, chỉ một vài chỗ trên bài thi, thành thật nói: “Mấy phần này em không hiểu.”
Thầy Từ nhìn qua một chút, vừa lấy bút chỉ vào đề vừa nói: “Câu hỏi về đường conic này, trên lớp thầy đã mở rộng hơn về những ví dụ tương tự rồi, câu hỏi hàm số lượng giác này thầy cũng giảng rồi, nhưng khi đi học em không tỉnh táo, sai cũng bình thường, còn hai câu này thầy chưa giảng nhưng lại làm đúng rồi, rõ ràng độ khó không hơn nhau mấy.”
Thẩm Bồi rũ mắt: “Xin lỗi thầy, trạng thái tinh thần ban ngày của em thật sự rất kém, em sẽ cố gắng điều chỉnh. Hai câu hỏi cuối em đã từng làm trong sách hướng dẫn sau giờ học rồi, không khác nhau lắm, không khó để làm.”
Thầy Từ đưa bài thi cho cậu, lời nói thấm thía: “Em có nhịp học của riêng mình, điểm này thầy rất ủng hộ, nhưng có thể điều chỉnh cho nó hiệu quả thêm một chút, tuy rằng toán học của khoa xã hội phổ biến là học cơ bản, nhưng em cũng không thể cứ để mình chìm xuống được, để bắt kịp những gì được dạy trên lớp sau giờ học mất rất nhiều thời gian, lại còn chưa chắc đã bổ sung được hết.”
“Thẩm Bồi à, thật ra ban ngày luôn không được tỉnh táo thì có thể đi khám trung y gì đó, cứ tiếp tục như vậy mãi cũng không được, bây giờ chỉ thiếu một ít còn có thể bổ sung, càng về sau càng tích cóp nhiều hơn sẽ không có đủ thời gian.”
Thẩm Bồi gật đầu nói: “Em hiểu rồi, cảm ơn thầy ạ.”
Thầy Từ tiện thể đưa cả bài thi của Khương Hòa Tông cho cậu: “Em lấy bài thi của bạn cùng bàn em để so sánh trước đi, không hiểu thì tới hỏi thầy, tiện thể gọi cả em ấy lên nữa.”
Thẩm Bồi thấy thầy Từ rất đau đầu mà xoa huyệt Thái Dương, nhỏ giọng hỏi: “Khương Hòa Tông cậu ấy làm sao vậy ạ?”
Thầy Từ thở dài: “Ngày mai phải báo tên lên vòng sơ khảo cuộc thi toán tuần này rồi, sáng nay thầy hỏi em ấy là có vấn đề gì về thời gian không, em ấy nói em ấy không đi.”
Thẩm Bồi chớp mắt liên tục thốt lên hỏi vì sao.
Thầy Từ liếc nhìn Thẩm Bồi một cái thật sâu, im lặng một lúc lâu không nói cái gì rồi xua tay bảo cậu về đi.
Thẩm Bồi mang theo suy nghĩ về chỗ ngồi, lấy khuỷu tay chọc Khương Hòa Tông: “Cho tôi mượn bài thi của cậu để so sánh nha.”
Khương Hòa Tông gật đầu.
“Sau đó thầy Từ gọi cậu ra ngoài.”
Khương Hòa Tông dừng bút đứng dậy, thoáng nhìn băng cá nhân dán trên cánh tay Thẩm Bồi, nhanh chóng nói: “Cậu đổi miếng băng cá nhân khác đi, ướt rồi.”
Thẩm Bồi “Ừ” một tiếng.
“Trong ngăn bàn của tôi có, cậu tự lấy đi.” Nói xong thì đi ra ngoài.
Thẩm Bồi duỗi tay sờ soạng trong ngăn bàn của anh, khi lấy túi đựng vật dụng y tế thì ngẩn người.
Cậu tưởng rằng lần trước tay Khương Hòa Tông bị thương cần phải thay thuốc, nên trong ngăn bàn mới đựng những thứ nước sát trùng với băng cá nhân này nọ, nhưng rõ ràng những thứ này đều dường như mới vừa bóc ra một lần vậy, trông rất mới.
Thẩm Bồi bới lật, lấy một tờ phiếu nhỏ ra, thời gian ở trên ghi là hai giờ trước.
Thẩm Bồi ngưng lại, hạ giọng gọi Trần Tư Vũ ở bàn trên.